30 Câu Chuyện Sống Chung

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

16. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sau khi tắm

Hôm nay Hashirama đi làm về muộn, hơn nữa buổi sáng trước khi đi, hắn còn chọc Madara tức giận, bây giờ không biết Madara đã đi ngủ chưa.

Vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Hashirama đoán là Madara đang tắm rửa. Ném túi công văn sang một bên, Hashirama nhanh chóng chui vào phòng ngủ cởi chiếc áo vest trên người ra. Cơ hội tốt như vậy sao có thể không tranh thủ tắm chung được chứ?

Hashirama nghe thấy tiếng nước đã ngừng lại, hắn mở cửa phòng tắm ra, Madara đang nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm. Nghe thấy tiếng mở cửa, y mở mắt ra, nhìn qua làn sương mù.

“Cậu đi ra ngoài chờ đi.” Madara liếc mắt nhìn Hashirama một cái.

Làm sao Hashirama có thể dễ dàng từ bỏ như thế được, hắn bắt đầu tự cởϊ qυầи áo của mình.

“Này…” Madara đã đoán được Hashirama đang ủ mưu cái gì, nhưng y không muốn để cho Hashirama đạt được mục đích một cách dễ dàng.

Madara đứng dậy, những lọn tóc còn ướt bắt đầu nhiễu nước lên trên sàn, tạo thành những chuỗi âm thanh tí tách yếu ớt. Sự chú ý của Hashirama đổ dồn vào cơ thể của Madara.

Madara nổi giận, lấy mấy cái khăn ném về phía Hashirama, hắn phải chật vật né tránh, Madara tranh thủ quay lưng về phía Hashirama lau khô cơ thể.

Sau khi lau xong thì vươn tay ra định lấy đồ ngủ.

Bây giờ mà còn không ra tay thì mình không phải là đàn ông! Không chút do dự, Hashirama nắm lấy cánh tay của Madara, kéo y vào trong bồn tắm.

“Cậu… Ưm!!” Sức lực của Madara yếu hơn Hashirama, huống chi y cũng không thực sự muốn phản kháng một cách nghiêm túc.

Tiếp theo chính là cảnh tượng phòng tắm play… Mọi chuyện cứ giao cho Hashirama là được.

17. Đón mừng ngày kỉ niệm

Qua mấy ngày nữa là chính thức tròn một năm kể từ khi Hashirama và Madara chuyển đến sống chung với nhau, chỉ có điều hình như Madara đã quên mất chuyện này. Nghĩ đến đây, trong lòng Hashirama cảm thấy hơi mất mác. Nhưng không sao, chỉ cần hắn vẫn còn nhớ là được!

Thấy tiết trời dần chuyển lạnh, Hashirama quyết định sẽ tặng cho Madara một chiếc khăn choàng cổ. Nhưng để đan được một chiếc khăn len thì không phải là chuyện dễ dàng, từ việc lên mạng tìm kiếm video hướng dẫn đan len, rồi phải chạy ra cửa hàng mua nguyên liệu dưới ánh nhìn kì lạ của những bác gái xung quanh, cuối cùng là tranh thủ thời gian rảnh rỗi để ngồi móc len mọi lúc mọi nơi, khiến cho Tobirama phải nổi điên.

Tobirama (lật bàn): Thân là đàn ông con trai mà cứ suốt ngày ngồi trong phòng làm việc móc len vậy mà coi được hả?! Are you kidding me? Anh mau ngoan ngoãn làm việc đi, văn kiện đã sắp chất thành núi rồi!!

Trải qua muôn trùng khó khăn, cuối cùng thì chiếc khăn cũng đã được hoàn thành vào đúng buổi trưa của ngày kỉ niệm. Hashirama không kịp giặt lại khăn choàng mà chỉ có thể đặt nó vào hộp quà, sau khi tan làm lập tức chạy về nhà.

Vẻ mặt của Madara khi nhận được món quà dường như cũng không có gì đặc biệt, nhưng dựa vào năng lực nhận diện mặt than của Uchiha Madara và khả năng tự biên tự diễn một cách thần kỳ, Hashirama tin chắc rằng nhất định Madara đang rất vui vẻ.

“… Hashirama…” Madara mở miệng, Hashirama đang chờ được khen ngợi, “Cậu, có từng nghĩ tới… Từ trước đến giờ tớ vẫn luôn dùng tóc làm khăn choàng cổ không? Tóc của tớ rất dày, mang thêm khăn choàng cổ nữa không phải là tốn công vô ích hay sao?”

Hashirama đứng đờ ra tại chỗ. Nội tâm đang gào khóc thảm thiết —— Tại sao mình lại quên mất chuyện này?! Đúng là trước kia mình chưa từng nhìn thấy Madara dùng khăn choàng cổ bao giờ a a a a! Tặng quà không phù hợp rồi, phải làm sao đâyyyyyyyy!!

“Nhưng mà tớ vẫn sẽ nhận nó.” Madara cầm lấy chiếc khăn choàng cổ màu đỏ từ trong tay Hashirama, nhíu mày, quấn nó lên cổ, “Cũng không tệ lắm.”

Trong nháy mắt, Hashirama lại đầy máu sống lại, vui vẻ nói: “Tớ cảm thấy cậu rất hợp với màu đỏ a ha ha ha ha…” Còn chưa cười xong, trong tay hắn bỗng xuất hiện thêm một chiếc hộp.

Là quà của Madara tặng.

“Mở ra xem đi.” Ánh mắt của Madara nhìn sang hướng khác.

Hashirama mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền được làm từ một viên đá quý có màu xanh lục [1].

“Tớ chưa hề quên ngày kỷ niệm của hai chúng ta, đây là quà của tớ.” Madara nghiêng đầu, liếc nhìn Hashirama, giống như đang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của hắn.

“Này này!!” Kết quả là Hashirama bỗng nhiên ôm chầm lấy Madara, không cần nghĩ cũng biết nhất định là vẻ mặt của tên ngốc này đang cực kỳ cảm động.

“Được rồi, mau đeo vào đi.” Hai người ôm nhau một lúc, sau đó Madara đẩy Hashirama ra và nói.

Nghe vậy, Hashirama gật đầu, đeo dây chuyền lên cổ của mình.

Madara nghiêng đầu, vùi mặt vào trong chiếc khăn choàng cổ ngập tràn mùi hương của Hashirama để che dấu nụ cười trên khóe miệng của mình.

Trông cũng không tệ lắm, lão già nói nó có giá trị bằng hai quả núi, vốn dĩ dây chuyền được tạo ra là để cho người đeo, dù sao để nó ở nhà mãi cũng chẳng có ai dùng. (“Lão già” Tajima [2] khóc ngất trong phòng chứa đồ…)[1] Dây chuyền: chắc là sợi dây chuyền Hashirama để lại cho Tsunade.[2] Uchiha Tajima: cha của Madara.18. Đón người yêu tan làm

Không ngờ hôm nay Madara lại đến đón mình!

Khi Hashirama xuống tới bãi đậu xe, hắn bắt gặp Madara đang đứng dựa lưng vào cửa xe, mắt thì nhìn về hướng lối vào của bãi đậu xe. Madara cũng đã nhìn thấy Hashirama, y đứng thẳng người, chầm chậm đi về phía Hashirama.

“Madara… Sao cậu lại tới đây?” Hashirama tò mò hỏi Madara.

Madara nhướng mày: “Tới đón cậu.”

Lông mày của Madara khẽ nhíu lại, cầm lấy cái cặp trong tay Hashirama, xoay người đi đến bên cạnh xe rồi ném nó vào trong xe. Sau đó Madara kéo Hashirama ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Thu hồi cái bộ dạng ngốc nghếch của cậu lại, hai chúng ta đi ăn cơm trước.”

“Hả?… Ừm.” Hashirama đi theo Madara.

Cả hai đi đến một nhà hàng ở gần đó. Sau khi gọi món xong, trong lúc đang ngồi chờ đồ ăn lên, Hashirama vẫn cứ nhìn Madara một cách chăm chú, không biết là đang nghĩ cái gì.

Madara bị nhìn đến khó chịu: “Cậu có chuyện gì muốn nói sao?”

Hashirama gật đầu nói: “Thật kỳ lạ… Madara, từ trước đến giờ cậu chưa từng đến đón tớ.” Bình thường đều là Hashirama đi đón Madara.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.

Madara liếc mắt, như muốn nói đừng có hỏi nhiều như vậy.

Được rồi, chỉ là lâu lâu muốn hồi đáp lại tấm lòng của tên ngốc nào đó, vậy mà còn bị nghi ngờ, Madara chán chẳng muốn giải thích.

“… Dù sao tôi cũng đến đón cậu rồi, cậu có gì bất mãn sao?” Madara nói.

Hashirama nhận ra Madara sắp nổi giận, vội vàng nói: “Không có!! Tớ rất vui.” Nói xong còn mỉm cười thật tươi.

Trong lúc ăn cơm, hai người trò chuyện về một số tin tức xảy ra gần đây. Hashirama đang ăn, bỗng nhìn thấy Tobirama dắt theo Izuna cùng nhau bước vào nhà hàng.

Nà ní?!

Trong lòng Hashirama xuất hiện sấm sét giữa trời quang, âm thầm đổ mồ hôi hột, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh, tiếp tục thản nhiên ngồi tán gẫu với Madara.

Cái tên nhóc Tobirama này không biết kiềm chế gì cả! Madara đang ngồi trong này đó!!!

Góc nhìn của Madara không nhìn thấy cửa, cho nên y vẫn chưa thấy Tobirama và Izuna, chỉ có một mình Hashirama đang cực kỳ lao tâm khổ trí lo lắng chuyện Tobirama dụ dỗ em trai của Madara sẽ bị phát hiện, sau đó kết cục là bị Madara đánh cho một trận…

Nhưng may mắn là dường như Izuna đã nói gì đó, hai người lại đi ra ngoài.

—— “Em đã từng ăn ở nhà hàng này rồi, hương vị cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt, hay là chúng ta đến chỗ đó ăn đi.”

“Tùy em…”

Phù… May quá…

“Cậu lại phát ngốc cái gì vậy?” Madara quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, không có gì kỳ lạ.

Hashirama cười sượng trân, đáp: “Ahaha, không có gì đâu…”

19. Bỏ nhà đi

Bình thường, Madara không bao giờ lục lọi điện thoại di động của Hashirama, bởi vì làm như thế là không tin tưởng đối phương. Nhưng hôm nay, trùng hợp làm sao đúng lúc Hashirama đang nấu cơm, điện thoại của hắn reo lên.

Madara tưởng rằng có ai gọi điện tới, không ngờ đến lúc mở lên lại thấy một tin nhắn.

From: Mito

Đầu ngỗ ngốc, đã nghĩ ra sẽ tặng quà gì vào lễ Valentine chưa?

“…” Madara sững người một lúc, sau đó coi như chưa nhìn thấy gì, đặt điện thoại lại trên sofa.

Gọi nhau bằng biệt danh cực kỳ thân mật, nhưng cũng vì thế mà không biết người phụ nữ kia mang họ gì… Hơn nữa, câu hỏi cũng rất khả nghi.

Mở TV lên, Madara cầm điều khiển từ xa bực bội bấm bừa vài kênh, đúng lúc này Hashirama bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra. Madara ngừng chuyển kênh, trên TV xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ cầm điện thoại điên cuồng chất vấn người đàn ông——

“Anh mau nói đi!! Người phụ nữ vừa nhắn tin cho anh là ai? Tại sao cô ta lại anh một cách thân mật như vậy? Các người có quan hệ gì?!”

Lông mày của Madara giật giật, vừa định chuyển kênh, Hashirama đứng trước bàn ăn gọi: “Madara, đến giờ ăn cơm rồi ~”

Bộ phim truyền hình vẫn đang tiếp tục, người đàn ông kích động tát người phụ nữ một cái, sau đó giật lại điện thoại của mình, quát cô ta: “Đúng! Tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì sao?! Cô ấy xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, không có bạo lực như cô, đồ đàn bà điên!!”

Suýt chút nữa là Madara đã tự tay bóp nát điều khiển từ xa… Y tắt TV đi, đi vào phòng ăn, bình tĩnh ngồi ăn cơm trưa…

Hashirama nói liến thoắng không ngừng, Madara chỉ đáp lại vài câu. Hashirama đã quen Madara như vậy, không phát hiện ra điều gì bất thường…

Buổi chiều, Hashirama nghe thấy tiếng cửa đóng mở “cành cạch”, Madara đã đi ra ngoài. Lúc nãy Madara có nói là phải ra ngoài để gọi điện thoại, có lẽ là gọi điện cho bác trai. Hashirama nghĩ vậy, nhưng đến tận đêm vẫn chưa thấy y quay về, gọi điện thoại thì không nhấc máy, Hashirama cực kì lo lắng.

Lúc này, Hashirama mới phát hiện ra có một tin nhắn đã đọc ở trong điện thoại của mình. Sau khi não bổ [1] một phen (………), Hashirama đã hiểu nguyên nhân vì sao Madara mãi vẫn chưa về nhà.

Chẳng lẽ Madara đã… Bỏ nhà đi?!

Ý thức được chuyện này, Hashirama ôm đầu khóc lóc thảm thiết… Mito chỉ muốn giúp hắn chọn quà tặng Valentine cho Madara thôi.

Hắn gọi điện nói chuyện này cho Mito, Mito mới phát hiện ra hôm nay là cuối tuần. Bình thường cô nhắn tin chưa bao giờ xảy ra sai lầm như vậy, bởi vì dạo gần đây quá bận rộn nên mới quên mất thứ ngày tháng.

“Làm sao bây giờ hu hu hu hu!” Hashirama vừa cầm điện thoại vừa gào.

Mito cũng phát cáu: “Hừ, bình thường nhìn cậu chững chạc như vậy, sao vừa mới gặp chuyện đã đần thối ra rồi? Còn chần chờ gì nữa, mau đi tìm đi! À phải rồi, gửi số điện thoại của Madara cho tớ, tớ sẽ nhắn tin giải thích.”

Hashirama lập tức ra ngoài, cũng may là không có sa sút tinh thần, bắt đầu chạy khắp nơi tìm Madara.[1] Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự tưởng tượng, tự biên tự diễn ra một số tình tiết trong đầu.20. Niềm vui bất ngờ

Madara đi lên sân thượng, y nói là đi ra ngoài để gọi điện thoại, thực ra đúng là chỉ gọi điện thoại.

“Moshi moshi? Madara đại nhân, tôi là Hikaku đây.” Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của Hikaku [1].

Madara nói: “Giúp ta điều tra thông tin của một người tên là Mito, lát nữa ta sẽ gửi tên bằng chữ Kanji qua e-mail cho cậu.”

Hikaku cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Ngài có biết giới tính của người đó không?”

Madara ngừng một lát rồi trả lời: “Nữ.”

Chỉ có phụ nữ mới đi đòi quà Valentine… Hừ.

Sau đó, Madara cúp điện thoại.

Bên kia, sau khi kiểm tra e-mail, Hikaku nhìn thấy có dòng ghi chú viết rằng người phụ nữ này có quan hệ với Senju Hashirama. Thế này thì dễ điều tra hơn rồi, nhưng mà tại sao Madara đại nhân lại muốn biết thông tin của người này nhỉ? Hikaku nén tò mò, gửi tư liệu đi.

Một lát sau, Madara đã nhận được tư liệu của tất cả những người có thông tin phù hợp, y xem toàn bộ tư liệu, phát hiện ra có một người phụ nữ thuộc tộc Uzumaki tên là Mito —— Chính là gia tộc có quan hệ hợp tác với tộc Senju. Trên tư liệu viết gia tộc của người phụ nữ tóc đỏ này đã từng ngỏ ý muốn liên hôn với tộc Senju, nhưng cuối cùng lại bị Hashirama khéo léo từ chối.

Sau khi xóa toàn bộ tư liệu, Madara để điện thoại về chế độ im lặng, rồi bỏ nó vào trong túi. Trên sân thượng có lan can bảo vệ, y đi đến trước lan can, nhìn ngắm bầu trời lúc hoàng hôn, đôi bàn tay đã siết chặt thanh lan can đến mức đỏ hồng. Madara đứng trên sân thượng mãi đến khi trời tối đen, hoàn toàn không nhìn đến chiếc điện thoại cứ liên tục nhấp nháy.

Đôi mắt đen láy của Madara nhìn rặng mây đỏ trước mặt, không biết là đang nghĩ cái gì.

Sau khi đứng ngốc thật lâu, bỗng nhiên Madara lại cảm thấy thật buồn cười trước sự u sầu của bản thân, từ khi nào mà y lại trở thành một người ủy mị thế này.

Đột nhiên, có thứ gì đó lóe lên trong tâm trí của Madara, giống như là những hình ảnh từng xuất hiện trong giấc mơ, nhưng lại bị lãng quên khi tỉnh dậy.

—— “Madara~ cậu tới rồi!”

—— “Madara… Cậu đang nói gì thế? Tại sao tớ lại nghe không hiểu? Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy?”

L*иg ngực đau quá, nhưng càng đau đớn hơn chính là cảm giác rét lạnh từ ngực đang lan ra toàn thân.

Madara ôm ngực, cố gắng muốn nhìn thấy khuôn mặt của người đang nói, nhưng tất cả những gì y nhìn thấy trước mắt chỉ là những khối đất đá và dòng nước lạnh như băng ở một thung lũng nào đó, âm thanh truyền đến từ phía sau lưng.

—— “Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám xâm hại đến làng, cho dù đó là bạn bè… anh em… hay thậm chí là con cái của tôi.”

… Cái gì?

Hashirama đã đi rất nhiều nơi, bất cứ nơi nào mà hắn nghĩ có thể Madara sẽ đến, hắn đều đến đó để tìm, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Tại sao mãi vẫn chưa có tung tích gì của Madara? Xe vẫn còn ở nhà, cậu ấy không thể đi quá xa được. Nhưng có thể đi đâu được chứ? Hay là đã về nhà rồi?

Đã sắp nửa đêm, Hashirama chỉ có thể về nhà. Mở cửa ra, cả căn nhà vẫn chìm trong bóng tối, Madara vẫn chưa về.

Hashirama mệt mỏi ngã lên trên sofa, trái tim giống như bị ai đó khoét rỗng.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.

Hắn mở điện thoại lên, màn hình hiểu thị có một cuộc gọi nhỡ đến từ Mito. Hắn gọi lại cho cô, Mito nói với hắn cô đã nhắn tin giải thích, nhưng không biết là Madara có nhìn thấy hay không. Sau khi biết được Madara vẫn chưa quay về, cô nói rất xin lỗi. Hashirama không nói gì, im lặng cúp điện thoại.

Trước kia, Hashirama luôn cảm thấy lúc nào mình cũng có tràn trề sức lực, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy cực kỳ vô lực [2].

Lần nào hắn mở điện thoại lên, nhìn thấy màn hình để ảnh chụp chung của mình và Madara, đều sẽ cảm thấy thật ngọt ngào. Nhưng lần này lại đau đớn đến khó tả.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ ra một cách. Mở phần mềm định vị điện thoại di động lên, bắt đầu lợi dụng GPS để tìm kiếm vị trí của Madara.

… Madara ở một nơi cách hắn không xa? Nơi đó là —— Sân thượng?!

Khi Hashirama chạy lên sân thượng, từ đằng xa, hắn đã nhìn thấy một bóng người so với màn đêm càng đen hơn. Hắn chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Madara!!”

Bóng người dừng lại trong chốc lát, Madara không lập tức xoay người lại. Hashirama không để ý đến tay của Madara đang giơ lên, vừa chạy đến bên cạnh Madara đã bị y đấm cho một cái thật mạnh.

“… Đau! Madara, cậu hãy nghe tớ giải thích…” Hashirama che bụng, ngẩng đầu lên, lúc bấy giờ mới kinh ngạc vì phát hiện ra thứ gì đó.

Giờ này ở thành phố vẫn chưa tính là quá muộn, bầu trời bị nhuốm màu của những ánh đèn thành thị. Nhờ ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào, Hashirama phát hiện, không ngờ Madara lại đang khóc, trên gương mặt trắng nõn vẫn còn vương một vài giọt nước mắt chưa kịp khô.

Hashirama không dám tin vào mắt mình, bởi vì từ khi quen biết Madara đến nay, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy Madara khóc lần nào.

Madara cũng không hiểu tại sao khi nghe thấy tiếng Hashirama gọi tên mình, hắn lại rơi lệ.

Khi con người ta ở trong môi trường ấm áp quá lâu, ai rồi cũng sẽ sợ lạnh. Cũng tương tự như thế, nếu đắm chìm trong hạnh phúc, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc quá nhiều, ai rồi cũng sẽ trở nên yếu ớt.

Mà hôm nay, tại sao y lại sợ hãi mất mát? Hoặc có lẽ… Nếu y chịu suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, nhất định sẽ phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Madara đưa tay vuốt ve cái trán của mình, ở đó cực kỳ nhẵn nhụi, không có bất kỳ thứ gì.

Không biết tại sao, y luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó ở đó.

Giọng nói ồn ào trong đầu đã biến mất, Madara che mặt cười hai tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ Hashirama đang ngây người ra tại chỗ, nhưng lúc này, hắn nhanh chóng nắm lấy tay của Madara, đôi mắt đen tuyền của Madara quét về phía này, điều này khiến cho Hashirama cảm thấy rất khó chịu, giống như rất lâu về trước, đó đã từng là ánh mắt của Madara.

Làm sao bây giờ? Hashirama chọn cách thẳng thắn nhất, bước tới ôm chặt lấy Madara và hét to: “Madara, chắc chắn cậu đã hiểu lầm cái gì đó rồi! Xin hãy tin tưởng tớ!!”

Madara muốn đẩy Hashirama ra, nhưng sức lực của y không khỏe bằng Hashirama. Madara bình tĩnh nhớ lại lý do tại sao mình lại lên sân thượng, hình như là do nghi ngờ Hashirama đang phản bội mình. Vì thế Madara đứng thẳng người, chờ nghe Hashirama giải thích.

… Y cũng không biết tại sao mình lại chấp nhận chờ đợi.

Madara cảm nhận được cảm xúc trong lòng không phải là nỗi tức giận vì bị lừa dối. Thậm chí y còn nghĩ nếu Hashirama lấy vợ, y cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng rõ ràng trước khi mặt trời lặn, y vẫn còn khó chịu vì ghi ngờ Hashirama đang lừa dối mình. Nhưng bây giờ… Cảm xúc trong lòng là gì?

Madara vừa lơ đãng lắng nghe lời giải thích của Hashirama, vừa suy nghĩ.

Rốt cuộc thì nó là cái gì…[1] Uchiha Hikaku: theo nguyên tác Naruto, Hikaku là một thành viên và đồng thời cũng là một trong số các lãnh đạo của tộc Uchiha thời tiền Konoha.[2] Vô lực (无力): Không có sức lực, mệt mỏi. Để thuần Việt cũng được nhưng tại để vậy cho nó có cảm khác đối lập với vế trước.