Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Chương 33: Giống Cái Nhỏ Vui Như Vậy 2

Chính bản thân Dương Sí cũng không hiểu rõ lòng mình, rõ ràng hôm trước sau khi tỉnh lại còn cảm thấy chán ghét cô ấy đến như vậy. Nhưng bây giờ khi nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra khi cô ấy bị bắt đi, trong lòng anh lại thấy vô cùng khó chịu.

Anh không muốn thấy điều tồi tệ như vậy xảy ra.

Nói cách khác, anh không muốn đuổi giống cái đó đi.

Dương Sí cảm thấy dường như trong nội tâm anh ta tồn tại hai con người bé nhỏ đang đánh nhau.

Một người thì nói rằng cô ấy là một kẻ dối trá, cô ấy sẽ trộm lương thực của anh rồi bỏ trốn đi, một người lại nói rằng cô ấy bây giờ không giống như trước đây, cô ấy đã thay đổi và tốt hơn rồi.

Hai con người đang tranh cãi và đấu đá lẫn nhau, trong lòng của Dương Sí vô cùng bực bội, anh trực tiếp đi thẳng vào trong sơn động bên cạnh chỗ của mình tìm cô ấy để nói cho rõ ràng.

Tất nhiên là anh không quên mang theo miếng thịt của mình.

Hàn Lộ lúc này đang ngồi ở cửa động tiếp tục công việc đan cho xong chiếc giỏ, chẳng mấy chốc thì trời cũng đã tối, không có lửa cũng không có ánh sáng, cô chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút một.

Khi cô đang ngồi làm việc thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng đen chắn hết cả ánh sáng.

Hàn Lộ vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Dương Sí đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt rối rắm, trong lòng cô cảm thấy khó hiểu, nên dùng ánh mắt dò hỏi anh ta.

Đôi mắt này quá trong suốt sạch sẽ, không hề mang một chút dấu vết u ám nào. Dương Sí lật đi lật lại những ký ức trước kia của mình để đối chiếu lại, anh nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra bọn họ là cùng một người.

Giống cái mà anh biết trước đây, nếu có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, nếu có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng. Phần thịt mang về ít, cô ta sẽ không mắng chửi, nhưng cô ta cứ thế mà lẩm bẩm suốt ngày, ghét bỏ anh là người vô dụng. Ban đầu cô ta tỏ ra khinh thường mình, nhưng càng về sau thì lại chán ghét mình.

Mỗi lần nhìn vào ánh mắt kia, đều gợi lên cho anh những ký ức đã xảy ra trước đây, nó khiến cho anh cảm thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ đến.

Còn giống cái bây giờ đang ở trước mặt anh đây, cô ấy hoàn toàn khác hẳn, ánh mắt trong veo và thuần túy, cảm xúc rõ ràng, chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trong nháy mắt thôi là có thể nhìn thấy được rõ ràng nội tâm cô. Cô ấy đang cố gắng để thích nghi với cuộc sống nơi đây, và đang cố gắng tìm cách để cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.

Dương Sí càng nghĩ thì càng cảm thấy bọn họ không phải cùng một người.

Nhưng nếu như hoàn toàn tin tưởng vào giống cái này, mà để cho cô ấy sống cùng với mẹ mình, thì anh lại không yên tâm.

“Tôi…”

Dương Sí muốn nói rằng bản thân anh ta cần đi xa mấy ngày, nhưng lời vừa đến bên miệng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, thế là anh liền thay đổi.

“Tôi vừa đi chia thịt trở về, loại thịt này các giống cái rất thích ăn, nhưng tôi lại không thích nó cho lắm. Tôi chia bớt cho cô một phần nhé?”

Hàn Lộ đưa mắt nhìn miếng thịt trên tay anh ấy, màu sắc miếng thịt không đỏ sậm như trước đây, trông rất đẹp. Nhưng cho dù màu sắc của nó có tươi đến đâu đi nữa thì cũng là miếng thịt sống, cô sẽ không ăn nó. Hơn nữa, cô cũng không có lý do gì để lấy thịt của người ta.

Cô lắc đầu từ chối.

“Lại không cần sao? Suốt ngày cô chỉ ăn mấy loại trái cây đó thì sức khỏe của cô sao chịu được.”

Sức khỏe của giống cái vốn đã yếu ớt hơn mấy người đàn ông, nếu như không bổ sung thêm thịt vào mà chỉ ăn toàn trái cây thì cơ thể sẽ suy yếu đi rất nhanh. Những điều này anh ta đều đã được tận mắt chứng kiến.

“Thịt này là thịt linh hươu, tất cả giống cái đều rất thích ăn.”

Hàn Lộ chớp chớp mắt, trong mắt cô hiện lên vẻ khó hiểu.

Chẳng phải anh ta rất ghét mình sao? Sao bỗng dưng bây giờ anh ấy lại đối xử tốt với mình như vậy? Hôm qua đưa thịt đến còn có thể nói là do mình đã giúp đỡ anh ta, vậy còn hôm nay thì sao?

Có đúng là vì anh ta không thích ăn loại thịt đó không?

Nhưng chẳng phải là anh ta vẫn còn có mẹ sao? Nếu như giống cái thích ăn thịt này, vậy thì mẹ anh ta cũng là giống cái mà?

Hàn Lộ suy nghĩ về điều đó, đôi lông mày của cô bất giác nhíu lại.

Phải chăng là Dương Sí muốn mình rời khỏi nơi đây?

Anh ta muốn cho cô một quả táo, sau đó lại bồi thêm một gậy?

Thực ra, nếu như bây giờ mà rời khỏi đây, cũng không phải là không thể. Đói thì cũng không chết đói được, cô cũng có thể tìm được đồ ăn. Còn về chỗ ở, hiện tại thời tiết nóng như vậy, cũng không sợ ngủ bên ngoài trời lạnh mà chết cóng được.

Chỉ là có chút không đành lòng vì đống cỏ khô trong sơn động này thôi.

Hàn Lộ cảm thấy vẫn nên hỏi rõ ràng với anh ta thì tốt hơn.