Mặt trời tỏa nắng gay gắt, chiếu sáng từng hạt bụi trong không khí oi bức. Nắng chiếu xuống mặt đường như thiêu như đốt. Xe của hai người kẹt ở đoạn đường chính giữa, sát bên dải cách ly. Lục Kiến Huy thất kinh nhìn quanh, người trong xe bên cạnh cũng không chú ý bọn họ. Tất cả mọi người đều xao lãng chờ đợi, bất quá nếu có người để mắt tới cũng chỉ vì chiếc xe đắt tiền sang trọng. Tuy vậy, anh vẫn bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, đồng thời còn sợ nếu không nghe theo lời Hứa Đình Chương, kết cục sẽ bị hắn xé rách quần áo ép thao một trận trong xe, đến lúc đó anh làm sao có thể xuống xe. Cân nhắc một lúc, anh chậm rãi bình phục, như cam chịu số mệnh mà thất vọng cúi đầu. Hai bàn tay run rẩy tiến đến phía cổ áo, dâng lên thân thể cho người thỏa sức chơi đùa. Một cúc rồi một cúc, rất nhanh, bờ ngực săn chắc đã như ẩn như hiện ở giữa hai vạt áo.
Vải áo trắng như tuyết nửa chắn nửa che, bầu ngực anh in đầy dấu tay, đầṳ ѵú đứng thẳng, đỏ tươi như hai đóa hoa hồng mai. Vυ' thịt xung quanh còn hiện lên dấu răng gặm cắn, đủ thấy đêm qua người nằm sấp trên ngực anh nhiệt liệt đến mức nào. Khắp ngực đều có có dấu hôn, núʍ ѵú vừa căng vừa kiều, là một viên kẹo mê người, cảm giác cắn một cái liền có thể phun ra sữa. Góc độ thưởng thức vẫn chưa đủ thỏa mãn, Hứa Đình Chương thô bạo vạch hai vạt áo đến vai Lục Kiến Huy. "Còn giả bộ thẹn thùng làm gì, cơ thể anh có nơi nào tôi còn chưa thấy! Đừng nói bộ ngực, côn ŧᏂịŧ cùng lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ kia tôi cũng đã chơi qua không biết bao nhiêu lần, đều đã xoa qua cái mông lẳиɠ ɭơ này của anh rồi!"
Bụng, bầu ngực cùng vai trái của Lục Kiến Huy đều bị lộ ra, anh xấu hổ quay mặt đi. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, cả người anh cũng được tưới đẫm nắng. Hai hạt đậu đỏ bị ánh mặt trời chói chang chiếu đến, càng hưng phấn cương cứng hơn, dụ dỗ Hứa Đình Chương đến nắm nó. Hắn nhẹ nhàng kéo, khàn khàn nói " Vυ' nhỏ như vậy liền cứng rồi?"
Lục Kiến Huy gấp gáp hít thở, đầṳ ѵú cứng như đá bị hai ngón tay vân vê. Một dòng điện vô hình như chạy khắp bờ ngực anh. Bầu ngực bắt đầu chập trùng không chắc, da thịt màu mật bắt đầu run rẩy. Bộ ngực săn chắc đầy chứng cứ lăng nhục, đầṳ ѵú sưng đỏ cũng đang bị người đùa bỡn, tất cả tạo thành một hình ảnh đậm sắc dục.
Hứa Đình Chương thu hết vào mắt, rõ ràng là rất muốn giáo huấn nhũ thịt dâʍ đãиɠ cho thoả thích. Móng tay hắn hoặc là không chút thương tiếc gảy đầṳ ѵú, hoặc là mơn trớn nó. Hắn lấy một làn điệu ôn nhu mà ép hỏi "Anh vợ, núʍ ѵú bị mò thoải mái sao?"
"Hah... Hah... Cậu cuối cùng là muốn gì..." Lục Kiến Huy không nhịn được, liếc mắt thoáng nhìn hắn, có chút tự cam đọa lạc mà đem hai tay bấu chặt lấy lưng ghế, chủ động ưỡn ngực về phía trước, phó mặc thân thể cho hắn chơi đùa. "Biến tôi thành như vậy, cậu thoả mãn ..."
Hứa Đình Chương cũng không hàm hồ. Hắn ngồi chếch một hướng, hơi dựa vào cửa xe bên cạnh, duỗi ra tay phải liền có thể nắm lấy bầu ngực trái của Lục Kiến Huy, cẩn thận xoa nó một cái, lại lặng yên trượt đến bụng của anh, thở dài. "Vóc người của anh thực sự là rất tốt, nhưng cơ bụng lại mềm như thế này, có phải là vì bị tôi làm nhiều lần nên giờ anh đã mang thai? Nếu như anh bị tôi làm đến lớn bụng, vậy hẳn là chuyện vui chứ?"
Lục Kiến Huy vừa nghe được những lời đùa giỡn này, toàn thân bỗng dưng điêu đứng. May là Hứa Đình Chương đang chuyên tâm âu yếm eo bụng của anh, vẫn chưa phát hiện biểu hiện lạ lùng. Hắn còn đang tiếc nuối, ở ruộng đất màu mỡ như thế này, chăm chỉ cấy cày thế nào cũng không có được một mầm non.
"Đáng tiếc, nếu như anh mang thai, cứ tính theo đà làm của tôi, dùng không được mấy năm, anh phải sinh ra bốn, năm đứa nhóc. Ha, chỉ sợ mỗi lần anh vừa sinh xong sẽ liền mang thai, hơn nữa ... Nơi này của anh thật sự sẽ tuôn sữa." m cuối vừa rời đi, tay phải của Hứa Đình Chương liền mò trở về ngực của Lục Kiến Huy, giơ tay đánh mấy lần nhũ thịt, lại ra sức bóp nắn bầu ngực, giống như đang giục anh ấp ủ sữa. "Không hăng hái phát da^ʍ, quang sẽ phát tao, một chút tác dụng đều không có, liền một chút sữa cũng không cho người uống."
Ở trong thôn, hầu như tất cả người song tính đều sẽ mang thai, thậm chí có thể tiết ra sữa tươi, chỉ có trường hợp đặc biệt khi không có đủ dinh dưỡng mới không thể tiết sữa. Vận mệnh của người song tính là sinh ra thế hệ tiếp nối, không biết bao nhiêu người song tính bị cường bạo rồi mang thai, sinh ra em bé, cơ bản là không thoát khỏi vận mệnh. Anh đã từng thấy một người song tính, là một đại thiếu gia, từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương cưng chiều, sau đó bị thiếu niên học việc xông vào trong phòng lúc nửa đêm, mượn rượu mà cưỡиɠ ɠiαи. Ngày hôm sau cha mẹ anh ấy vào phòng, liền thấy cảnh tượng thiếu niên đang đè trên người con trai đã ngất đi từ lâu, mạnh mẽ thúc loạn. Hắn lại vừa vặn bắn ra trong cơ thể thiếu gia. Cha mẹ của thiếu gia kia muốn đánh chết hắn, trưởng thôn đứng ra ngăn cản, vẫn là dùng lý do thiếu gia là người song tính, vốn là cho tiểu học đồ phối ngạch, bọn họ làm chuyện đó là điều đương nhiên.
Tiểu học đồ đó bảo vệ được cái mạng nhỏ, bị giam lại. Cuối cùng sự tình kết thúc là bởi vì vị thiếu gia kia không bao lâu liền hoài thai. Cha mẹ của anh qua một đêm liền già thêm mấy tuổi. Trong bụng thiếu gia có một mầm nhỏ, không còn cách nào khác, chỉ còn cách thu thập đồ vật của con trai mình mang tới nhà của thiếu niên kia. Hai nhà vội vàng sắp xếp đám cưới. Thiếu gia kia không chịu, làm loạn ở tiệc mừng, cuối cùng vẫn là bị ép bái đường, theo sau liền bị chồng mới cưới vồ vào phòng, ba ngày ba đêm đều không bước chân ra khỏi phòng, vẫn là cha mẹ chồng phải đi gọi tân lang thả người. Lúc đó vị thiếu gia kia đều đã gần ba mươi, chỗ đó được bảo vệ rất nhiều năm nhưng qua một đêm phá trinh liền mang thai, người song tính là thụ thai dễ dàng như vậy. Chỉ cần không có biện pháp phòng ngừa mà bắn ra ở bên trong, cả đời như có dấu chấm hết.
Tuy rằng Hứa Đình Chương lúc nào cũng muốn ra ở bên trong anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thường thường đều bị lưu lại trong mật huyệt, nhưng hiện tại anh đã rời xa khỏi làng, không ở trong hoàn cảnh như thế kia, nhất định sẽ không bị Hứa Đình Chương làm mấy lần liền mang thai. Lục Kiến Huy không dám khẳng định, chỉ tự an ủi mình. Ra khỏi làng rồi anh sẽ không như những người khác, dễ dàng thụ thai như vậy. Mấy ngày nay Hứa Đình Chương đều ra bên trong anh, đều tưới ướt đẫm nơi tư mật kia, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều đến độ làm căng trướng bụng dưới của anh. Nhưng không chắc hắn có thể làm anh mang thai. Anh lo lắng suy nghĩ, hai chân không tự chủ được mà kẹp lại, nhớ lại sự việc xảy ra mấy ngày nay, thư huyệt yếu ớt co rút quanh côn ŧᏂịŧ to lớn, hai bên bắp đùi liền tự ý cọ cọ vào nhau, chú chim nhỏ cũng cương lên một chút.
"Ưʍ... Nhẹ một chút, đau quá..." Anh ngửa mặt, đôi mắt mông lung nhìn nóc xe, làm như vậy phần nào có thể giúp anh quên đi cảnh tượng của chính mình trong thời khắc này. Ngón tay anh bấu chặt lưng ghế, ưỡn ngực để đầṳ ѵú chạm vào tay Hứa Đình Chương. Từng trận bấm nắn bừa bãi làm anh đau đớn, nhưng chen lẫn trong đó cũng là kɧoáı ©ảʍ. Đầṳ ѵú liền bị xoa đến hừng hực nhiệt.
Đôi mắt sắc sảo của Hứa Đình Chương bắt lấy được động tĩnh ở giữa hai chân anh, lại thấy anh cọ xát hai bắp đùi, trong ngực liền dâng lên đắc ý. Hắn chợt buông ngực trái của anh, lấy tay đi niết thắt lưng anh, ra lệnh, "Cởϊ qυầи ra, để tôi nhìn dươиɠ ѵậŧ phía dưới của anh có phải là đã vểnh lên không, cũng xem xem bướm nhỏ của anh đã chảy ra bao nhiêu nước da^ʍ." Tên ngốc này luôn nói bị nắm đến đau nhưng nếu mạnh mẽ xoa nắn ngực anh ta, huyệt nhỏ mềm mại phía dưới cũng sẽ rất hăng hái. Đặc biệt là lúc vừa thao vừa xoa hai bên đầṳ ѵú, xoa càng tàn nhẫn thì huyệt nhỏ càng thít chặt, dươиɠ ѵậŧ bắn ra càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.