Đúng lúc Cáp Nhĩ ở bên ngoài đã kéo lấy bàn tay nhỏ của Hàn Lộ, chuẩn bị dắt cô bước vào trong sơn động.
Ba người bọn họ cứ như vậy đứng chặn ở cửa động.
“A Sí con đang ở nhà à, mẹ còn tưởng con đi ra ngoài rồi, nào hãy đến đây gặp giống cái này đi.”
Không thể không nói, cho dù ở thời đại nào, bộ dạng xinh đẹp luôn luôn có lợi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Cáp Nhĩ nhìn thấy Hàn Lộ thì trong lòng bà ấy đã rất thích cô, hôm nay lại phát hiện trên người cô ấy có dấu vết của con trai mình, trong lòng lại càng thấy thương hơn.
“Nhìn đứa nhỏ này sao mà gầy vậy, chắc hẳn trước đây đã chịu không ít khổ sở, A Sí, con phải chăm sóc cô ấy thật tốt đấy.”
Nói xong, Cáp Nhĩ vỗ nhẹ vào tay Hàn Lộ, nói với cô bằng giọng dịu dàng:
“Con gái à, con đừng sợ, A Sí rất ngoan, nó sẽ không bắt nạt con đâu.”
Dương Sí: “…..”
Anh ta phải làm sao đây, phải giải thích thế nào về việc sáng sớm hôm nay anh ta vừa đuổi cô ta ra ngoài. Hai mắt của Dương Sí mở to nhìn trừng trừng vào giống cái trước mặt, anh ta sợ cô sẽ tố cáo mọi chuyện với mẹ anh ta.
Với tính khí nóng nảy của giống cái này, Dương Sí đã chuẩn bị sẵn tâm lý để cô ấy tố cáo mình với mẹ anh ta, sau đó sẽ bị mẹ anh đánh cho một trận. Cuối cùng, cô ấy lại chỉ gật đầu và không hề nói một lời nào cả.
Thật sự là rất kỳ lạ.
Trái lại Cáp Nhĩ lại không nhìn ra được chuyện gì khác, thấy giống cái này không nói chuyện, còn cho rằng cô đang mắc cỡ.
“Đi đi đi, vào trong nói chuyện, hôm nay mẹ mang đến cho con một ít thức ăn ngon.”
Mặc dù Dương Sí không bằng lòng, nhưng anh ta cũng không thể đứng chặn ở cửa động mãi được. Bởi vì bây giờ anh ta vẫn không biết phải giải thích như thế nào với mẹ về việc anh ta đã đuổi giống cái này đi…
A Mục cảm thấy không khí lúc này không đúng lắm anh ta chào hỏi một tiếng rồi chuồn mất.
Đây là lần thứ hai Hàn Lộ đi vào trong sơn động này.
Đêm qua trời tối om nên cô không nhìn thấy rõ, sáng ra lòng đang hoang mang, thật ra hình dáng trong sơn động như thế nào cô cũng không có tâm trạng để ý đến.
Sơn động cũng không đào sâu lắm, đất vẫn còn tươi mới, rõ ràng vừa mới được đào không bao lâu. Đồ đạc trong động cũng không nhiều, ngoại trừ ở phía trong cùng có một cái ổ cỏ dựa vào vách tường ra, thì còn có một ít da thú đang chất thành đống đặt ở bên cạnh, trong động cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
“Hả? Sao trên đất toàn là quả mâm xôi vậy?”
Một câu nói của Cáp Nhĩ khiến cả hai đều sững sờ. Hàn Lộ nhớ lại chuyện tối hôm qua, hình như Dương Sí bảo cô ăn cái gì đó, nhưng lúc đó sợ quá nên cô đã trực tiếp đánh anh ta.
Chẳng lẽ, mấy quả mâm xôi nằm trên mặt đất là tối qua anh ta đã đem đến cho mình ăn sao?
Nó đã rơi xuống đất, còn bị dập nát mấy quả nữa, thật là đáng tiếc…
Dương Sí đương nhiên cũng không chú ý đến mấy quả mâm xôi ở trên mặt đất cho lắm, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ nổi những quả mâm xôi này làm sao lại bị rơi xuống đất. Chẳng phải trong kiếp trước của anh, những quả mâm xôi mà anh ta mang về đã bị giống cái này ăn hết sạch rồi sao?
Nghĩ mãi cũng không ra, anh ta chỉ có thể nhặt từng quả một lên, rồi tiện tay giao cho mẹ anh ta.