Hai chữ “Úc Ngạn” mờ mờ.
“…” Úc Ngạn cắn đốt ngón trỏ, nín thở, thăm dò sờ nhẹ xương quai xanh và cơ ngực của anh, nơi đầu ngón tay lướt qua hiện ra một lớp màu hồng nhạt.
Anh là người phỏng vấn không phải tội phạm gϊếŧ người, là tiếc nuối lớn nhất tối nay.
“Đừng nháo.” Chiêu Nhiên bị ngứa, buồn ngủ đẩy đầu Úc Ngạn ra.
Hai tay của anh vẫn còn mang găng tay.
Úc Ngạn nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, đôi găng tay mỏng này chưa từng tháo ra.
Chơi nhiều trò chơi kinh dị mang lại rất nhiều di chứng, Úc Ngạn luôn tưởng tượng ra cảnh dưới đôi găng tay là đôi móng vuốt của quỷ phủ đầy bụi gai hoặc đôi găng tay này kí sinh trên tay anh, kéo ra tương đương với lột sống da.
Trong đó cất giấu bí mật gì? Úc Ngạn dùng đầu ngón tay sờ lòng bàn tay của anh, không có gì đặc biệt lắm.
Nhưng khi chạm đến đầu ngón tay, bỗng cả người Chiêu Nhiên run rẩy, anh ngẩng đầu ra khỏi chiếc gối mềm mại nhìn chằm chằm vào Úc Ngạn. Con ngươi đỏ ngầu như xung huyết.
Dưới cái nhìn chết chóc của người phỏng vấn, Úc Ngạn liếʍ môi thu tay lại, vội vàng quay lưng về phía anh đắp chăn lên.
“Cậu đừng chơi như vậy, tôi thật sự không khống chế được.” Y nghe Chiêu Nhiên bất lực nói phía sau, giọng nói hơi khàn khàn giống như đang cố chịu đựng gì đó.
Úc Ngạn trùm mình vào trong chăn, tay chân và đầu gối lạnh buốt đành phải cuộn tròn người lại để sưởi ấm. Cái lạnh của mùa đông luôn là nổi khổ hữu hình mà điều hòa sưởi ấm thì chỉ làm được một phần nhỏ.
Đêm khuya vắng lặng, Úc Ngạn nghe thấy tiếng hít thở từ nặng nề sang ổn định, người phỏng vấn cũng đã nguôi giận ngủ thϊếp đi.
Đổi lại là một người bình thường, bị thương nặng như thế còn chạy trốn suốt nửa đêm thì đã sớm không chịu được nổi, thể lực của người phỏng vấn quả thực mạnh hơn người thường rất nhiều.
Úc Ngạn cố gắng nhắm mắt thúc giục bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng trong đầu lại rất hỗn loạn. Trước kia chỉ khi suy nghĩ về số liệu thí nghiệm y mới thức cả đêm không ngủ, không ngừng tự hỏi, khát vọng thực hành.
Trong lòng vẫn luôn có một vấn đề Úc Ngạn suy nghĩ thật lâu. Về việc tại sao y không thể ra tay với người phỏng vấn.
Vì sao không thể, chẳng lẽ người phỏng vấn có thể cam đoan mình trong sạch, không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào khi tuyển dụng?
Kẻ ác có kẻ ác sờ, mình là kẻ ác mình sờ trước, sờ lại chẳng mất gì, có ngu đâu mà không sờ.
Gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào mặt, Úc Ngạn khẽ giật mí mắt. Giấc ngủ này rất sâu chắc cũng đã hơn mười hai giờ.
Y trở mình, giường bên cạnh đã lạnh lẽo khiến y tỉnh táo hơn đôi chút.
Úc Ngạn nhìn lên trần nhà ngẩn người. Đã rất nhiều năm mỗi ngày tỉnh lại, trong nhà lúc nào cũng trống vắng, trước kia buổi sáng còn nghe thấy tiếng hàng xóm dắt chó đi dạo, chỉ sợ bây giờ hàng xóm cũng đã dọn đi từ lâu.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Úc Ngạn dụi mắt.
Trên bàn ăn có một đĩa bánh mì mật ong và ly ca cao nóng, lò nướng và bộ đồ ăn mới dùng trong phòng bếp đã được lau chùi sạch sẽ.
Hành lý và đồ lặt vặt chất đống trong phòng khách đã được dọn dẹp ngăn nắp, sách vở và dụng cụ được sắp xếp gọn hàng, ngay cả thảm cũng được hút bụi sạch sẽ.
Các góc khuất dưới bàn trà và ghế sofa cũng được dọn sạch.
Người phỏng vấn làm? Trông anh cũng không giống người sạch sẽ mà.
Huống hồ bốn năm không quét dọn nhà cũ, cho dù mời hai công nhân vệ sinh đến cũng phải mất cả ngày, sao anh lại làm được?
Chỉ cần nhìn đĩa bánh mì mật ong tinh xảo trên bàn, ngay cả một đầu bếp bánh lành nghề cũng phải mất cả buổi sáng để nhào bột, điều chỉnh độ ngọt, tạo hình và nướng bánh.
“Không thể nào” Úc Ngạn tựa bên khung cửa, ngẩng cằm suy ngẫm, tiện tay cầm một miếng bánh mì cắn một miếng.
Xốp mềm, rất thơm, thật không thể tin nổi.
3 giờ chiều. Trong phòng nghỉ cao tầng, Subway. Sếp lớn mang bộ trường sam ngồi trước bàn trà thảnh thơi thổi chén trà nóng.
“Sáng nay Cục Diều Hâu gọi điện thoại cho tôi, bọn họ nói có một con diều hâu máy cử đi không quay về nói cậu giở trò, chuyện là thế nào?”
Chiêu Nhiên đứng đối diện bàn trà, nói như thật: “Ngoài ý muốn, tuyệt đối ngoài ý muốn, ngày hôm qua cộng tác viên tập kích diều hâu của Cục Diều Hâu, đã bị tôi sa thải ngay tại chỗ.”
“Diều Hâu? Tôi cũng không biết rơi xuống chỗ nào, việc này còn phải nhờ ngài nói với Cục Diều Hâu bên kia một tiếng.” Chiêu Nhiên khom lưng vịn mặt bàn, thấp giọng cười nói, “Sếp, tôi mới phỏng vấn một sinh viên giỏi, là sinh viên giỏi chuyên ngành Dụng cụ tinh vi của trường đại học Trường Huệ, tên Úc Ngạn.”
Anh đưa sơ yếu lý lịch và hợp động thực tập đến trước mặt ông chủ.
Nước trà trong miệng ấm đất màu tím lặng lẽ chảy vào trong chén, ông chủ liếc nhìn, ung dung nói: “Không tệ.”
“Chẳng qua,” Ông chủ thay đổi chủ đề, “Tôi muốn cậu tìm người có thể chiến đấu.”
“Cậu cũng biết bây giờ thiếu trật tự viên và điều tra viên không thiếu kỹ thuật viên, chuyên ngành dụng cụ tinh vi không tệ thật, đại học Trường Huệ cũng xem là đại học hàng đầu, nhưng cậu ta là sinh viên chính quy, có bao nhiêu thành tựu chứ? Tiền lương hàng năm, tiền thưởng, phúc lợi phải chi hơn năm mươi vạn, nghĩ thế nào cũng không thấy đáng.”
Chiêu Nhiên cũng không phản bác chỉ cởi máy phân tích lưu trữ hạch bên hông xuống, đặt lên bàn trà bên cạnh: “Cậu ấy tốn một đêm cải tiến máy phân tích, ngài nhìn xem.”
Bên trong máy phân tích lưu trữ hạch dán một nhãn hình vuông, viết hai chữ Úc Ngạn.
Ông chủ nghiêng đầu nhìn trang bị nhỏ dài này, tám rãnh gắn hạch được trang bị thêm thiết bị phun khử trùng và sấy khô sau khi nhét dị hạch vào, quá trình làm sạch và khử trùng có thể hoàn thành trong vòng 15 giây.
Mặc dù không phải kỹ thuật tiên tiến gì, nhưng có thể thấy sự cẩn thận và kiên nhẫn của sinh viên này, rất đáng để trau đồi.
Lúc này ông chủ mới để ý đặt chén trà xuống, dựa vào ghế chắp tay: “Tôi chưa từng thấy cậu ra sức đề cử người mới nào, có vẻ như cậu rất thích cậu ta?”
“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, bận đến mức tay chân không chạm đất rất cần một trợ thủ hữu dụng, nếu ngài không hài lòng tôi sẽ nhờ người giới thiệu tìm người đánh nhau được.”
“Ôi, kỹ thuật viên đôi khi cũng làm điều tra viên, thử đứa trẻ này xem sao.” Ông chủ đẩy sơ yếu lý lịch về phía Chiêu Nhiên, “Vừa vặn có chuyện rắc rối, coi như nhiệm vụ thực tập của cậu ta. Cậu tiếp tục theo dõi hành động của công ty game để cho cậu ta tự mình học hỏi kinh nghiệm.”
“À, đúng rồi tới bộ phận tài vụ lấy mười lăm vạn.” Ông chủ vỗ hai lần vào vỏ máy phân tích lưu trữ hạch, “Nói với tên nhóc kia tôi mua đứt bản thiết kế này.”
“Đúng là quyết định sáng suốt.” Chiêu Nhiên cười nói. Trong lòng lại cười nhạo, đừng nói người ta am hiểu kỹ thuật, vật dẫn con người có thể tự do tháo gỡ dị hạch, năm mươi vạn ông còn ngại, ông chủ bủn xỉn sẽ có lúc ngài hối hận.
Nhưng trước khi Úc Ngạn có đủ sức mạnh để bảo vệ mình, Chiêu Nhiên chưa có ý định để nhiều người biết chuyện này.
Úc Ngạn đang ngồi trước máy tính xem tin tức liên quan đến Subway thì điện thoại di động bỗng hiển thị tài khoản ngân hàng đã nhận được 15 vạn, sau đó nhận được tin nhắn của Chiêu Nhiên.