[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 8: Tôi muốn ăn gà hầm rượu

Hứa Đình Chương rời giường lúc chín giờ, phát hiện trên bàn ăn bữa sáng đã được dọn xong. Hắn còn tưởng rằng chuyện tối hôm qua chẳng qua là một giấc mơ. Hắn im lặng lắng nghe, trong phòng không có ai, Hứa Càng đã đi học, người có danh nghĩa anh vợ kia không có ở đây. Hắn liền đi đến bên bàn ăn, hoài nghi ngắm nghía.

Trong nồi đất có một bát cháo trứng gà, bên cạnh còn có thêm một bát rau thơm, bên trong đĩa nhỏ còn có vài củ cải khô. Đây là mùa hè, nồi đất lại đặc biệt giữ nhiệt, trong nồi tỏa hương vị cùng nhiệt khí, khiến người thèm nhỏ dãi. Mới vậy đã làm rất tốt, mấy món ăn kèm mùi vị nếm cũng được, ăn không ngon liền thêm một lý do để xoi mói. Hứa Đình Chương nghĩ vậy thì hí hửng múc ra một chén cháo.

Vừa nếm thử một thìa cháo, đầu lưỡi hắn liền có chút phỏng. Hứa Đình Chương có chút cổ quái, đồ ăn hoặc là phải lạnh buốt răng, hoặc là phải nóng phỏng lưỡi, chỉ thích ăn ở hai thái cực này. Hắn nằm sấp trên bàn ăn, vì cháo nóng mà khò khè lải nhải, ăn liền mấy bát. Đợi được đến khi hài lòng thỏa mãn xong, hắn dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ mép, khoang miệng giống như bị hơi nóng làm tê mất một mảng.

"Rất tốt rất tốt, sự tồn tại của anh ta cũng không phải là khó có thể chịu đựng," hắn nói thầm, không để ý hình tượng mà ợ một tiếng. "Tay nghề không tệ, đáng tiếc chỉ có cháo trứng gà. Chừa chút tiền cho anh ta, buổi tối để anh ta nấu một bữa thật ngon." Hắn đặt một xấp tiền lên khay trà, tiếp theo liền mang giày rời khỏi nhà, trên đường một bên quay quay chìa khoá, một bên còn khẽ hát. Bữa sáng được ăn ngon, tâm tình cũng rất vui vẻ.

Lúc Hứa Đình Chương đỗ xe ở gara công ty đã là muộn hơn quy định giờ vào được vài tiếng. Cảnh vệ nghiêm nghị cúi chào cúi chào, hắn cũng hơi hơi nở một nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười đáp lại cảnh vệ, làm cho hai người bọn họ đứng hình, nổi da gà giữa ngày nắng to.

Hắn dùng thang máy đi thẳng tới văn phòng ở tầng cao nhất. Mới từ cửa thang máy bước ra, hai quản lí cấp cao đã chờ ở hai bên. Nhìn thấy hắn xuất hiện, họ lập tức ôm cặp văn kiện đi theo, hai bên trái phải nói, "Chào buổi sáng, tổng giám đốc! Đây là phương án tiêu dùng mới nhất của quý này, phiền ngài nhìn một chút, có chỗ không đủ..."

Hứa Đình Chương không dừng bước. Hắn đi qua phòng làm việc ước chừng hai mươi người. Bóng người xẹt qua trong nháy mắt, sống lưng của nhân viên lập tức ưỡn lên đến mức thẳng tắp, khóe mắt cũng không dám liếc nhìn hắn.

Đi đến văn phòng riêng của tổng giám đốc, trợ lý kia còn chưa nói hết lời, Hứa Đình Chương liền mở cửa. Tay hắn vẫn còn đặt trên nắm tay cửa, nhưng lại lơ đãng thoáng nhìn lại bàn làm việc ngổn ngang văn kiện của vị kia. Hắn trầm ngâm một chút, rất an lành, nói, "Không vội, gần trưa rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Ba giờ chiều trở lại báo cáo cho tôi." Bàn giao xong, Hứa Đình Chương mặc kệ mà đẩy cửa bước vào, cũng không phát hiện người kia dường như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc mà ngớ ra.

Người này quay đầu hướng một đồng sư khác, ngây ngốc hỏi, "Tổng giám đốc để tôi về nhà nghỉ ngơi?!"

Cả phòng làm việc cũng ngơ ngác, nhất loạt đồng tình với người này. Có người còn vỗ vỗ bờ vai của bác, không nói gì, đi ra. Hàm ý bên trong câu nói này là gì, người đàn ông trung niên suy nghĩ sâu sắc một lúc xong, mặt trắng bệch. Hứa Đình Chương tính cách dị thường trên dưới đều làm lòng người bàng hoàng. Càng bi thảm hơn chính là Cao Lâm không có ở đây, bọn họ thì càng không thể phân giải được, làm sao có thể biết tổng giám đốc có hàm ý gì.

Cùng lúc các nhân viên ở tập đoàn Glees đang gian nan vắt óc suy nghĩ, Lục Kiến Huy cũng ở nhà triển khai công tác của mình. Anh đang đứng ở một góc nghiên cứu máy hút bụi. Ngoài những người thật sự ngốc nghếch ra, người khác thì cần đọc sách hướng dẫn sử dụng, anh ngược lại cũng nắm giữ cơ bản phương pháp sử dụng của rất nhiều thiết bị điện. Anh vệ sinh quét tước đến một nửa thì đúng mười hai giờ trưa, điện thoại trên bàn bỗng nhiên đổ chuông dồn dập. Anh bị dọa sợ hết hồn, đầu tiên là không để ý tới, sau một chốc cái điện thoại bàn cũng im bặt. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lục Kiến Huy không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đi tới nhấc ống nghe lên, chần chừ nói, "A lô..."

Tai nghe liền truyền đến giọng nói bực bội, “And đang làm cái gì thế hả! Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại!"

Anh liền nhận ra là giọng của Hứa Đình Chương. Anh ngẩn ra, ngồi xuống trên ghế salông, nhỏ giọng trả lời, "Tôi đang quét dọn nhà cửa một chút, có chuyện gì vậy?"

Hứa Đình Chương lúc này mới thu lại hỏa khí, ho nhẹ hai câu, giả vờ bình thản, "Tôi để tiền trên bàn, anh nhìn thấy chưa?"

Nghe được câu hỏi, anh nhìn về phía xấp tiền mặt được sắp xếp cẩn thận kia, sáng sớm trở về đã nhìn thấy, nhẹ nhàng đáp một tiếng có.

Đối phương liền tiếp lời, "Tiền kia là cho anh hằng ngày chi tiêu, sau này sẽ phân theo định kỳ."

"Ồ. Biết rồi," Lục Kiến Huy kẹp điện thoại giữa tai và vai, đem tiền bỏ vào trong ngăn kéo. Anh vốn định chờ người kia lên tiếng trước, chẳng qua bên kia vẫn không nói lời nào. Anh chờ, sợ còn có chuyện gì, liền thăm dò hỏi, "Còn có việc gì sao?" Anh đoán có thể người kia sẽ cảnh cáo không được đem tiền tiêu cho chính mình.

Ngoài ý muốn, Hứa Đình Chương yên lặng nửa ngày, hững hờ hỏi, "Anh nấu cơm buổi tối?"

"Ừm, sẽ nấu. Tiểu Càng sẽ ăn cơm ở nhà." Sau đó hai người chìm vào im lặng. Lục Kiến Huy chỉ mơ hồ nghe được bên kia tựa hồ đang lý sự, cọt kẹt cọt kẹt. Anh cảm thấy hơi lạ, lên tiếng, "Hứa tiên sinh, còn có việc gì sao? Không có chuyện gì thì tôi cúp đây." Không dám làm phiền công việc của hắn.

Hứa Đình Chương ở đầu kia tức muốn đòi mạng. Hắn kỳ thực đã nghĩ Lục Kiến Huy sẽ hỏi hắn một câu có muốn về nhà ăn cơm không, hơi có một chút hồi hộp trong lòng mà chờ đợi câu hỏi của anh. Thế nhưng anh chỉ muốn cúp máy. Điều này làm hắn tức lên, âm điệu trở nên thô bạo, nhanh miệng nói, "Tôi muốn ăn gà hầm rượu!"

Đột nhiên nghe tên món ăn, Lục Kiến Huy có một chút choáng váng. Anh nghi hoặc trả lời, "Tiểu Càng nói cậu không về nhà ăn cơm."

Hứa Đình Chương mặt dày trả lời, "Bây giờ tôi muốn ăn ở nhà," hắn nói, rồi lại cường điệu lập lại, "Tôi muốn ăn gà hầm rượu trắng! Anh còn làm thêm nhiều món nữa!"

Lục Kiến Huy xem như là nghe rõ. Anh cắn cắn môi, giọng nói mang một chút sốt sắng, "Vậy cậu tan làm thì lập tức về nhà. Sáu giờ rưỡi Tiểu Càng về đến nhà, trước bảy giờ liền ăn cơm."

Hứa Đình Chương lập tức cãi lại, "Tôi làm sao mà về đúng giờ đó được!"

Hắn không nghĩ tới Lục Kiến Huy lại lộ ra một sự cứng rắn hiếm thấy. "Vậy cậu chỉ có thể ăn cơm thừa."

"Tại sao?!" Hứa Đình Chương không có thể hiểu được, hét lớn.

Không phải là mặt đối mặt, Lục Kiến Huy có thể bình tĩnh nói chuyện cùng Hứa Đình Chương. Anh chậm rãi giải thích, "Không thể để cho Tiểu Càng chờ cậu mà đói bụng."

"Vậy anh có thể nấu hai lần!"

Lục Kiến Huy là một mực nhất quyết, nghĩ cái gì liền nói đó, đáp, "Không được, nấu một bàn cho một mình cậu ăn là quá lãng phí."

Hứa Đình Chương bị anh chọc tức, hầm hầm, "Sao anh không chiều tôi một chút gì thế!"

Lục Kiến Huy bị hắn chất vấn đến kinh sợ, lí nhí, "Bởi vì...thật sự là lãng phí... Vì lẽ đó, cậu vẫn nên về sớm một chút." Anh vừa nói xong, lại nghe thấy mấy tiếng cọt kẹt cọt kẹt, không nhịn được liền hỏi, "Cậu có việc bận sao?"

Hứa Đình Chương giận dữ hô lên một tiếng, "Liên quan gì tới anh! Không cho hỏi!" Hô xong, hắn như nhận ra thái độ của mình cũng là thái qua, hơi dừng lại một chút, rồi mới hạ giọng nói tiếp, "... Tôi không có việc gì, tôi cắn nắp bút."

Người bình thường khẳng định là không chịu nổi tính tình Hứa Đình Chương, cũng may Lục Kiến Huy ngốc nghếch hơn người. Anh không cảm thấy giận dỗi, chỉ trầm thấp dặn dò, "Ồ. Cậu đừng cắn, cái kia không vệ sinh."

Hứa Đình Chương thô giọng nói, "Biết rồi," nhưng vẫn là ngoan ngoãn không cắn bút nữa. Hắn chỉ cầm bút vẽ loạn trên giấy, cụt hứng hỏi, "Vậy sẽ có gà hầm rượu?"

Lục Kiến Huy đoán, Hứa Đình Chương vẻ ngoài lạnh lùng kiêu căng như vậy nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều ôn nhu, chính hắn cũng không tự biết mình đang bộc lộ tính cách trẻ con này. Lục Kiến Huy nhoẻn một nụ cười yếu ớt. "Ừm, sẽ có."

Hai người nói chuyện điện thoại ước chừng 20 phút. Sau khi cúp máy, Hứa Đình Chương mới ngẩng đầu lên, hướng về phía thư ký đã hóa đá từ lâu, nói, "Đi mua cơm cho tôi."

Thư ký ngơ ngác đi ra ngoài.