Rèm cửa nặng nề ngăn cách ánh mặt trời. Trong phòng khách u ám, nguồn ánh sáng duy nhất được hắt ra từ màn hình TV. Lục Kiến Huy lơ đãng mà nghe mấy câu thoại. Anh như ngồi trên đống lửa, hoàn toàn không để ý TV hay nội dung phim, mấy lần đều len lén đẩy tay Hứa Đình Chương. Mấy ngón tay không những không chịu rời đi, còn ở trên đùi anh khẽ vuốt ve, dần dần liền tiến tới bắp đùi bên trong.
"Hứa, Hứa tiên sinh..." anh thấp thỏm bất an nói, ở trên sô pha giật giật thân thể, không nhịn được mà nắm chặt cái tay đang ở bắp đùi sờ loạn. "Chẳng phải, chẳng phải cậu đã nói sẽ không làm gì tôi sao?"
Nghe thấy câu hỏi, Hứa Đình Chương liếc mắt nhìn anh, khóe mắt ẩn theo ý vị trách cứ. Hắn hắng giọng một cái, lấy giọng điệu đây-là-chuyện-đương-nhiên mà nói "Anh à, tôi sẽ dạy anh cách làʍ t̠ìиɦ." Hắn ra vẻ đạo mạo, phảng phất như không biết tay mình còn đang tùy ý tới lui trên đùi của người kia, móng tay gãi gãi vải quần.
Lục Kiến Huy tưởng mình nghe lầm, một giây sau lại nhìn thấy cảnh hai người trong TV cởϊ qυầи áo. Tâm trạng anh trầm xuống, cố hết sức cười. "Không cần, thật sự, tôi không muốn học cái này," bên trong âm điệu hiện ra một vẻ cầu khẩn, hai mắt đều ướt ướt.
Nhưng mà bàn tay của Hứa Đình Chương vẫn như cũ làm theo ý mình, trượt vào giữa hai chân anh, từng điểm một hướng gần hơn. Ngay lúc nơi tư mật kia sắp bị chạm đến, anh liền hét lớn "Được rồi! Cậu đừng khinh người quá đáng!"
Rồi dứt khoát kéo tay Hứa Đình Chương ra, vụt dậy hướng cửa phòng mà chạy. Anh cầu trời cầu đất, đây là cơ hội duy nhất.
Ở ngoài ban công có treo một túi cát. Qua một thời gian dài bị đánh đập làm cái túi tan tành không thể tả nổi. Nhưng hung thủ lại kiên trì không chịu đổi cái mới, bởi vì mỗi vết tích rách nát kia đều là thành tích của hắn. Găng tay quyền anh cũng đã rất cũ kỹ. Hứa Đình Chương có rất nhiều công lực ở phương diện quyền anh. Con mồi của hắn muốn chạy trốn là một việc bất khả thi. Vẻ mắt hắn thoáng hiện lên một nét ác liệt. Hắn đột nhiên xông lên. Lục Kiến Huy lại một lần nữa bị hắn tóm lấy, ném lên sô pha.
Lần này hắn còn dùng tay bóp cổ Lục Kiến Huy, từ trên cao mà nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói "Anh vợ, anh đã quên lời tôi nói rồi sao? Tôi để anh đàng hoàng đợi, hiểu không? Anh thật sự là thiếu thao sao?" Hứa Đình Chương chỉ cần dùng sức ở đầu ngón tay liền có thể vặn gãy khớp cổ của Lục Kiến Huy. Chẳng qua hắn nói xong câu uy hϊếp lại đổi lại gương mặt ôn hòa nhã nhặn như cũ, khẽ bật cười, đưa ra một lời giải thích không hợp lý một chút nào "Anh à, anh thực sự là rất nghịch ngợm nha. Tôi muốn cảm ơn anh thường ngày chăm sóc, nghĩ dạy anh vài cách làʍ t̠ìиɦ, anh lại không chịu cố gắng học hỏi."
Anh không thuận theo lời hắn thì có lẽ sẽ bị cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết. Lục Kiến Huy kinh hồn bạt vía nhìn Hứa Đình Chương. Anh mỉm cười yếu ớt, lực uy hϊếp khủng bố từ bàn tay hắn vẫn như cũ không giảm thiểu. "Tôi học, tôi học được không?" Anh nuốt nước miếng, cũng không dám làm con thú này tức giận nữa. Anh tuyệt vọng nghĩ, e rằng chạy sẽ không thoát, lại không có đủ can đảm mà liều mạng sống chết với Hứa Đình Chương. Đối với người tàn nhẫn vô tâm này, chỉ có thể làm mọi cách giảm thiểu thương tổn cho chính mình.
Lục Kiến Huy ngoan ngoãn nghe lời để lấy lòng Hứa Đình Chương. Anh hướng mắt thoáng nhìn TV, nhìn thấy toàn màn ảnh là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam, chăm chú tích góp kiến thức đến độ lông mày nhíu lại.
"Cái này là phá dươиɠ ѵậŧ, tôi xem mà muốn mắc ói," hắn chán ghét nói, không chịu được tắt mà TV, một lần nữa nhìn thân thể của Lục Kiến Huy, xẹt qua bộ ngực cường tráng, nhìn kỹ gương mặt tuấn tú, tưởng tượng ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như mỹ cảnh. Môi hắn khẽ nhếch lên. "Chúng ta không xem nữa, không học bọn họ, tôi sẽ dạy anh từng chút một." Nói xong, hắn cởi cà vạt và áo sơ mi của chính mình, lộ ra thân hình rắn rỏi khác hẳn với anh. Làn da trắng, cơ bắp săn chắc nổi gân, đẹp như một pho tượng cẩm thạch.
Màn hình TV bị tắt đi, căn phòng càng tối sầm lại. Tuy rằng vẫn có một chút ánh sáng le lói từ khe rèm cửa sổ nhưng không khí ám muội lại tăng lên gấp bội, đan thêm tiếng hít thở nặng nề không biết vì ai. Lục Kiến Huy toàn thân đông cứng, nằm im thin thít trên ghế sô pha, cảm nhận được thân thể người kia áp sát. Anh theo bản năng mà nắm chặt đệm ghế sô pha, không dám thở mạnh.
Hứa Đình Chương như muốn áp bức toàn thân anh, tiếp xúc da thịt ấm áp thì nhẹ thở dài. Hắn từ từ ghé vào gò má của Lục Kiến Huy, chạm một cái vào khóe miệng của anh, lầu bầu nói, "Lúc làʍ t̠ìиɦ, nên ôn nhu hôn một cái, như tôi bây giờ ở trên mặt anh..." Hắn vừa nói vừa hôn lên trán Lục Kiến Huy, đi xuống liếʍ lông mày của anh, hôn lên hai mắt nhắm chặt, lướt theo sống mũi rồi cắn chóp mũi một cái, cuối cùng đi tới trên bờ môi của anh, do dự giống như bất động, dừng lại.
Ở trong bóng tối yên tĩnh, Lục Kiến Huy hé mắt, phát hiện Hứa Đình Chương đang ngóng nhìn đôi môi của anh. Anh sốt sắng mà cắn cắn, không biết tại sao lại quay mặt qua chỗ khác.
Hứa Đình Chương liền không chống cự nổi, đuổi tới, một cái nuốt ăn đôi môi mọng đỏ. Đầu lưỡi hắn phác hoạ quanh môi của Lục Kiến Huy, từng điểm một mà hôn, thưởng thức mùi vị, xong liền kề bên tại trái của anh, lầm bầm lầu bầu nói, "Anh thật là có nhiều kỳ quái. Tôi thật sự rất muốn hôn anh, hôn môi anh, đầu lưỡi của anh..."
Tiếng thì thầm nhẹ lướt qua như một con kiến nhỏ bò vào trong lỗ tai của Lục Kiến Huy. Anh như một con cừu ngây thơ, hoàn toàn không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cơ thể trở nên mềm nhũn, sương mù như bao lấy đôi mắt.
Hứa Đình Chương là một cao thủ tình trường, không ai nghi ngờ điều này. Hắn nhẹ thở hắt một cái, âu yếm đầu độc chú cừu ngây thơ kia, đầu tiên là hỏi, "Anh à, anh chưa bao giờ cùng người khác hôn môi phải không?" khi anh thành thực lắc đầu, hắn liền tiếp, "Thật là ngoan, đáng được khen ngợi. Nào, để tôi cố gắng thương anh," rồi từ từ hôn anh, đỡ đầu của anh, hướng dẫn anh lần đầu tiên cùng người khác hôn môi.
Xuất phát từ động lực muốn cho anh một ký ức mỹ hảo, Hứa Đình Chương khống chế nôn nóng của chính mình. Hắn liếʍ mở bờ môi khép kín của Lục Kiến Huy, ngậm vào môi dưới của anh mà khinh nhu mυ'ŧ, xúc cảm mềm nhũn tương đối tốt, mυ'ŧ cho nó đỏ tươi mới buông tha, lại dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ hàm răng của anh, thấp giọng nói, "Mở ra."
Lục Kiến Huy vụng về tiếp nhận nụ hôn của Hứa Đình Chương, áp lực chuyển đến khiến anh hé môi, không nghĩ tới đầu lưỡi ấm nóng kia sẽ tiến vào trong khoang miệng, anh không phản ứng kịp, nghẹn ngào hai tiếng, lắc đầu chống cự. "Không cần..."
Anh chống cự thì cũng chả làm được gì. Người xâm lược vẫn cứ cố chấp ở khoang miệng của anh mà càn quét, còn dần dần diễn biến kịch liệt, cuốn lấy đầu lưỡi của anh, dùng sức mà hút, thô bạo không giống như người vừa ôn nhu muốn tạo ra kí ức hoàn mỹ kia. Lục Kiến Huy cố gắng đẩy đầu lưỡi đối phương ra khỏi khoang miệng mình nhưng chính động tác này lại làm Hứa Đình Chương mất khống chế. Hắn điên cuồng hôn khắp đôi môi này, mυ'ŧ lấy mùi vị ngọt ngào, hơi thở càng ngày càng nặng nề, cuối cùng còn gặm cắn bờ môi anh, muốn ăn sạch.