Hàn Lộ chỉ chỉ con đường mà cô đến, rồi lại ra hiệu, ý là mình sẽ đi tìm người, đừng đi lung tung, cô không ngờ là người đàn ông này lại hiểu những gì cô đang diễn tả.
Anh ta từ chối ngay lập tức mà không cần phải suy nghĩ.
“Không, không cần! Tôi chỉ cần cô giúp tôi, đưa tôi đến con suối nhỏ phía trước là được, bạn của tôi sẽ đến đón tôi.”
Nghe nhắc đến con suối, Hàn Lộ lấy lại tinh thần. Cô đang lo lắng không biết đi đâu để tìm được nguồn nước, thì người đàn ông này lại biết được nó ở đâu, mình chỉ cần giúp anh ta một tay, đưa anh ta đến đó, thì có thể tìm được vị trí của nguồn nước rồi.
Cô cứ nghĩ đơn giản như vậy mà gật đầu đồng ý với anh ta.
Khi cúi xuống giúp anh ta, Hàn Lộ ngửi thấy một mùi rất tanh. Lúc đầu cô còn cho rằng đó là mùi của máu, nhưng sau khi đi được vài bước thì cô nhận ra đó chắc chắn không phải mùi máu.
Mùi tanh của máu như mùi rỉ sét, còn mùi tanh trên người đàn ông này hơi nặng mùi, có chút gì đó giống mùi tanh của đất bùn.
Cái mùi này, ở kiếp trước cô chỉ ngửi thấy trên thân của con rắn.
Người đàn ông này rất có khả năng anh ta là người của tộc Minh Xà!
Không lâu sau khi trận cháy rừng xảy ra ở trên núi, thì các bộ tộc đều bận rộn bao vây và bảo vệ vùng đất riêng của bộ tộc mình, người đàn ông có vẻ như là người của tộc Minh Xà này xuất hiện tại lãnh thổ của tộc Bạch Hổ vào lúc này rốt cuộc là vì mục đích gì?
Hơn nữa còn bị thương nặng như vậy.
Tim của Hàn Lộ lúc này đập rất mạnh, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước và cẩn thận dìu người đàn ông này. Người đàn ông này nhận ra là cô không biết đường, anh ta càng yên tâm hơn về cô, nhẹ nhàng chỉ đường cho cô, hai người rất nhanh sau đó cũng đến được bên bờ suối.
Sau khi đặt người đàn ông xuống, Hàn Lộ đi đến dòng suối trước để uống một ít nước, sau đó rửa tay. Phần da vừa rồi cô tiếp xúc với người đàn ông đó dường như có mùi hôi thối.
“Giống cái, cô không phải là người của bộ tộc Bạch Hổ đúng không?”
Hàn Lộ quay đầu lại, vẻ mặt cô lộ ra dáng vẻ ngây thơ không hiểu chuyện, ngược lại lại làm cho những lời còn lại của Minh Sâm nghẹn lại không thể nói nên lời.
Anh ta hỏi lại một lần nữa, lần này Hàn Lộ không còn giả ngốc nữa, mà là gật đầu.
“Vậy cô có người đàn ông của mình chưa?”
Hàn Lộ: “…”
Mới gặp mặt cô lần đầu mà anh ta đã hỏi một câu hỏi tương đối riêng tư như vậy, xem ra anh ta không phải là người đứng đắn cho lắm. Hàn Lộ càng quyết tâm muốn đi tìm Dương Sí.
Cô giả vờ ngượng ngùng, kẹp lấy hai chân với dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó chỉ về phía bãi cỏ cách đó không xa.
Tỏ ý rất rõ ràng.
Minh Sâm bị cặp đùi trắng nõn của cô làm cho chói mắt, thầm nuốt nước bọt trong miệng, giống cái này nhìn từ đầu đến chân dáng dấp đều rất hợp với khẩu vị của anh ta. Đợi sau khi anh ta lành bệnh, thì nhất định sẽ bắt giống cái này về. Bây giờ, tạm thời đừng khiến cho cô ta sợ.
Anh ta để lộ một nụ cười đầy tự tin nói: “Cô đi đi, nhanh trở về đi, tôi ở đây đợi bạn tôi.”
Hàn Lộ mím môi, ngượng ngùng gật đầu, rồi từng bước từng bước tiến vào trong bãi cỏ. Vì đám cỏ nằm ở vị trí cao hơn so với con suối, cho nên cô cũng không lo lắng sợ bị người đàn ông bên dưới nhìn thấy.
Vừa lẫn vào trong đám cỏ cô liền nhắm hướng của con đường nơi cô đến để quay trở về.
Thực ra con suối này cách vị trí của hang động không xa, nếu chạy thật nhanh thì chỉ vài phút là sẽ đến được hang động. Hàn Lộ chỉ sợ người bạn đồng hành của người đàn ông lạ kia dùng sức mạnh của yêu quái mà đuổi kịp cô. Cũng may hôm nay cô mang đôi giày rơm để bảo vệ đôi chân mình, nếu không cô cũng không dám vắt chân lên cổ mà chạy như thế này.
Vừa quay trở về đã va phải Dương Sí đang định đi ra ngoài, ánh mắt của Hàn Lộ lóe sáng lên, cô lao đến và kéo anh ta đi ra phía con suối. Kết quả là người anh ta giống như một cây sắt lớn, kéo thế nào anh ta cũng không nhúc nhích.
“Làm gì vậy!”
Một giọng điệu rất chi là thiếu kiên nhẫn.