[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 14: Một người đáng ghét, xấu tính, sao lại có thể khả ái như thế này

Ngày hôm sau, lúc Lục Kiến Huy tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng của Hứa Đình Chương đâu, cũng không biết hắn rời đi từ lúc nào. Anh cũng không để ở trong lòng, theo thường lệ giúp Hứa Càng rửa mặt ăn điểm tâm, sắp xếp cặp sách rồi đưa nhóc con đi học. Hứa Càng cũng không có biểu hiện bất thường về chuyện tối hôm qua. Nhưng trên đường đến trường, anh đã để ý thấy bé con im lặng hơn so với thường ngày. Đứa bé này chỉ là cố ý không đề cập tới, chôn sâu mọi cảm xúc trong lòng.

Bé con ngồi sát vào cửa xe, đặt cặp sách trên đùi, ánh mắt trầm tĩnh một cách bất thường, lơ đãng nhìn ngắm đường phố bên ngoài.

"Tiểu Càng, tối nay con muốn ăn gì?" Lục Kiến Huy đột nhiên hỏi. Anh quan sát gương mắt bé nhỏ được kính xe phản chiếu lại.

Hứa Càng giật mình, ngơ ngác quay sang. Mất một lúc bé con mới trả lời, trên mặt tràn lên một vẻ tươi cười, "Cái gì cũng được ạ. Cậu nấu cái gì, con đều thích."

Tài xế lái xe thở dài nói, "Lục tiên sinh thật là lợi hại à nha. Tài nấu nướng của anh nhất định là rất tốt." Nhân lúc xe dừng lại trước đèn đỏ, bác tài xế rảnh rỗi quay lại nhìn hai người, thái độ tán thưởng vô cùng thỏa đáng, không phải nịnh hót cũng không phải lấy lòng.

"Bác quá khen rồi ạ." Lục Kiến Huy có chút xấu hở mà cười, sau đó liền cắn cắn đầu ngón tay của mình, nhìn người qua đường phố ở phía trước, có nhân viên văn phòng cũng có học sinh, có cụ già cùng trẻ em. Hứa Càng càng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, khiến cho anh càng lo lắng hơn. Ba người ngồi đợi đèn xanh trong trong yên lặng. Tài xế Vương buồn bực ngán ngẩm bật đài radio lên, bầu không khí bên trong mới không đọng lại như vậy.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có một người cha trên vai đeo cặp sách nhỏ, một tay cầm ô, một tay dắt theo một bé trai, ngoài miệng cắn miếng bánh mì, vọt qua đường cái trong những giây đèn vàng cuối cùng.

Cảnh tượng này khiến Lục Kiến Huy đăm chiêu mà quay lại nhìn Hứa Càng. Đúng lúc đó, Hứa Càng cũng nhìn hai cha con kia, vì bọn họ mà khơi lên không ít cảm xúc. Khuôn mặt nhỏ của bé thật âm trầm.

"Hừ! Đúng là ngốc, đã lớn như vậy rồi qua đường còn phải có người dẫn!" nhóc con khinh thường mà lẩm bẩm, phát hiện thấy ánh mắt tràn đầy coi sóc của Lục Kiến Huy đang chăm chú nhìn mình. Bé con liền cắn cắn môi, cố ý nghiêng đầu qua một bên, cánh tay khoanh trước ngực. Nhóc sẽ không ước ao được giống mấy người kia... Sẽ không đâu!

Tài xế Vương đầu óc mơ hồ, hỏi, "Sao vậy ?"

Lục Kiến Huy lắc đầu một cái. "Không có chuyện gì ạ. Đi thôi bác kẻo trễ." Dứt lời, tài xế Vương mau mau cho xe chuyển bánh. Anh thì tiếp tục cắn đầu ngón tay, lộ ra một vẻ đầy tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Hứa Càng ngày ngày cãi nhau gay gắt với bố, nhưng sâu trong lòng, đứa bé vẫn luôn khát vọng tình thương của Hứa Đình Chương. Anh có thể ở đây chăm sóc sinh hoạt của hai người thật tốt, ngoài ra còn có thể làm thêm một chút cái gì đó. Lục Kiến Huy không khỏi tức giận với chính mình. Anh thật vô dụng, không có cách nào để cả hai bố con có thể cảm thấy hạnh phúc.

Hứa Càng lon ton chạy vào lớp học, Lục Kiến Huy đứng ở cổng trường thêm năm phút. Mãi đến khi hình bóng bé nhỏ kia đã lẫn vào với bạn học anh mới lên xe.

Vì chợ và tập đoàn Glees ở hai hướng ngược nhau, ở một khúc quanh, anh cảm ơn tài xế rồi xuống xe. Lúc này đã là gần chín giờ. Một mình anh đi bộ về hướng khu tài chính trong trung tâm thành phố. Ngang qua một cửa tiệm đồ chơi, một tấm áp phích ở cửa kính lọt vào trong mắt anh. Là một mẫu đồ chơi máy bay điều khiển từ xa tiên tiến nhất, giá cũng không phải là ít ỏi gì. Lục Kiến Huy đứng lại trước cửa, trầm tư ngắm tấm áp phích kia. Mấy ngày trước khi xem quảng cáo của món đồ chơi này Hứa Càng tỏ ra rất thích thú. Có thể bé sẽ vui lên khi nhận được món quà này.

Lục Kiến Huy sờ túi quần, vốn là đi chợ mua thức ăn nên trên người không mang nhiều tiền. Anh muốn mang thêm một ít nữa để mua món quà này cho Hứa Càng. Quyết định như vậy, gánh nặng trong lòng anh như vơi đi một chút. Phía sau truyền đến tiếng “rinh rinh” của chuông xe đạp, anh mới vội vã né sang một bên, rảo bước đến chợ, mua thật nhiều nguyên liệu cho món ăn mà Hứa Đình Chương thích, coi như là một ít bồi thường cho hắn. Tối qua anh có chút không đúng, không nên như vậy mà nói chuyện. Hứa Đình Chương đã chịu xin lỗi rồi, chính mình cũng không nên giận hắn làm gì.

Chợ thực phẩm cũng không cách xa khu chung cư là mấy. Anh lấy hết tiền trên người mua nguyên liệu, trên tay cầm mấy cái túi nặng trĩu, hướng về phía căn hộ mà rảo bước. Đây là tính cách của Lục Kiến Huy, việc đã qua thì nỗi giận cũng đi theo, lại trở về tính cách ngốc ngốc ôn hòa của mình, cơ bản là đã quên Hứa Đình Chương tối hôm qua làm chuyện sai lầm. Hứa Đình Chương cùng người khác lên giường vẫn là một khúc mắc như có như không còn sót lại.

Trước khi đến đây, anh chưa từng nghĩ đến tình huống như vậy, ép mình xóa đi tâm tình ấy, cũng đã quên đi điểm này. Anh chỉ coi như là Hứa Đình Chương mắc một lỗi lầm lớn. Không tới 20 phút sau, anh về đến nhà. Mới vừa xỏ vào đôi dép đi trong nhà, một thứ kỳ lạ trên bàn trà liền đập vào mắt anh.

Anh khẳng định sáng sớm khi ra khỏi cửa mặt bàn vẫn trống không. Nay trên bàn đã bày đầy vài cái túi giấy cùng một bộ máy bay điều khiển từ xa được gói ghém cẩn thận. Bên trong túi giấy là quần áo mới của anh. Gấp ngay ngắn bên trong là năm bộ quần áo mùa hè và hai bộ mùa thu, phong cách đều rất đơn giản, rất thích hợp với anh, chắc chắn là anh sẽ thích. Từng bộ quần áo được tỉ mỉ thêu lên huy hiệu của tập đoàn Glees. Máy bay điều khiển từ xa kia chính là món đồ anh vừa xem qua trên áp phích.

Lục Kiến Huy cầm lên một bộ y phục. Đây là số đo của anh. Anh có mấy phần rõ ràng, cũng có mấy phần khó hiểu, trái phải thế nào đều không biết nên phản ứng ra sao. Giữa lúc anh bối rối lại vô tình nhìn thấy một cây bút máy, dưới ngòi bút là một tờ giấy nhăn nheo giống như bị người vò qua. Chữ viết trương cuồng mạnh mẽ, là nét chữ của Hứa Đình Chương.

"Nhà quê, đồ chơi là cho Hứa Càng, quần áo là cho anh, không cần phải gấp gáp cảm ơn. Đừng tưởng là cho anh, tôi sẽ trừ vào tiền lương của anh. Hừ! Còn nữa, trên bàn là bút ghi âm, không phải bút máy. Trên thân bút có một nút đỏ, anh ấn xuống thì nó sẽ bắt đầu phát thanh," rồi đến một đoạn trống lớn, trang giấy như bị đâm nát, đến gần cuối tờ giấy lại có thêm mấy câu, "Tôi không nói mặt đối mặt được. Anh nghe xong phải đưa cho Hứa Càng. Đừng bấm nhầm nút màu xanh, sẽ xóa đi bản ghi âm… Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu!"

Lục Kiến Huy vẫn lơ mơ khó hiểu. Anh ấn xuống nút đỏ kia, cái bút liền phát ra tiếng động, một quãng dài chỉ có im lặng. Anh kiên trì chờ đợi. Cuối cùng giọng của Hứa Đình Chương chậm rãi truyền tới. Anh nghe xong, hơi cúi đầu, cười nhẹ một tiếng. Trải qua một đoạn thời gian ở chung, anh có thể dễ dàng tưởng tượng được bối cảnh khi đoạn ghi âm này được tạo ra.

Hứa Đình Chương sáng sớm đã chuẩn bị chỗ quần áo này, lại mua cho Hứa Càng món đồ chơi, tiếp theo liền trốn dưới gara đợi đến khi hai người rời đi, lại lén lút trở về nhà đặt lễ vật. Hắn cầm bút ghi âm, nín lặng một lúc lâu mới lên tiến, vừa thu xong liền đem bút vứt lên bàn, như chạy nạn mà phi ra khỏi cửa. Chưa đến thang máy, lại nghĩ tới khả năng ai đó sẽ không biết cách dùng, hắn lại hồng hộc chạy về viết hướng dẫn. Tờ giấy này có thật nhiều nếp nhăn, tiết lộ ra sự buồn bực của hắn. Hắn viết rồi lại vò, vò rồi lại mở ra viết. Cuối cùng chắc chắn là hùng hùng hổ hổ đi làm, còn dùng sức mà đóng sầm cửa.

Thực sự là một người rất đáng ghét, Lục Kiến Huy không nhịn được, vừa cười vừa lắc đầu. Anh rất vui. Cùng là một món đồ chơi, là quà từ bố thì đương nhiên tốt hơn từ cậu. Anh nhìn bản thân mình mua về thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, sinh ra một chút buồn phiền. Hứa Đình Chương hiện tại chắc chắn là đang khó ở, mắng đông mắng tây, hi vọng tối nay hắn có thể dịu xuống, ngoan ngoãn về nhà ăn cơm. Thực sự là một người đáng ghét, rất xấu tính, sao lại có thể khả ái như thế này.