Nếu thu hoạch số hạt dẻ của cái cây to trước mặt như này, vậy thì cô sẽ không còn lo lắng đến lương thực cho cả tuần của mình nữa rồi.
Nhưng mà, vấn đề leo trèo đối với cô mà nói thật sự nó không dễ dàng.
Hàn Lộ suy nghĩ một lúc, trước tiên cô cần nhặt những hạt dẻ đang rơi rụng rải rác trên mặt đất, sau đó tính tiếp. Bây giờ cô cũng không có đồ vật gì để bỏ chúng vào, ngay cả khi cô trèo được lên cây và hái được chúng, thì cô cũng không có cách nào để mang chúng về sơn động được.
Ngoài ra trên mặt đất còn rất nhiều quả cầu gai nhỏ, không những thế còn rất nhiều quả cầu gai được ẩn nấp dưới lớp lá cây khô. Hàn Lộ nhặt lên từng quả một, rồi đập vỡ chúng ra, cô chỉ lấy những hạt dẻ màu nâu nằm bên trong quả cầu gai đó. Sau khi đập vỡ chúng và thu hoạch được một đống hạt dẻ, cô liền tìm chiếc lá lớn chung quanh đó và gói tất cả chúng lại để có thể dễ dàng mang về.
Đây là lương thực cho những ngày sắp tới của cô.
Phải rồi, ngày mai có thể đi tìm Hợp Khương, sau đó nói cô ấy dẫn theo con hổ của mình giúp cô mang chúng về, như vậy thì sẽ mang về được nhiều hơn.
Có lương thực trong tay, trong lòng cũng không còn hoảng sợ, Hàn Lộ bây giờ cũng có tâm trạng hơn để đi thang lang nhìn ngó xung quanh. Loay hoay ngó nghiêng một hồi, cũng không thấy gì khác, chỉ phát hiện chung quanh đó có thêm mấy cây dẻ nữa, cô đánh dấu hết tất cả các cây đó lại, đợi sau khi quay về tìm được đồ gì đó có thể đựng được nhiều hạt dẻ thì sẽ quay trở lại.
Nghĩ đến các đồ vật, thì ngay lập tức Hàn Lộ nhận ra là đã đến lúc mình cần phải tìm cỏ khô. Nếu không thì buổi tối cô thực sự phải ngủ trên nền đất bùn.
Hơn nữa, thứ gì đó để đựng các hạt dẻ cũng cần được đan bằng những cọng cỏ khô.
Trước đây, khi cô còn ở trong một làng chài nhỏ, cô luôn nhìn thấy ông nội của mình sử dụng những thanh tre được vuốt mỏng rồi đan chúng thành chiếc thúng để đựng cá mang đi bán. Từ lúc còn nhỏ cô đã được nhìn thấy chúng và cũng biết cách để đan chúng. Có điều, sử dụng cỏ khô để đan sẽ không được dai và bền bằng đan tre, nhưng dù sao cũng có thứ để đựng đồ đạc, còn tiện hơn là dùng những chiếc lá rồi sử dụng đôi bàn tay của mình để bọc chúng lại.
Hàn Lộ lúc này tràn đầy năng lượng, cô bắt đầu quay trở về. Cô cần phải mang đống lương thực này về hang động trước, sau đó mới đi tìm cỏ khô, cố gắng trước khi trời tối có thể tìm được càng nhiều cỏ khô càng tốt.
Ngày mai nhất định phải đan một chiếc giỏ.
Thời tiết bây giờ rất nóng, hạt dẻ có thể bỏ đi lớp vỏ bên ngoài và ăn sống được, tạm thời cô cũng không cần phải đun lửa. Không biết con người nơi đây đã từng đốt lửa chưa, nếu như có, lúc nào cần thì trực tiếp mượn mồi lửa của họ là được rồi, như vậy cô sẽ tiết kiệm được thời gian khoan tay bằng que củi và gỗ để tạo ra mồi lửa.
Cô thậm chí còn không dám nghĩ đến cảnh tượng đó, e là đến lúc đó bàn tay của mình cọ xát mãi đến nổi không thể nhấc tay lên được.
Chao ôi…
Thể chất yếu đuối của nguyên thân này thực sự rất khó chịu. Chưa nói đến chuyện xuyên về đây trong hình hài một người đàn ông, cho dù chỉ cần cơ thể của cô có thể xuyên không về đây được cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Cô quanh năm suốt tháng kéo lưới kéo l*иg, bàn tay cũng có nhiều vết chai sạn, sức lực cũng còn khỏe mạnh. Hôm nay ngồi chà xát những cọng cỏ đó, với sức lực của mình ít nhất cũng tiết kiệm được một nửa thời gian.
Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi, Hàn Lộ lại kéo dòng suy nghĩ của mình trở về với thực tại. Thân thể của cô sớm đã bị thiêu cháy thành tro, bây giờ còn sống thì đã tốt rồi, cơ thể có yếu ớt đến mấy cũng không thành vấn đề. Hơn nữa cơ thể này chẳng phải nó cũng có khả năng tự chữa lành được vết thương đấy sao, ông trời vẫn còn đối xử tốt với cô ấy.
Hàn Lộ mím môi, ăn những đồ ngọt vào, lại đi một quãng đường lâu như vậy, bây giờ rất muốn uống một ngụm nước.
Ôi chao?!
Nước!!
Ở đâu có nước đây?!