Đột ngột, cả người của Tô Na bị nhất bổng lên, chưa đến một giây thì lưng của cô đã đập xuống mặt đệm.
Cô hoảng hốt mở mắt thì nhìn thấy Trịnh Kình Sâm đã mình trần, tay anh đang có vẻ gấp rút tháo chiếc thắt lưng vướng víu.
Trong tình huống này, Tô Na cũng đoán được tiếp theo đây anh sẽ làm gì.
Nhưng cô không muốn lại lặp lại chuyện đó, cô cũng không muốn uống thứ thuốc kia nữa.
"Ngài Trịnh, ý của tôi là ngài có thể đánh tôi, mắng tôi hay thậm chí là sỉ nhục tôi, làm mọi điều có thể để ngài trút giận, tôi đều không phản kháng chứ không phải… như thế này."
Cô vừa nói xong, lại vừa đúng lúc chiếc thắt lưng bị anh vứt xuống sàn.
Bầu trời lại chớp nháy, ánh sáng xuyên qua cánh cửa ban công đang mở tràn vào phòng, thứ ánh sáng đó hắt vào một bên mặt của Trịnh Kình Sâm. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, gương mặt của anh một bên sáng một bên tối càng toát lên vẻ mị hoặc, ánh mắt tựa như chim ưng vừa nhìn thấy con mồi, cảnh báo một sự nguy hiểm đang ập tới.
"Đúng, tôi đang rất tức giận, nếu cơ thể của cô chịu phối hợp, may ra có thể hạ hỏa được phần nào."
Trịnh Kình Sâm có vẻ đã không còn kiên nhẫn, anh lao vào cô nhanh như một mũi tên bắn nhắm vào hồng tâm, hồng tâm lại là đôi môi mỏng manh đang run rẩy của Tô Na.
Không thể trượt đi đâu được, anh chạm vào môi cô, muốn điên cuồng chiếm lấy.
Tô Na bất chấp cắn chặt môi, không để anh đạt được mục đích.
Trịnh Kình Sâm không thể chạm vào bên trong, anh khó chịu giọng hâm hực ra lệnh.
"Mở miệng ra."
Anh càng nói cô càng cắn chặt, biết không thể phản kháng nổi người đàn ông ma quỷ này, cô chỉ còn cách làm cho anh mất hứng.
Nhưng một khi người đàn ông đã tới giới hạn, cô càng kháng cự thì anh càng muốn chiếm đoạt lấy cho bằng được.
Cô không mở miệng thì anh cũng có cách cho cô chủ động thốt lên van xin.
Trịnh Kình Sâm luồng tay từ dưới váy, chọc vào nơi cô nhạy cảm nhất. Phía bên trên, anh há miệng cắn xuống nơi cao nhất, dù cách một lớp áσ ɭóŧ anh cũng khiến cho nó phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đột nhiên cơ thể Tô Na giật nảy lên, mặt cô nhăn lại, hai mắt chợt bị bao bọc một màng lệ mỏng.
"Ah… dừng tay, mau… bỏ ra."
Giọng nói của Tô Na đã trở nên kì lạ, vừa không có sức lại vừa bất lực pha vào một chút hơi thở gấp.
Tay cô nắm chặt vào cánh tay của anh cố kéo ra nhưng nó giống như buộc sợi chỉ vào thân cây mà kéo đi vậy, đều vô dụng.
Bàn tay của Trịnh Kình Sâm không có dấu hiệu đừng lại, anh như đang muốn chơi đùa với cô, nhìn thấy phản ứng trên gương mặt của cô, anh càng muốn dày vò cô nhiều hơn nữa.
Nhưng anh nhìn cô, ánh lại không tỏ ra một chút thích thú, ngược lại trong đó ẩn chứa đầy tâm sự.
"Tôi hỏi cô, cô và Hứa Niên đã tới mức nào rồi?"
"Tôi… và anh ta không có gì hết..."
Tô Na mơ hồ nhìn anh trả lời, bộ dạng đang bị bào mòn sức lực vừa đáng thương, nhưng phần mê hoặc đàn ông thì hơn cả.
Trịnh Kình Sâm bất giác nghĩ tới cô trông dáng vẻ như thế này, nhưng nếu người nhìn thấy không phải là anh thì… Nghĩ đến đây thôi, bỗng nhiên bàn tay phía dưới lại cố ý dùng thêm một phần lực, gương mặt anh vẫn làm như bình tĩnh nói.
"Dám thề không?"
Chân của Tô Na đã không còn chút sức, nó run lẩy bẩy từng đợt yếu ớt, vậy mà anh vẫn không chịu buông tha.
Cô sắp chịu hết nổi rồi, cô vội thốt ra câu trả lời đứt quãng, chỉ mong sao anh hài lòng rồi thì anh có thể dừng lại.
"Tôi… thề, tôi mà nói dối nửa… lời sẽ bị sét… ưm…"
Tô Na chưa kịp nói hết, Trịnh Kình Sâm đã áp sát ngoạm lấy môi cô, trực tiếp đưa lưỡi xoáy sâu vào bên trong khuấy đảo.
Đến khi nhận ra Tô Na sắp hết hơi anh mới chịu buông.
Tô Na nằm ra bất lực thở hổn hển, Trịnh Kình Sâm đã không còn tức giận, nhưng trước mặt cô, anh không thể nào làm người tốt được.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói đúng chất của một kẻ độc tài.
"Cô nên nhớ tôi mới là chồng của cô, đừng bao giờ mang tư tưởng với người đàn ông khác, hậu quả cô không gánh nổi đâu."
Khóe mắt của Tô Na nhỏ xuống một giọt nước, cảm giác vừa sợ vừa bất lực.
Nhưng dù chỉ còn một cơ hội, cô sẽ không từ bỏ. Nhân lúc anh đang dừng cô cũng tranh thủ nói khi còn sức lực, một khi lại bị anh càng quấy trên cơ thể, cổ họng của cô cũng như bị thiêu đốt chỉ thốt ra những âm thanh ám dục, nó khiến cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
"Thề… tôi cũng đã thề rồi, ngài cũng đã hài lòng rồi. Vậy… ngưng mọi chuyện lại ở lại đây được chưa?"
Tô Na nói một đằng thì Trịnh Kình Sâm càng muốn hành động theo một nẻo.
Anh nhích người lên lại gần tai cô, môi chỉ chạm nhẹ một cái đã khiến cô khó chịu khắp người, anh còn thì thào vào tai cô nói.
"Mới chỉ là màn dạo đầu thôi, phải làm cho xong thì mới dừng được. Tôi ước cô có thể thấy gương mặt của chính cô ngay lúc này, một gương mặt thèm khát."
Những lời nói của anh làm cho mặt của Tô Na đỏ ửng, cô quay mặt đi, tay gác lên mặt che cảm giác xấu hổ.
Trịnh Kình Sâm đột nhiên nhíu mày vì nơi nào đó đã chờ quá lâu, anh quyết định tiến tới ngay lúc này.
Anh giữ chặt vai cô dùng sức đẩy mạnh, Tô Na bị bất ngờ, bàn tay cô siết chặt lấy chiếc chăn, cô nhăn nhíu mặt vì không thể chịu được sự dữ dội từ anh.
"Đau…"
Cô bất giác kêu lên một tiếng, Trịnh Kình Sâm nhìn thấy cô vẻ mặt thống khổ cũng không nỡ, anh hạ thấp người xuống, gần như sát với cô, anh nói.
"Bám vào tôi, nếu không cô không chịu nổi đâu."
Tô Na hai mắt mơ màng nhìn lên, ánh mắt của Trịnh Kình Sâm lúc này thật giống như với chàng trai mà ngày đầu cô gặp gỡ. Có thể sao, hay chỉ là ảo giác?
Tô Na không tin vào lý trí của mình nữa, vù toàn bộ đã bị Trịnh Kình Sâm làm cho mụ mị.
Ở bên dưới vẫn không ngừng truyền lên một cảm giác mãnh liệt, cô lại bất giác làm theo lời anh nói, hai tay vòng qua ôm chặt lấy anh, hai mắt cô buông xuôi nhắm lại.
Trịnh Kình Sâm nhìn cô đang trong vòng tay, trong lòng anh hiện lên một cảm giác an tâm, thật ra anh cũng có rất nhiều chuyện muốn trải lòng, nhưng anh chỉ có thể nghĩ đến mà không thể nói ra bằng lời.
"Tô Na, ở bên cạnh tôi em mới được an toàn, em đừng trốn, tôi sợ mình sẽ không tìm được em mất."