Dấu Răng

Chương 1-1: Trở về

* Tên nam chính có một chút sai sót khi làm văn án mà không sửa được nên mình sửa trong trang truyện, mong mọi người thông cảm^^Trì Lục đang đợi ở sân bay thì nhận được tin nhắn của Quý Thanh Ảnh. Cô vừa mới kết thúc hai ngày hoạt động, vì vậy hai mí mắt của cô cứ đánh vào nhau.

Cô ngáp một cái, cố gắng chống đỡ mí mắt ấn mở Wechat. Nhìn thấy nội dung tin nhắn cô dừng lại một chút.

Quý Thanh Ảnh: “Đây là khách sạn mà trợ lý cậu đặt có phải ở gần đây không? Mình nghe nói ngày mai có một bộ phim truyền hình định mở họp báo ở đó”

Quý Thanh Ảnh: “Nghe nói còn mời một vài khách qúy đặc biệt, trong đó còn có một người cậu rất quen”

Trì Lục nhìn chằm chằm tin nhắn cô úp mở hồi lâu mới cúi đầu trả lời: “Ồ, có liên quan gì đến mình”

Quý Thanh Ảnh: “Cậu không có hứng thú sao? Vậy thì mình đành đưa vé cho người khác”

Trì Lục: “…..Không được”

Quý Thanh Ảnh:”.”

Dù không nói rõ là ai nhưng cả hai đều biết người đối phương nói là ai.

Lông mi Trì Lục run rẩy, nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện giữa hai người mấy giây. Bỗng nhiên nhấp vào Weibo tìm kiếm tin tức.

Cô vừa ấn mở, trợ lý Lý Viên Viên đã mua cà phê nóng quay lại: “Chị Trì Lục, caramel macchiato của chị, cẩn thận một chút, vẫn còn nóng đấy”

Trì Lục: “Ừ” một tiếng nói: “Cảm ơn em”

Cô nhận lấy, kéo khẩu trang xuống nhấp một ngụm

Trì Lục không tự chủ được lại ngáp một cái, đồng tử trong mắt có hơi nước. Cô nhìn ra bên ngoai, thấp giọng hỏi: “Máy bay đến trễ bao lâu”

Viên Viên lắc đầu nói nhỏ: “Tạm thời là một giờ”

Nhưng cụ thể đến trễ bao lâu, ai cũng không biết. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, không ít chuyến bay đều xuất phát trễ.

Cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của Trì Lục nhẹ giọng hỏi: “Chị có muốn vào phòng khách quý nghỉ ngơi một lát không?”

“Không, lười đi” Trì Lục hất cằm chỉ chỉ đoàn du lịch cách đó không xa, cười nói: “Kia hẳn khách cùng chuyến bay với chúng ta?”

Viên Viên gật đầu: “Hình như là vậy”

Trì Lục mỉm cười, nghe cuộc trò chuyện thân thiết, cong khóe môi.

Viên Viên nhìn cô có vẻ tâm trạng tốt, cười hỏi: “Chị Trì Lục, chị nhớ nhà sao?”

Trì Lục khẽ giật mình, trầm mặc mấy giây mới nói: “Ừ”

Vẫn luôn nhớ, chỉ tiếc là cô đã không còn nhà.

Viên Viên ngồi bên cạnh cô, chống cằm nhìn về phía bên kia, tự lẩm bẩm: “Em cũng vậy”

Sau khi làm trợ lý của Trì Lục, cô cũng đã hơn một năm không về nước.

Trì Lục là một người mẫu, lịch trình bận rộn hơn nhiều so với người mẫu bình thường. Hơn hai năm nay cô đã đi hàng trăm show diễn, giành được vài giải thưởng lớn

Cô là đối tượng sùng bái của nhiều người mẫu và nghệ sĩ, cũng là con cưng của nhiều tạp chí , quảng cáo lớn. Cũng chính vì điều này mà cả hai căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.

Trì Lục mơ hồ nói: “Ừ”, không muốn tiếp tục chủ đề này: “Chị nhắm mắt một lát”

Viên Viên: “Được rồi khi nào đến giờ em sẽ gọi chị”

Tri Lục ngủ thϊếp đi cho đến khi đến giờ đăng kí vẫn chưa tỉnh, cô cũng quên tìm kiếm tin tức, mơ mơ màng màng lên máy bay, ngủ một giấc đến khi tới nơi.

Sau khi xuống máy bay, hai người lấy hành lý.

Viên Viên nhìn tin tức mà Wechat nhận được, nói: “Chị Trì Lục, Văn tổng sắp xếp tài xế qua đây.”

Văn tổng trong miệng Viên Viên tên là Văn Hạo, là giám đốc thương hiệu mà Trì Lục quen biết lúc ở nước ngoài, cũng là một nửa Bá Nhạc của cô.

Trì Lục nhìn thời gian, lơ đãng nói: “Đã biết”

Hai người thuận lợi tìm được tài xế tới đón, sau khi lên xe Trì Lục gọi cho Quý Thanh Ảnh:.

“Máy bay đến trễ, tớ vừa mới hạ cánh”

Quý Thanh Ảnh cười cười, nghe được oán khí trong lời nói của cô: “Nếu không sai thì buổi họp báo sắp kết thúc rồi”

Cô xem tin tức trên mạng, thấp giọng nói: “Mình để vé ở quầy lễ tân của khách sạn, cậu còn có thể lấy đi”

Trì Lục: “…. Đều kết thúc rồi mình lấy vé làm gì?”

“Làm kỷ niệm nha” Quý Thanh Ảnh nói thẳng: “Để cậu càng thêm tiếc nuối”

Trì Lục: “…..”

Đột nhiên thấy đau tim

Quý Thanh Ảnh cười khẽ: “Được rồi, không đùa cậu nữa”

Cô là một trong những người bạn thân nhất của Trì Lục, tất nhiên biết được một chút tâm tư nhỏ của cô, thấp giọng hỏi: “Hoạt động ở Giang Thành là vào tối mai sao?”

“Ừ” Trì Lục lần này về nước là để tham gia hoạt động của một nhãn hiệu

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: “Trở lại Bắc Thành không?”

Trì Lục ghé mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói khẽ: “Không có thời gian”

Lịch trình của cô ấy được sắp xếp dày đặc, căn bản không kịp trở về

Quý Thanh Ảnh trầm mặc vài giây: “Được rồi, tớ cho người để đồ ở quầy lễ tân của khách sạn, cậu nhớ lấy đấy”

“Được”

Cúp điện thoại, Trì Lục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu

Cô không phải người Giang Thành nhưng cũng rất quen thuộc với nơi nay. Thời đại học, Trì Lục thường xuyên qua lại giữa hai thành phố. Cô có cảm tình đặc biệt với thành phố này.