Phải nói Hàn Tuấn Hi lớn như vậy, hắn còn sợ ai sao?
Còn, nhưng cũng chỉ có mấy người đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Người đầu tiên là mẹ của hắn. Ba là người dễ nói chuyện, chưa kể còn hay bày ra mấy cách giáo dục độc lạ, nên hắn kính trọng ba hơn là sợ, còn mẹ hắn thì có hơn 30 năm làm giáo viên chủ nhiệm, thậm chí còn từng chủ nhiệm cả lớp hắn, một người phụ nữ cực kỳ nghiêm túc, chắc chỉ khi có học trò cũ đến thăm thì mới trông bớt nghiêm khắc hơn thôi, nên bà ấy khiến hắn sợ nhiều hơn kính trọng.
Sau đó, là cảnh sát. Dù chưa bao giờ vi phạm pháp luật nhưng hễ cứ nhìn thấy cảnh sát là hắn lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí có lúc hắn còn tự đùa rằng 80% kiếp trước hắn là một tên tử tù đầu thai.
Rồi sau đó, chính là Vân Nhất Hạc.
Vân Nhất Hạc của bây giờ.
Vân Nhất Hạc lúc này hai mắt đã rực lửa, cả người thấm đầy hơi rượu giống như ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Vân Nhất Hạc túm lấy hắn, đè lên hắn, như một kẻ cướp bóc quyết tâm chiến thắng, mà cũng giống như một kẻ ăn xin liều lĩnh, lực tay lớn đến mức hắn không thể tránh thoát, mà điều khiến hắn càng không thể chạy trốn được, chính là sức mạnh của cái miệng.
Cũng không phải do được khẩu giao lúc sau.
Mà là âm thanh nóng bỏng, giọng điệu van nài, "Anh Tuấn! Xem như em xin ngươi! Anh giúp em lần này đi!".
Hàn Tuấn Hi không biết tại sao bản thân không thể cưỡng lại câu nói đó.
Giọng nói ấy giống như một lời nguyền, khiến hắn có một cảm giác bất lực mà rơi sâu vào hố đen định mệnh của đời mình.
Thắt lưng bị kéo ra, quần rằn ri rộng thùng thình bị kéo xuống. Vân Nhất Hạc đối mặt với hình dạng của vật được bọc trong chiếc qυầи ɭóŧ màu đen bằng vẻ mặt mà hắn chưa từng thấy trước đây, ngay lập tức sau đó, hắn còn chưa kịp chống cự thì anh đã thò tay vào trong qυầи ɭóŧ rồi chạm vào thứ mà bản thân đã bị mê hoặc từ lâu.
Nó vẫn chưa cứng, nhưng sức nặng đã tương đối đủ đầy, sau khi qυầи ɭóŧ cũng bị kéo xuống, bộ phận dữ tợn hơn là đẹp kia hấp dẫn thu hút ánh mắt Vân Nhất Hạc đến mức sắp làm anh mù lòa. Bên dưới Hàn Tuấn Hi bị lạnh, chợt cảm thấy không ổn, hắn đưa tay muốn giữ lại qυầи ɭóŧ rồi vùng vẫy thoát ra, cho dù không đánh được giám đốc Vân người rõ ràng đã quá chén, thì hắn vẫn phải khống chế anh cách hắn trong bán kính hai mét, ít nhất khiến tay đối phương không thể chạm vào người của hắn. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng động tác của đối phương lại nhanh hơn nhiều tốc độ động não của hắn.
Cưỡng ép mở tay hắn ra, Vân Nhất Hạc liền nắm lấy cậu em của hắn, rồi nhìn chăm chú hắn bảo, anh Tuấn, anh đừng nhúc nhích, em hứa sẽ làm cho anh thoải mái, nếu anh còn lộn xộn, em đảm bảo sẽ cắn đứt nó!
"Chao ôi con bà nó...!!" Cơn đau chạy dọc từ giữa hai chân lên đến bụng dưới, mức độ quyết tâm đáng sợ như đe dọa muốn lấy mạng hắn vậy, Hàn Tuấn Hi cảm thấy bị sỉ nhục, hắn nói với đối phương rằng không được, việc này không đúng, không hợp lý đâu! Nhất Hạc à, cậu tỉnh lại đi, tôi thực sự không thích điều này! Chẳng phải hai ta đã đồng ý làm bạn rồi sao?
Sao có thể nói xong rồi đổi ý chứ?
Nhưng Vân Nhất Hạc nào để ý đến những lời thuyết phục anh đầu hàng, giờ anh chỉ đang chứng minh những điều bản thân đã nói, mà anh đã nói rằng, chỉ cần Hàn Tuấn Hi không động đậy nữa, anh cam đoan sẽ khiến hắn thoải mái.
Vì vậy, ngay cả khi Hàn Tuấn Hi không thích việc này, thì Vân Nhất Hạc người thích việc này, vẫn nỗ lực khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Dù sự thoải mái này có nhiều phần bất đắc dĩ.
Chóp đỉnh bị nuốt vào miệng, dù hơi vội vã, nhưng vẫn có chút dè đặt, dường như có một loại cảm kích vừa âu lo nhưng lại đói khát khi cuối cùng đã làm được đến bước này, vòm miệng nóng ẩm bởi rượu đang mạnh mẽ ngậm lấy món đồ lớn mang mùi vị sinh lý nam giới, đầu lưỡi ban đầu lởn vởn ở đầu mũ, sau khi thâm nhập sâu, vẫn không chút ngần ngại liếʍ tận gốc rễ.
Đầu ngón tay vẫn không dám buông lỏng bắp đùi của đối phương, sự lý trí còn sót lại của Vân Nhất Hạc đều được dùng để đề phòng người đàn ông này nhân cơ hội bỏ chạy hoặc là tấn công lại mình. Anh biết, nếu không muốn người kia chạy trốn, biện pháp duy nhất chính là cắn chặt con vịt trong miệng. Đương nhiên, trong trường hợp này... chỉ bằng miệng... ưm, đúng không.
Vân Nhất Hạc biết mình điên rồi, cũng biết sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi thì bản thân sẽ phải đối mặt với tình huống gì, nhưng nếu đã điên rồi thì cứ điên thôi, chuyện gì tới sẽ tới, anh sẵn sàng đối mặt, chỉ cần đừng bắt anh tiếp tục chịu đựng nữa, anh không sợ bất cứ điều gì, cũng không muốn sợ nữa.
Hàn Tuấn Hi bị khống chế bởi cả sức lực lẫn kɧoáı ©ảʍ, hắn vùng vẫy một chút, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển thô trầm, dương v*t giữa chân cũng không chịu thua kém, nhanh chóng dựng đứng lên.
Từ khoảnh khắc cương lên, thất bại của hắn đã trở thành điều không thể tránh khỏi.
Ngập ngừng một lát, chiếc lưỡi trượt xuống dưới, bờ môi xinh đẹp ngậm lấy cái túi xấu xí, ngón tay nắm lấy bộ phận cường tráng, vừa mυ'ŧ vừa xoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đẩy Hàn Tuấn Hi đến cuối con đường, sau đó nút mạnh một cái, trong một thoáng hoảng sợ, hắn nhắm mắt lại, tung người lên, nhảy xuống vách đá.
Một khắc cuối cùng, hắn muốn kéo Vân Nhất Hạc ra, hắn thật sự đã duỗi tay ra kéo, nhưng kết quả càng tệ hơn. Mục đích rõ ràng, đơn giản là không muốn người kia nuốt phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, nhưng khi kéo tóc Vân Nhất Hạc ra sau, lớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc trắng nhờ bắn hết lên mặt cùng hõm vai của anh, sau đó, anh chẳng nói lời nào, đưa tay lên lau đi vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy cạnh khóe miệng, sau đó lè lưỡi ra, bằng tốc độ chậm rãi, cùng thái độ kiên quyết, liếʍ sạch nó.
Đầu lưỡi đỏ thẫm, còn dính vết tinh màu trắng, cảnh tượng đó ảo diệu đến rợn người.
Hàn Tuấn Hi sợ hãi, bởi vì hắn nhận ra rằng mọi thứ còn lâu mới kết thúc.
Vân Nhất Hạc cong khóe miệng lên cười, sau đó tháo cà vạt màu đen trên cổ mình ra, tiến về phía trước, dùng nó che mắt cho Hàn Tuấn Hi.
"Anh Tuấn... Anh có thể tưởng tượng em là bất cứ ai, em cũng sẽ cố gắng không lên tiếng..." Giọng nói đầy quyến rũ nhưng lại có chút buồn bã, khi lời nói vừa dứt cũng là lúc cà vạt đã được cột chắc, che đi ánh sáng cùng tầm mắt của hắn. Vân Nhất Hạc mở chân vòng qua hông người kia, dùng chân kẹp hắn lại, không cho hắn một chút cơ hội thoát ra, anh vươn tay cầm lấy tuýp bôi trơn vừa dùng đặt dưới đáy kệ vật dụng phòng tắm cách đó không xa, bóp vào lòng bàn tay, xoa nắn lên vật vừa mới bắn ra một lượt, xoa lên xuống vài lần, sau đó thử thăm dò, dùng miệng huyệt của mình để chứa lấy đầu chóp trơn trượt nóng như lửa.
Anh cảm thấy đau, đồ vật của của người kia quả là quá lớn, hình dáng cũng hơi dữ tợn, giống như cây gậy mát xa bình thường không dùng đến, toàn cất trong bộ sưu tập, thỉnh thoảng muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì mới lấy ra tự high đến đau cả mông.
Lối vào vừa nãy chuẩn bị chưa đủ trơn, Vân Nhất Hạc cắn môi, vừa xoa cậu nhỏ của mình, vừa thử lại nhiều lần, rốt cuộc mất kiên nhẫn liền hạ thấp người xuống, trước khi món đồ kia mềm đi vì căng thẳng, cho đi vào cơ thể.
Vân Nhất Hạc đã nói sẽ cố gắng không phát ra âm thanh, anh quả thật đã làm điều đó, nhưng khi món đồ kia tiến vào, muốn im lặng hoàn toàn thì đã khó lại càng thêm khó.
Cố gắng thích ứng, người Vân Nhất Hạc run lên, thở hào hển, anh cuối cùng cũng nuốt trọn được món đồ kia vào, liền thở ra một tiếng dài đầy mãn nguyện.
Cuối cùng thằng nhỏ của Hàn Tuấn Hi cũng không tránh thoát khỏi kiếp phải thưởng thức mùi mông của đàn ông, thái dương của hắn lúc này cũng trướng đau vì kɧoáı ©ảʍ, thực sự, thực sự lâm vào sự hoảng loạn vô tận.
Hắn biết điều này là không đúng, đi ngược lại với quan niệm đạo đức của bản thân, nhưng kɧoáı ©ảʍ là có thật, hắn cũng không say đến mức hiểu lầm cả sự vui thích, nhưng dù sao, cho dù vui vẻ như thế nào, thì vẫn là đàn ông. Người đang ngồi trên người hắn không ngừng nhấp nhô, sức nặng của thân thể cùng giọng nói trầm thấp của người đó đã liên tục nhắc nhở Hàn Tuấn Hi rằng hắn đang làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông. Tuy nhiên, mặc dù hắn không tự nguyện, nhưng cũng không thể coi là 100% bị ép buộc, hắn có thể từ chối, nhưng khi đó, hắn lựa chọn đầu hàng trước kɧoáı ©ảʍ.
Đây là bên trong cơ thể của một người đàn ông, thật nóng, thật chặt, lại còn trơn trượt đến ngây ngất.
Việc có phản kháng hay không vì quan niệm đạo đức đã trở thành thứ yếu, quan trọng là, tất cả đều dừng lại ở cảm giác ngất ngây vì kɧoáı ©ảʍ.
Vân Nhất Hạc cũng cảm thấy say mê, nồng độ cồn làm máu anh sôi lên, khiến anh có đủ sức bùng nổ, nhưng cũng khiến anh cạn kiệt năng lượng trong thời gian ngắn nhất sau cơn sôi trào. Cơn cực khoái đến nhanh hơn dự kiến
rất nhiều, sau cơn cực khoái, anh cắn lên mu bàn tay mình đến chảy máu, nhịn không được kêu lên thành tiếng, thân thể không cách nào khống chế được mà gục lên ngực Hàn Tuấn Hi.
Anh cảm giác được vật trong cơ thể mình vẫn còn cứng, nhưng anh không đợi được đến khi nó lêи đỉиɦ lần thứ hai, đầu óc anh rối loạn, hai mắt có chút tối sầm, Vân Nhất Hạc chỉ muốn điều chỉnh một chút rồi nhanh chóng đứng dậy, anh thu dọn bản thân lại chút và chờ đợi quả đấm từ ai đó. Nhưng điều anh không ngờ là Hàn Tuấn Hi, con thú mới bị anh "làm loạn", lại không có kế hoạch "kết thúc" một cách dễ dàng. Du͙© vọиɠ còn chưa được giải quyết hết, hơn nữa còn bị rượu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chẳng thể bình tĩnh được, người đàn ông vốn luôn im lặng đột nhiên giơ tay lên, nóng nảy tháo bỏ cái cà vạt đang che mắt, sau đó Vân Nhất Hạc tuyệt đối không thể ngờ tới là, người đó lại níu lấy cánh tay anh, cũng chẳng biết bằng cách nào chỉ bằng hai ba lần điểu chỉnh lại tư thế mà ấn ngã cơ thể anh xuống đất.
Tư thế có chút nhếch nhác, nhưng khi bị đè xuống, cái eo nhổng lên cùng cái mông vểnh vẫn theo bản năng nghênh đón người đàn ông kia. Mặc dù không hiểu tại sao đối phương chẳng nói lời nào mà bắt đầu tấn công cướp bóc giống như xâm phạm nhưng Vân Nhất Hạc vẫn không vùng vẫy. Vật đó có vẻ còn cứng hơn cả khi được khẩu giao ban nãy, đang dùng sức đâm vào cơ thể anh, cho dù bên trong, hay lối vào, thậm chí đầu gối và khuỷu tay của anh đều bắt đầu đau đớn, nhưng Vân Nhất Hạc không chống cự lại được, ngay cả giọng nói của anh cũng không thể kiểm soát.
Anh sẽ không phát ra tiếng động, nhưng khi há miệng thở dốc, tiếng kêu vẫn không ngừng tuôn ra, lực đưa đẩy quá mạnh bạo, sự mãnh liệt đó anh chưa từng trải qua bao giờ, anh không thể chịu đựng được nữa nên muốn từ chối, ít nhất là muốn đối phương biết được anh đang sợ, nhưng người đàn ông giống như trúng tà, chỉ ôm chặt lấy eo anh, nghe tiếng anh nức nở, cúi xuống, cắn vào vai anh một cái.
"Á ——! A... đừng... anh Tuấn... Đau... ưʍ...!" Anh thậm chí còn chẳng biết mình đang nói sau lưng hay vai của mình nữa, cảm giác đau nhói và cơn đau âm ỉ tấn công xen kẽ nhau, trong lúc hoảng loạn, Vân Nhất Hạc đưa tay ra cào lung tung, muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng lại chẳng túm được gì ngoài sợi dây cột tóc của Hàn Tuấn Hi.
Sợi dây thun đen bị kéo đứt, mái tóc đen nhánh liền xõa tung ra, quét qua làn da đầy dấu răng, lẫn gò má lấm lem nước mắt.
Tiếng thở dốc dồn dập và nặng nề báo hiệu kẻ đổi khách thành chủ kia sắp đạt cao trào, trong thân thể là cảm giác nóng ướt, vị trí vốn nhạy cảm đặc biệt vì đau đớn càng thêm co bóp mạnh, theo nhịp đập của món đồ kia, rồi nuốt trọn lấy lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt bị bắn vào sâu bên trong.
Vân Nhất Hạc thậm chí chẳng thể hét lên, không thể làm gì khác hơn là xụi lơ trên nền đất, giống như một con cá sắp chết, miệng và mắt mở lớn, cố gắng hết sức để bản thân không bị ngạt thở, ra sức hít vào chút không khí ngày càng loãng...
Sau chuyện này, Vân Nhất Hạc đã từng mang tâm lý tự giễu mà nghĩ, ý định xin lỗi, tạ tội của anh ban đầu giờ đã tan thành mây khói, sợ rằng có khi còn phải cảm ơn Hàn Tuấn Hi đã mạnh bạo với anh, còn cắn anh một cái nữa chứ. TruyenHD
Nỗi đau đớn về thể xác đã bù đắp tội lỗi của đạo đức, để người đàn ông kia bất giác mất đi cái đặc ân đứng ở chỗ cao, coi thường chỉ trích hành vi của anh.
Đại khái, chính là như vậy nhỉ...
Sau khi cơn kɧoáı ©ảʍ qua đi, đồ vật chôn trong cơ thể cũng bị rút ra, sau một thoáng im lặng anh liền nghe thấy tiếng sột soạt, chính là âm thanh người đàn ông kia đang mặc vội quần áo. Lại một lát sau, Vân Nhất Hạc vốn đang cuộn mình trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân bên kia lướt qua, từng bước rời đi xa.
Cơn say, đau đớn và suy nhược khiến anh thậm chí chẳng còn tâm trạng để hối tiếc về sai lầm của mình nữa, chỉ muốn chờ đến lúc người có thể cử động lại rồi đi tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, tiếp đó đối mặt với mọi chuyện. Điều anh không ngờ tới là, có tiếng bước chân quay trở lại, cảm xúc mềm mại, là tấm chăn mỏng đang phủ lên người anh, nhìn sang nghiêng, anh thấy Hàn Tuấn Hi dùng tấm chăn nhỏ để ngoài salon quấn lên thân thể đang không ngừng run rẩy của anh, rồi thử đỡ anh lên.
Người đàn ông đang cau mày thật chặt, không nói lời nào cũng không thèm nhìn anh một cái, chỉ lẳng lặng vòng tay ôm anh vào lòng, bầu không khí kỳ lạ mà chua xót này khiến hai mắt Vân Nhất Hạc nóng lên, giận đến phát run, chính anh cũng không biết mình đang tức giận hay là buồn nữa, anh dùng sức hất đôi tay đó ra, chống lên mặt đất rồi loạng choạng đứng dậy, nắm lấy tay nắm cửa để không bị trượt ngã xuống, sau đó dùng quán tính đột ngột đẩy đối phương ra khỏi phòng tắm.
Cánh cửa gỗ gắn bằng kính mờ bị đóng sầm lại, cách cửa, vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc mệt nhọc từ bên trong, một lúc sau là tiếng vòi hoa sen được bật lên.
Dòng nước chảy rơi xuống sàn gạch, che đi tất cả những âm thanh khác, Hàn Tuấn Hi lặng lẽ đứng ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng xoay người bước đến salon. Ngồi xuống, hắn nhặt cái chai chẳng còn sót lại bao nhiêu rượu lên trút nốt vào miệng, rồi thả chai rượu xuống, hắn đưa tay lên vò đầu mấy cái, rồi mò mẫm lấy ra bao thuốc lá đã nhăn nhúm từ trong túi quần, rút ra một điếu xem như là còn ổn, đưa lên miệng. Khi thử châm lửa, hắn phát hiện ra cả cổ tay lẫn ngón tay đều run rẩy giống như bệnh nhân phát tác triệu chứng bệnh lý, thậm chí ngay cả một cái bật lửa nhỏ cũng không thể cầm chắc được...