Vừa tỉnh giấc là năm giờ sáng, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, Trình Ngọc mở to mắt cho quen một lát mới chậm rãi ngồi dậy.
Cậu xốc chăn ra khỏi hai chân rồi cúi đầu nhìn nhìn, tóc dài buông xuống theo bả vai. Cho dù cả người đau nhức, mà phía sau đã được rửa sạch.
Qua một lát, cậu chuyển tầm nhìn lên người đang ngủ say ở bên cạch.
Trình Già Văn có vẻ ngoài đẹp, ngũ quan sắc nét, mũi cao thẳng, dưới mắt phải có một nốt ruồi, lông mi dày mà dài, là độ dài mà Trình Ngọc chưa bao giờ có. Sự phiền não từng lớn nhất của Trình Ngọc chính là đôi mắt của bản thân, đôi mắt ấy là mắt hạnh, to mà tròn, lông mi lại ngắn ngủn rõ ràng từng sợi, là diện mạo của con trai nhưng lại có vẻ trẻ con hơn chút.
Tướng mạo Trình Già Văn phần lớn giống bố Trình, vẻ ngoài lúc còn trẻ của bố Trình khiến người khác không tìm được khuyết điểm, mẹ Trình cũng không tồi, nhưng không tính là mỹ nữ, chỉ có thể nói là dễ nhìn.
Mà bây giờ bố Trình và mẹ Trình đều đã già rồi, không còn quay lại được thời trẻ nữa, mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng này, Trình Ngọc luôn có thể cảm nhận được sự già nua trên người họ, tiếng thở dài được giấu kín từ tận trong xương tủy.
Trình Ngọc sáu tuổi đã được đưa tới nhà họ Trình, trước đó vẫn mặc quần áo con trai, ngược lại không phải người nhà hy vọng cậu lớn như một đứa con trai, chỉ là trên cậu còn một người anh trai lớn hơn hai tuổi, quần áo của cậu đều là của người anh trai đó để lại.
Trình Ngọc không nhớ rõ chuyện trước năm sáu tuổi, chỉ mơ hồ biết những ngày tháng đó bản thân sống không được tốt, bởi vì thân thể khác thường, người lớn trong nhà lại cổ hủ, ai cũng không thể định nghĩa cho cậu, rằng rốt cuộc cậu là nam hay nữ.
Cậu từng mang họ Duẫn, tên là Duẫn Thù, không phải cậu là sự đặc biệt đối với ai, chỉ là thân thể có sự khác biệt mà thôi.
##
Trình Ngọc nhịn sự đau nhức cả người mà giơ chân đạp vào người ngủ say bên cạnh. Chân của cậu cũng nhỏ, miễn cưỡng đeo giày số 40, giày da lại phải đeo số 39, bởi vì không vừa chân sẽ rơi ra, mang lót giày lại không thoải mái.
Trình Già Văn bị cậu làm tỉnh, mở mắt ra bình tĩnh nhìn cậu một cái, không chút tức giận.
Trình Ngọc ghét nhất điểm này của anh trai cậu, không nhịn được giơ chân muốn đạp thêm cái nữa, kết quả lại là bị nắm mắt cá chân kéo vào trong lòng.
”Không ngủ nữa sao?”
Người đàn ông ấy vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn khàn khàn, trầm thấp lại gợi cảm.
Trình Ngọc hừ nhẹ một cái bằng mũi, hai tay chống lên người Trình Già Văn muốn dậy.
Cả hai người đều trần như nhộng, Trình Già Văn còn bừng bừng rõ ràng, cái thứ tối qua đâm vào mông cậu còn đang đè lên đùi.
Lúc này Trình Ngọc mới cất tiếng: “Dậy thôi, em còn có tiết sớm, anh muốn em bị muộn sao?”
Trình Ngọc học vỡ lòng muộn, vốn dĩ ở trong nhà không được chăm sóc tốt, cho tới khi vào nhà họ Trình mới mời giáo viên tới dạy.
Cậu nhập học muộn hơn so với những đứa trẻ khác, học cái gì cũng trầy trật, có lẽ là trời sinh không thông minh mà lại có dáng vẻ lanh lợi, khiến bảo mẫu luôn chăm sóc cậu tới lớn không còn cách nào khác. Bây giờ mười chín tuổi, vẫn còn đang học lớp mười hai.
Trình Già Văn hôn hôn hai má Trình Ngọc, nụ hôn không chút sắc tình ngược lại lại khiến Trình Ngọc không hài lòng, cau mày một cái, không biết trong lòng lại đang tính làm gì.
Mạch não của Trình Ngọc không giống người bình thường, suy nghĩ không tới năm giây, đột nhiên hạ quyết định, chân dán lên tính khí của người đàn ông mà cọ xát di chuyển, là cố ý trêu chọc.
Trình Già Văn cụp mắt nhìn cậu, ngổm dậy hôn môi cậu, đầu lưỡi dần tiến vào dây dưa, thuận tiện áp cậu xuống giường.
Khi Trình Ngọc ngã xuống, còn nghĩ vì sao anh trai lại có lông mi dài như vậy, bản thân có diện mạo lạnh nhạt như vậy, lông mi lại rất dài, phối hợp với nốt ruồi ở dưới mắt kia, nhìn thế nào cũng thấy mê hoặc lòng người.
Cậu chủ động mở chân ra, để lộ thân dưới lõa lồ của chính mình, bên trong đùi non còn xót. Trước kia, cậu còn sẽ ngượng ngùng, cố gắng che giấu thân dưới chính mình, bây giờ không như thế rồi.
Cậu không chào cờ buổi sáng, không thể cứng lên giống những người đàn ông khác, dương vật nho nhỏ kia càng giống vật trang trí hơn, chỉ có khi bị làm đến mức sướng mới có thể run run cứng lên, bắn ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đáng thương như vậy. Giống như trời sinh phải dựa vào tiểu huyệt phía dưới mới có thể lên đỉnh, cậu làm tình cần dùng tới chỗ đó, phải để đàn ông đâm vào mới có thể đạt được khoái cảm về mặt sinh lý.
Phía dưới rất nhanh đã được sờ nắn, ngón tay của người đàn ông không nặng không nhẹ mà vuốt ve âm đế, thắt lưng của Trình Ngọc ngay lập tức bủn rủn, mông rời khỏi giường hướng về phía ngón tay của người đàn ông ấy, cảm giác bên trong đã thấm nước, có chất dịch ướt át đang chảy ra.
Cậu thích loại cảm giác này, cũng biết bản thân kỳ lạ. Rõ ràng nhận định bản thân là con trai, lại phải dựa vào tiểu huyệt phía trước vốn không nên tồn tại kia để lên đỉnh.
Ánh mắt Trình Ngọc nổi sương, trong miệng chảy ra không ít nước bọt, giống như đứa nhỏ trong kìm được chảy nước dãi, hút một chút lại một chút, sự khác lạ trong cổ họng lúc nuốt càng hiện rõ hơn.
Trình Già Văn cắm hai ngón tay vào trong huyệt, đâm rút qua loa hai cái đã rút ra để đâm tính khí cương cứng vào. Nơi đó đã đủ ướt, không cần bôi trơn quá nhiều. Dương vật cọ cọ hai cái bên ngoài, đâm vào trong huyệt, khiến dịch thể nóng ẩm dính trước đó tuôn ra.
Sáng sớm đã làm loại chuyện này có chút phóng đãng, trong lúc bị đâm miệng Trình Ngọc vẫn luôn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc đè nén tiếng, luôn mạnh dạn kêu hoặc là khóc, sướng nói sướng, đau thì nghĩ trốn, nhân tiện còn mắng anh cậu.
Trình Già Văn vẫn luôn thuận theo cậu, cái gì cũng lấy cậu làm ưu tiên.
Lúc mới bắt đầu là như vậy, sau này làm tình nhân vẫn như vậy.
Dường như anh không tức giận gì cả, luôn luôn nuông chiều người em gái kém mình bảy tám tuổi này, tết tóc cho cậu thắt nơ cho cậu, đeo giày da sáng bóng cho cậu, thi thoảng Trình Ngọc còn đùa giỡn, giày mới chỉ đeo một bên, khóa còn không đóng vào, mũi giày đặt trước ngực Trình Già Văn.
Trình Già Văn ngẩng đầu nhìn cậu, cậu ngay lập tức cong miệng cười, phần dưới mái tóc dài quét qua bả vai người đàn ông.
Cậu gọi “anh trai”, dùng ngữ điệu vui đùa, đầy sự độc ác ngây thơ.
Giọng nói của Trình Ngọc cũng không giống giọng con gái, cũng không thể giống giọng đàn ông trưởng thành trầm thấp như vậy, cậu mở miệng nói chuyện là giọng thiếu niên vang vảng, khóc hay là kêu gào trên giường đều rất êm tai.
Tư thế của hai người là tư thế đối diện, tiếng nước đâm vào rút ra với thân thể giao hòa vào nhau, sắc trời bên ngoài dần sáng lên, ga trải giường bị nhăn nhúm vô cùng, Trình Ngọc bị làm tới mức không ngừng rơi nước mắt, đầu vú nhỏ xinh bị bao bọc bởi bàn tay đàn ông.
”Đừng, hôm nay có tiết thể dục ạ.”
Trình Ngọc không dễ dàng gì mới có thể nói ra một câu đầy đủ, tính khí lại đâm vào tận sâu bên trong, cậu ngẩng đầu kêu không thành tiếng. Từ trong ra ngoài đều là mồ hôi ướt sũng, bị đâm sâu đến tận cùng, như vậy đến cả khóc cũng trở nên đáng thương。
“Trình Già Văn! Em nói...a, anh có nghe thấy không!”
Em gái tức giận rồi.
Cần dỗ dành.
Động tác Trình Già Văn chậm lại, cúi người liếm núm vú bị vuốt ve đến mức sưng đỏ của Trình Ngọc.
Trình Ngọc trực tiếp túm tóc anh trai cậu: “Không biết xấu hổ, đồ con rùa, con mẹ nó...Đừng có nghịch vú em, em không có sữa!”
Trình Già Văn ngừng lại một chút: “Không được mắng chửi người.” Nói xong đâm thật mạnh vào bên trong.
Trình Ngọc đầu hàng ngay lập tức, nức nở: “Nói chuyện với anh anh cũng không nghe, hiểu không, bọn em học thể dục phải mặc đồng phục thể dục...”Là áo ngắn lại trắng thuần, như vậy sẽ phải mặc đồ nội y vận động, Trình Ngọc ghét mặc.
Trình Già Văn lúc này mới dừng lại, đổi thành nắm lấy thắt lưng Trình Ngọc, kéo cậu lên rồi chậm rãi đâm chọc, thuận tiện liếm nước mắt trên mặt Trình Ngọc.
Trình Ngọc khóc đỏ cả hốc mắt lẫn chóp mũi, lông mi dính nước mắt rất gai mắt.
Đây là điều mà lông mi ngắn sẽ gặp phải, trong lòng cậu mắng một vạn lần, Trình Già Văn là chó, Trình Già Văn là chó!
Cuối cùng sợ rằng Trình Ngọc sẽ đi học muộn, Trình Già Văn mới đẩy nhanh tốc độ, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong người Trình Ngọc, dương vật nhỏ run run hai cái cũng bắn ra chất lỏng trong suốt, nhiều hơn là mật ngọt chảy ra từ hoa huyệt, ướt át lại dinh dính.
Tính khí rút từ bên trong ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và chất lỏng khác cũng tuôn ra. Ga giường mới thay mới tối qua, bây giờ lại bẩn.
Trình Ngọc lười biếng nằm trên giường, hai chân còn run rẩy.
Trình Già Văn ôm cậu vào phòng tắm rửa sạch, cửa hàng lang mở trống không, cả nhà này cũng trống không, là loại nhà độc thuộc về hai người họ không có sự tồn tại của người khác.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa huyệt cũng không rửa sạch, bởi vì cấu tạo thân thể khác với người bình thường, Trình Già Văn lo lắng Trình Ngọc sẽ đau bụng, hoặc là mang bao hoặc là bắn ra bên ngoài. Nhưng có lần làm xong Trình Ngọc trực tiếp xách quần đi ra, tới tối muộn mới về nhà, đã chứng minh rằng thực tế sẽ không bị.
Nếu là trừng phạt, vậy sau mỗi lần, hễ dùng đến huyệt nhỏ phía trước, Trình Già Văn luôn thích bắn vào trong, xuất tinh vào chỗ sâu nhất, để hạt giống của mình ở bên trong.
Trình Ngọc mắng anh biến thái nhưng cũng ngầm đồng ý, hành vi như vậy, dù sao cậu cũng sẽ không mang thai. Cậu chưa bao giờ đầy đủ cả, không phải nam cũng chẳng phải nữ, không thể yêu con gái như bình thường cũng không thể chấp nhận tình yêu của những người con trai khác.
Trình Già Văn là ngoại lệ.
Anh cậu là do cậu chủ động trêu chọc.