Qua phòng thứ hai vậy.
Úc Ngạn đặt tay lên cán con dao găm bên chân, dùng đầu ngón tay chạm vào cửa, đẩy từng chút một vào trong sau khi đẩy ra một góc nhỏ, y nhanh chóng dùng chân đá vào.
Cánh cửa đập phải thứ gì đó rồi bị dội ngược lại, đồng thời bên trong phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Là tiếng người, Úc Ngạn rút dao găm ra lao vào, lưỡi dao kề thẳng vào cổ họng người đàn ông kia.
Người đàn ông trong phòng hoảng sợ, trợn to hai mắt nhưng không dám kêu lên, giơ hai tay lên áp vào tấm cửa bẩn thỉu.
Úc Ngạn thờ ơ nhìn cậu ta, giơ một ngón tay đặt lên môi “suỵt”.
Người đàn ông thở hổn hển gật đầu, vẫn còn sốc.
Người này chỉ khoảng ngoài hai mươi, không lớn hơn Úc Ngạn bao nhiêu, mặc một chiếc áo jacket thời thượng màu vàng lấp lánh, đeo nghe thể thao trên cổ, trông khá ổn có điều hơi thấp.
“Anh đến thẩm mỹ hả? Hay là phóng viên đến đây để phơi bày mọi thứ ra ánh sáng?” Áo jacket vàng hạ giọng len lén liếc nhìn bên ngoài phòng vệ sinh sau đó đẩy cửa, khóa cửa bị hỏng nên chỉ có thể khép hờ.
Úc Ngạn không ừ hử gì, chỉ cần không nhìn thấy nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng đã khiến y vui mừng lắm rồi. Y cất tạm dao găm đi, giữ khoảng cách với áo jacket vàng trong phòng vệ sinh chật hẹp.
Nhưng áo jacket vàng vẫn sát lại thì thầm vào tai Úc Ngạn: “Anh nhìn đỉnh đầu xem.”
Úc Ngạn ngước lên phát hiện trên trần nhà phòng bên cạnh treo một sợi dây thừng, dây thừng căng cứng, có thứ gì đó đang treo lơ lửng ở đầu bên kia bị phòng riêng che khuất.
Áo jacket vàng sợ hãi nói: “Có người treo cổ bên trong.”
“Nơi này rất quỷ dị quá đáng sợ, tôi muốn ra ngoài, anh dẫn tôi ra ngoài được không?”
“Anh đi thang máy xuống là được mà.” Úc Ngạn nói.
Áo jacket vàng trừng to mắt: “Không đi xuống được, tôi thử rồi, số tầng vẫn giảm nhưng khi mở cửa đi ra ngoài thì vẫn là chỗ này, sử dụng dịch vụ của bọn họ, không trả thù lao thì không ra được.”
“Tôi từng tới đây một lần vì gặp tai nạn lúc đang livestream chơi game, mặt tôi bị bỏng, nghề của tôi kiếm sống nhờ khuôn mặt, nếu khuôn mặt bị hủy thì sự nghiệp cũng sẽ kết thúc, lúc đó quản lý giới thiệu tôi tới đây.”
Streamer game. Úc Ngạn đánh giá cậu ta.
“Tôi không hỏi giá cả dù gì lượng view của tôi luôn ổn định, công ty sẽ thanh toán giúp tôi, bác sĩ cấy da cho tôi kỹ thuật rất tốt, lúc phẫu thuật xong thì không nhìn thấy vết sẹo nhưng lúc tôi thanh toán bọn họ lại không nhận, chỉ yêu cầu tôi trong vòng bảy ngày phải tìm cho bọn họ một mảng tóc.”
Úc Ngạn đánh giá: “Lời to.”
Hai mắt áo jacket đỏ ngầu, lo lắng bấu chặt khuôn mặt: “Bọn họ muốn dính vào da đầu!”
Úc Ngạn nhướng mày, đó chính là dịch vụ cấy tóc trong tạo hình thẩm mỹ.
“May mắn tôi có bạn làm xã hội đen quen biết người hỏa táng, tôi bỏ tiền nhờ họ trộm mới lừa gạt được.”
“Tôi thừa nhận mình ôm tâm lý may mắn tới đây vì tháng sau nền tảng livestream sẽ tổ chức buổi fan meeting, tôi không xấu thêm bộ lọc khi lên hình cũng được coi là streamer có ngoại hình, nhưng chiều cao có vấn đề, tham gia buổi họp mặt này xong có khi lại mất một lượng fan lớn. Tôi đến để tăng chiều cao.”
“Lẽ ra tôi sắp vào phòng phẫu thuật nhưng chuyên gia tư vấn của tôi bỗng nhận được thông tin, sau đó nói với tôi thù lao lần này tôi phải trả là một nhãn cầu trái.” Áo jacket vàng khủng hoảng, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương làm ướt đẫm mái tóc, “Tôi nghĩ mình có thể tới nơi hỏa táng mua một con mắt là lừa được, nhưng, nhưng…”
Úc Ngạn có một linh cảm kỳ lạ.
“Nhưng cô ta nói muốn thị lực mắt trần 6.0!” Tâm trạng áo jacket vàng gần như sụp đổ, “Con mắt của tôi, thị lực của tôi vừa vặn 6.0.”
“…” Úc Ngạn vò đầu bứt tóc.
Thị lực tốt nhất theo bảng thị lực tiêu chuẩn quốc tế là 5.0, tức ở khoảng cách 5 mét, cũng có người có thị lực vượt qua tiêu chuẩn này nhưng chắc chắn không nhiều, muốn tìm một người đáp ứng đầy đủ các yêu cầu trong lò hỏa táng trong vòng bảy ngày là điều không thể.
Úc Ngạn biết loại mắt này rất hiếm nên mới tùy tiện đưa ra yêu cầu với chuyên gia tư vấn, nếu biết sớm hơn thì đã đòi 7.0 rồi.
“Không làm được không?”
“Nếu chuyên gia tư vấn không tìm thấy tài nguyên thích hợp với anh, anh có thể đi, nếu cô ta tìm được giao dịch sẽ được thành lập, trong vòng bảy ngày không tìm ra tài nguyên cô ta muốn, bọn họ sẽ để anh lập kế hoạch bắt cóc một người béo tới nếu lại không thành công thì chắc chắn sẽ chết.”
“Anh… Con mắt của anh… Nhìn cũng không tệ nhỉ…” Sợ hãi khiến áo jacket vàng mất đi lý trí, cậu ta nắm chặt bả vai Úc Ngạn, điên cuồng giơ tay định cào mặt Úc Ngạn, “Thị lực của anh bao nhiêu! Đưa cho tôi, ha ha… Đưa cho tôi…”
“Thực ra mắt trái của tôi chỉ có thể nhìn thấy như mắt của muỗi, lập lòe nhấp nháy, không tin anh nhìn xem.” Úc Ngạn giơ tay lấy dị hạch ra khỏi mắt, đặt trên lòng bàn tay để minh hoạ.
Dị hạch vừa mới móc ra vẫn chưa hoàn toàn ngắt liên kết, vẫn được não bộ Úc Ngạn khống chế, nhấp nhô trong lòng bàn tay, con ngươi chuyển hướng đến anh chàng áo jacket vàng rồi nhìn chằm chằm.
Nhìn Úc Ngạn lần nữa, dưới lông mày trái chỉ còn một cái hố. Anh chàng áo jacket vàng kêu thảm một tiếng rồi nghẹn trong cổ họng, hai mắt trợn tròn ngã quỵ xuống đất, một chân còn đạp vào bồn cầu.
“…” Úc Ngạn sửng sốt, có lẽ bình thường toàn chơi game kinh dị nên y vô thức so sánh lòng can đảm của áo jacket vàng với streamer game kinh dị.
Y im lặng đẩy dị hạch vào mắt, đội mũ trùm đen nhánh lên che khuất gương mặt.
Bên ngoài nhà vệ sinh, bên trong tòa nhà văn phòng vắng vẻ, ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót.
Người đó đang đi từ phòng 704 bước từng bước một tới nhà vệ sinh. Đoán chắc là bị tiếng kêu thảm của áo jacket vàng thu hút.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa nhà vệ sinh.
Úc Ngạn đá áo jacket vàng đã ngất vào góc, đặt tay lên dao găm, dựa lưng vào tấm vách ngăn im lặng chờ đợi.
Cô ta đi vào. Chỗ này là nhà vệ sinh nam.
Giày cao gót đạp lên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng cạch cạch, từng bước tiến đến phòng vệ sinh.
Cô ta dừng trước cửa phòng thứ nhất, thử đẩy một cái nhưng không mở được.
Úc Ngạn nín thở.
Người phụ nữ ở ngoài như bị mất kết nối, đứng bất động ở đó.
Sau khi đợi tròn một phút, Úc Ngạn chậm rãi ngồi xổm xuống, cố gắng xác nhận vị trí của người phụ nữ từ dưới tấm ván cửa.
Khi y cúi người nhìn ra ngoài, bỗng chạm mắt với khuôn mặt đang mỉm cười lộ tám chiếc răng.
Người phụ nữ khom người nhìn Úc Ngạn qua khe hở dưới cửa, nở nụ cười giả tiêu chuẩn.
Trong nháy mắt đó, Úc Ngạn cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.
Sợ hãi khiến con người ta mù quáng.
Lúc này Úc Ngạn dùng hết sức đá vào cánh cửa. Đạp lên tấm cửa vốn đã cũ yếu, trục cửa lỏng lẻo đứt gãy, toàn bộ cánh cửa văng ra ngoài hất người phụ nữ lên không trung, đập vào bức tường đối diện.
Cú đạp này Úc Ngạn dùng hết sức lực, nếu là người bình thường rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng người phụ nữ kia không kêu rên lấy một tiếng, nằm trên đất, lặng lẽ đẩy cánh cửa trên người ra, đầu của cô ta xẹp xuống một miếng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, quay cổ nhìn Úc Ngạn, hai con mắt xoay loạn về các hướng khác nhau.