Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 49: Điềm Á Hiên

Kì kèo giận hờn một hồi, đến khi Sở Quân Huân dọa sẽ rời khỏi đây để mình ở lại, Sở Quân Bội Nhi mới chịu ngồi xe lăn trở về, nhưng trong tâm trạng chẳng còn vui vẻ như lúc đầu.

Đang đi trên đường, cô ta lại nghĩ ra cách để anh ở riêng bên cạnh cô ta thêm một lúc nữa, cô ta liền hớn hở nói với anh.

"Anh à, trời cũng tối rồi, hay là mình ghé vào nhà hàng nào đó để ăn tối luôn đi, bây giờ trở về đợi đầu bếp nấu thì lâu lắm, em đói lắm rồi."

Cô ta nũng nịu xoa bụng, nhưng hình như anh không để tâm mà không đáp. Bởi vì chính câu nói của cô ta đã khiến anh nhớ ra anh còn có một cái hẹn với Lâm Liên Kiều lúc bảy giờ tối.

Anh vội vã nhìn lên đồng hồ đã thấy tám giờ hơn rồi.

"Chết tiệt, trễ mất rồi."

Anh đột ngột nhấn ga tăng tốc không báo trước, làm cho Sở Quân Bội Nhi suýt phải vồ ếch.

"Anh, chỉ là ăn thôi cũng không cần phải hấp tấp vậy chứ?"

"Anh đưa em về nhà trước, anh còn có việc không ăn tối cùng em được."

Sở Quân Huân vẫn tập trung nhìn thẳng, nắm chắc tay lái, chiếc kim chỉ số vẫn càng lúc càng nhích lên. Sở Quân Bội Nhi nhận ra ngay đó lại là việc liên quan đến Lâm Liên Kiều, nhưng cô ta không thể thể hiện sự tức giận ra mặt, bàn tay chỉ âm thầm nắm chặt, lòng không phục.

"Lại là Lâm Liên Kiều, cô ta lúc nào cũng phá đám mình."

Xe nhanh chóng đã về tới dinh thự, Sở Quân Huân liền gọi người ra đưa Sở Quân Bội Nhi lên nhà. Cô ta ngồi trên xe lăn, vẫn không muốn anh đi, lúc anh bước lại lên xe thì bất chợt kéo áo anh lại, giọng nài nỉ.

"Anh, giờ này đã trễ rồi, có hẹn gì cũng để ngày mai đi, dù sao đó cũng không phải là công vụ gì gấp…"

Sở Quân Huân không thể chần chừ hơn nữa, anh hất tay cô ra, lạnh nhạt nói.

"Là công vụ, rất gấp."

Anh trả lời mà chẳng thèm nhìn cô ta nữa, cứ thế mà lao lên xe lái vụt đi mất.

Sở Quân Bội Nhi tức tối nắm chặt tay thành đấm, răng nghiến ken két cay cú.

"Hừ, Lâm Liên Kiều là gì mà lại kiến anh điên cuồng đến vậy chứ?"



Ở trước cổng trường học của Lâm Liên Kiều, cô đúng giờ đã đến đây đợi Sở Quân Huân, đợi đến giờ này cũng đã rất lâu rồi, nhưng bóng dáng của anh thì chẳng thấy đâu.

Cô đứng lâu đến mức chân tê cứng cả, phải ngồi đại khái xuống vệ đường để xoa bóp, mắt thì vẫn không ngừng nhìn quanh trông ngóng.

"Không phải anh ấy giận thật rồi nên không tới chứ? Hôm nay là ngày đầu nên rất rảnh rỗi mình mới hẹn anh ấy vậy mà…"

Cô thở dài, lại vô vọng ngóng trông. Gần đây cô vô tình phát hiện một con đường lêи đỉиɦ đồi ở gần trường học, đi bộ lên tầm mười lăm phút là có thể nhìn ngắm cả Thiên Thành, nghĩ rằng đi ngắm khi về đêm sẽ rất đẹp nên muốn đưa anh đi xem, vậy mà xem ra giờ không kịp nữa rồi, khi cô nhìn lên đồng hồ trên tay, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là ký túc xá trong trường sẽ đóng cửa. Sau hôm nay, vì lịch học dự kiến dày đặc, chắc cô sẽ có rất ít thời gian gặp anh như đã nói.

Cô kiên nhẫn tự nhủ ngồi đợi anh thêm một chút nữa, không đi ngắm thành phố cũng được, đơn giản chỉ muốn gặp anh một chút rồi trở về. Nhưng con đường vẫn vắng hoe, lâu lâu lại có người bán hàng rong rao bán chạy qua, chứ anh thì vẫn chưa có dấu hiệu nào sẽ xuất hiện.

Đang ngồi thẫn thờ, bỗng nhiên Lâm Liên Kiều nghe thấy tiếng nổ làm cô giật mình, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì lại có một giọng nói la toáng lên.

"Cẩn thận, cô gì đó ơi tránh ra, tránh ra."

Lâm Liên Kiều bứt tốc qua mặt sang nhìn, một chiếc xe đạp đang loạng choạng lao tới, vô vội đứng dậy, chạy né sang một bên.

Rầm một tiếng, chiếc xe đạp va vào vệ đường, cả người và xe đều ngã lăn lóc. Tình huống vừa rồi làm cô cũng muốn trụy cả tim. Nhưng không thể thấy người gặp nạn không giúp, cô liền chậm rãi bước tới hỏi han.

"Anh… không sao đó chứ?"

Một người thiếu niên với đôi kính cận dày, trông cứ ngớ ngẩn liền quay sang cười chẳng thấy con ngươi đâu.

"Không sao, xe đạp bị nổ lốp, làm cô hoảng sợ rồi, tôi xin lỗi, haha."

Lâm Liên Kiều bỗng nhiên há hốc, cô bất chợt dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn. Thật sự cô không nhìn lầm, cô thốt lên kinh ngạc.

"Điềm Á Hiên?"

Người thiếu niên nhút nhát cũng bất ngờ không kém, cậu ta bắp bắp hỏi lại.

"Sao… cô biết… tên tôi?"

"Là cậu Điềm Á Hiên thật rồi, gặp cậu tôi vui quá!"

Lâm Liên Kiều gặp lại người bạn thân ở kiếp trước, người mà cũng vì cô mới bị Lâm Diễm Tinh hại, cô vui mừng đến mức chẳng nghĩ ngợi gì nữa mà lao vào ôm cậu ta. Cô ôm siết đến mức khiến cậu ta ngạt thở, phải khó khăn lắm mới nói được.

"Cô… buông tôi ra trước… đi, nam nữ… thụ… thụ bất thân."

Lâm Liên Kiều giật mình buông cậu ta ra, cô ái ngại đưa tay ra sau gáy xoa xoa, cô quên mất là lúc này cậu ta chưa biết cô là ai, chỉ vì cô vui quá nên hành động có chút không suy nghĩ.

"À, tôi xin lỗi."

Điềm Á Hiên ho khụ khụ, cậu ta có chút rụt rè hỏi lại.

"Mà sao cô lại… biết tên tôi thế?"

Lâm Liên Kiều đột nhiên cười gượng gạo, cô không biết phải giải thích thế nào, nói thẳng ra thì không thể rồi, vậy phải viện cớ gì bây giờ?

"Vì…"

Cô trong lúc suy nghĩ chỉ cười lấy lệ. Đột nhiên trong đầu lại nảy ra một ý, cô không chần chừ liền nói nhanh.

"... Vì cậu là thủ khoa đầu vào của Học viện báo chí, tôi rất hâm mộ cậu nên đã tìm hiểu về cậu một chút."

Khuôn mặt của Điềm Á Hiên có hơi sượng lại, cậu ta gãi đầu, nhỏ giọng đáp lại.

"Có… có nhầm không, tôi… hạng bét mà."

Lâm Liên Kiều đơ người ra như tượng, thật ra ai làm thủ khoa cô cũng chẳng biết, câu trả lời vừa rồi cô chỉ nói bừa thôi. Bầu không khí có hơi ngại ngùng, nhưng cô không để ý đến bản mình bây giờ trông rất khả nghi mà vẫn tiếp tục tiến tới.

"A, haha, chắc tôi nhầm thật rồi. Nhưng không sao, cậu cũng học ở trường này nhỉ, tôi cũng học ở trường này. Sau này chúng làm bạn, có được không?"

Vẻ mặt cô hớn hở trông như thấy vàng, Điềm Á Hiên bị cô xoay như chong chóng mà chẳng hiểu tại sao, cứ như bị cô bỏ thuốc mà cô nói gì cũng nghe.

"Được, làm bạn. Nhưng…"

Lâm Liên Kiều bất ngờ đập vai cậu ta một cái khiến cậu ta giật mình sợ chết khϊếp, hành động này là cô hay đùa giỡn với cậu ta ở kiếp trước, nên giờ đã quen rồi, nhất thời chưa sửa được.

"Còn nhưng nhị gì nữa? Đã nói…"

Điềm Á Hiên cứ như bị cô bắt nạt, giọng cậu ta vừa nhỏ lại vừa run.

"Nhưng… tôi chưa biết tên cậu…"

Cô lại vì vui quá mà quên mất hết thứ này đến thứ khác. Điềm Á Hiên vốn là người hiền lành nhưng nhút nhát, phải vào môi trường đại học mấy năm cậu ta mới cải thiện được. Từ nãy đến giờ chỉ một mình cô dồn dập, chắc cậu ta trong lòng đang rất hoang mang.

Lâm Liên Kiều trở về bộ dạng từ tốn, cô đưa tay ra, chỉnh lại giọng nói nghiêm túc.

"Tên tôi là Lâm Liên Kiều, cứ gọi tôi là Kiều Kiều nếu cậu muốn. Kể từ giờ chúng ta là bạn của nhau rồi."

Đột nhiên cô cười lên rạng rỡ, nụ cười của cô rất đẹp, trong mắt Điềm Á Hiên, nụ cười đó cứ như tia nắng ấm toả ra giữa trời đêm. Cậu ta chẳng có anh chị em, ngoài cha mẹ của cậu ta ra, cô là người ngoài đầu tiên niềm nở với cậu ta đến như thế. Bỗng nhiên trong lòng cũng rộn ràng vui vẻ lạ thường, cậu ta cười ngượng ngùng, tay chầm chậm đưa lên, rồi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để bắt tay cô.

"Rất vui… được… làm bạn với cậu, Kiều… Kiều."