Giống Như Nhớ Em

Chương 20: Ý nghĩ muốn chiếm hữu

Cuối cùng hai cô gái cùng ngồi xuống một chiếc ghế đối diện trường học.

Hạ Tiểu Đồng ăn xong hai cái bánh mì nhỏ, đúng là có chút nghẹn.

Ninh Chi vội xé ống hút ra, cắm vào bịch sữa chua rồi đưa cho cô ta.

Sau vài phút trò chuyện, Hạ Tiểu Đồng biết Ninh Chi không phải là bạn gái của Trần Dã, địch ý đối với cô không còn bao nhiêu nữa mà thiện cảm còn tăng lên từng chút một.

Em gái nhỏ nhắn đáng yêu thế này đúng là báu vật trần gian, ai mà không thích được?

Hút xong bịch sữa chua, Hạ Tiểu Đồng hỏi Ninh Chi: “Tôi nghe nói tuần trước cô tới trường học của chúng tôi tìm Trần Dã, vậy rốt cuộc quan hệ của hai người là như thế nào vậy?”

“Tôi và anh ấy chơi với nhau từ nhỏ, nhà tôi và anh ấy ở đối diện nhau.”

Nghe vậy, hai mắt Hạ Tiểu Đồng sáng ngời: “Vậy chắc hẳn hai người biết nhau rất rõ nhỉ, cô biết Trần Dã thích con gái như nào không?”

Ninh Chi nhớ tới lúc ăn cơm ở bên ngoài, hình như mình cũng từng hỏi Trần Dã vấn đề này.

Lúc ấy anh trả lời như thế nào nhỉ? Anh nói anh thích người ngốc nghếch một chút.

Bây giờ nghĩ lại, chắc anh chỉ muốn trêu chọc cô vậy thôi, sao có thể coi là thật đây.

Ninh Chi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Hạ Tiểu Đồng thất vọng thở dài, kể khổ với Ninh Chi: “Ai da, cô không biết đâu, Trần Dã khó theo đuổi lắm. Tôi đưa nước cho anh ấy trên sân bóng rổ mà anh ấy chưa từng nhận, lúc nói chuyện thì anh ấy không thèm để ý.”

Oán giận một hồi, cô ta lại chớp mắt, hỏi Ninh Chi: “Cô thấy tôi có xinh đẹp không?”

Ninh Chi nhìn về phía Hạ Tiểu Đồng.

Ngũ quan cô ta vốn đã xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, vẽ mày kẻ mắt, trang điểm màu rượu đỏ vô cùng sang trọng, quý phái.

Ninh Chi gật đầu, giọng nói mềm mại nhưng cực kỳ chân thành: “Đẹp.”

Hạ Tiểu Đồng vỗ đùi một cái, kích động nói: “Đúng nhỉ, tôi cũng cảm thấy mình rất xinh đẹp mà. Chỉ là mỗi lần tôi bị Trần Dã cự tuyệt, tôi lại nảy sinh hoài nghi về diện mạo của bản thân, chỉ hận không thể lập tức lấy điện thoại ra soi xem mình có đẹp hay không ấy!”

Cô ta vừa nói vừa khua tay múa chân mô tả, Ninh Chi không nhịn được cười một tiếng.

Sau đó lại nghe cô ta hỏi: “Vậy cô và anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô có nhìn thấy anh ấy thân thiết với cô gái nào không?”

Ninh Chi hồi tưởng một chút, hình như cũng không có.

Cho tới bây giờ cô là cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh, anh cũng chưa từng nói chuyện với những cô gái khác.

Lúc học trung học cơ sở, anh là nam sinh đẹp trai nhất lớp, thậm chí là đẹp trai toàn trường.

Ninh Chi thường xuyên nghe mấy bạn gái khác nhỏ giọng nghị luận chuyện này chuyện kia.

Cũng có nữ sinh to gan, lại trưởng thành sớm, trực tiếp nhét thư tình cho anh.

Nhưng Trần Dã không nhận của ai cả.

Hạ Tiểu Đồng đợi một lát mà không thấy cô trả lời, vội vã hỏi: “Có sao có sao?”

Ninh Chi lấy lại tinh thần, lắc đầu.

Móng tay Hạ Tiểu Đồng được sơn đỏ phát sáng lấp lánh, ngón tay nắm chặt hộp sữa chua rỗng, quả thật rất hoang mang: “Cô nói xem, anh ấy lớn lên đẹp trai ngời ngời như vậy, sao lại không có bạn gái, cấm dục y như hòa thượng vậy? Liệu có phải…”

Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói xong, cô ta đã dừng lại, tầm mắt bỗng nhiên bị thu hút.

Sau đó ánh mắt cô ta chợt sáng lên, thấp thoáng có hình trái tim nhảy lên bình bịch.

Hạ Tiểu Đồng tóm lấy tay áo đồng phục của Ninh Chi, tiến đến bên tai cô hỏi: “Cô mau nhìn chỗ đó đi! Nam sinh kia là ai vậy? Cô có biết không?”

Ninh Chi nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt của cô ta thấy một nam sinh cầm ô đen đi ra từ trường học.

Khoảng cách có chút xa, hiện tại trời lại tối, ánh sáng đèn hơi mờ ảo nên phải mất một lúc, cô mới nhận ra.

Đó là Lục Tinh Khoát, đứng đầu khối khoa học tự nhiên, cũng là nam thần trong lòng Diêu Thanh Thanh.

“Đó là Lục Tinh Khoát.” Cô nói với Hạ Tiểu Đồng: “Mới chuyển tới trường chúng tôi không lâu, hình như là học sinh lớp 7.”

Hạ Tiểu Đồng vừa nghe Ninh Chi trả lời vừa đưa mắt nhìn Lục Tinh Khoát rời đi.

Thật sự, con mẹ nó, quá đẹp trai!!!

Trên người là bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, khí chất nhã nhặn, cảm giác giống như Giang Trực Thụ trong bộ phim ‘Thơ ngây’ mà cô ta từng xem khi còn bé.

Thoạt nhìn vẻ ngoài rất thông minh.

Lúc này Hạ Tiểu Đồng lại nhớ tới lời mẹ cô ta thường nói, không nên cố chấp mãi với một người làm gì.

Trần Dã khó theo đuổi như vậy, có lẽ cả đời này cô ta cũng không theo đuổi được. Nói không chừng đến lúc đó tóc cô ta đã trắng tinh mà còn chưa đυ.ng đến được một đầu ngón tay của anh ấy chứ!

Sau sự kiện xấu hổ vì đói bụng vừa rồi, Hạ Tiểu Đồng thấy mình vẫn nên nghe lời mẹ!

Vứt bỏ kịch bản ‘truy thê hỏa táng tràng’ sang một bên, hiện tại cô ta thích tình tiết ‘học bá cao lãnh yêu tôi’ hơn!

Đợi đến khi đám người đi xa, Hạ Tiểu Đồng quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Ninh Chi.

Cô ta lập tức hỏi chuyện, tốc độ nói nhanh hơn hẳn, có vẻ cực kỳ kích động: “Anh ấy có bạn gái chưa? Có phải có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy đúng không? Anh ấy đẹp trai như vậy, bình thường có dễ ở chung không, có nhận thư tình của nữ sinh không? Cô có biết bình thường anh ấy thích làm gì không?”

Ninh Chi: ?

Không phải một phút trước cô ta vẫn còn tìm hiểu về Trần Dã hay sao? Sao lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ!

Ninh Chi không quen biết Lục Tinh Khoát nên cô không thể trả lời những câu hỏi này của Hạ Tiểu Đồng.

Cô đành phải thuật lại những gì Diêu Thanh Thanh đã nói với mình.

Nhưng cô chỉ hiểu biết sơ sơ, dăm ba câu đã nói xong tất cả.

Cô ngượng ngùng nói: “Tôi không quen biết Lục Tinh Khoát, cũng chưa từng nói chuyện với nhau, đại khái chỉ biết bấy nhiêu thôi.”

Là người bị bệnh ‘nhan khống’ rất nặng, Hạ Tiểu Đồng cảm thấy hơi khó hiểu.

Ở cùng trường với nam sinh đẹp trai như vậy mà cô không muốn làm quen một chút sao? Sao lại không nói được một câu chứ?

Cô ta nhìn Ninh Chi, thiếu nữ trước mắt có dung nhan diễm lệ, chỉ là mặt mày vẫn còn lộ ra vài phần ngây thơ non nớt.

Hình như cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương thì phải.

Hạ Tiểu Đồng nhịn không được nói thầm: “Trần Dã không gần nữ sắc, cô cũng không gần nam sắc, đúng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tính cách cũng giống hệt như nhau.”

“Ai da, tôi thấy hai người hẹn hò với nhau là được đó, vừa vặn cũng xứng đôi.”

Hạ Tiểu Đồng thuận miệng nói đùa một câu, lại giống như cơn gió thổi lên một gợn sóng trong lòng Ninh Chi.

Cô mở to mắt, đây là chuyện trước đây cô chưa từng nghĩ tới. Cô và anh Trần Dã ư, sao có thể chứ?

Để báo đáp bịch sữa chua và gói bánh mì của Ninh Chi, Hạ Tiểu Đồng mua hai ly lẩu Oden ở cửa hàng tiện lợi 711 ven đường.

Mưa phùn lất phất bay bay, đèn đường được bật sáng tạo lên một vòng ánh sáng vàng nhạt trên nền gạch.

Trong trường học có ký túc xá của giáo viên, tường gạch đỏ, mỗi một cửa sổ đều sáng đèn, mùi thức ăn bay ra từ bên trong.

Hai cô gái nhỏ đi dọc theo con phố.

Một người mặc đồng phục rộng rãi màu xanh da trời, buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi giày vải trắng.

Một người đi đôi bốt Martin, mặc váy ngắn. Mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn xõa tung như rong biển.

Khí chất hai người khác nhau một trời một vực lại đi cùng nhau, mỗi người cầm một ly lẩu Oden bốc hơi nóng trong tay.

Tay phải của Hạ Tiểu Đồng cầm một cây tăm nhỏ, nhắm chuẩn xác vào cá viên trong cốc, cảm thán nói: “Cô và Trần Dã là bạn bè từ hồi còn nhỏ nhỉ, vậy mà lớn rồi vẫn còn duy trì quan hệ tốt như vậy.”

Ninh Chi cắn một miếng lạp xưởng nhỏ, nuốt xuống rồi trả lời: “Khi còn bé hay chơi cùng nhau, chờ đến khi lớn lên một chút, Trần Dã giống như anh trai của tôi vậy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng hay chăm sóc tôi.”

Hạ Tiểu Đồng nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng mà đạm mạc của Trần Dã, tính cách ít nói cùng với khí chất ‘người sống chớ lại gần’ kia.

Với thân phận của bọn họ, không một nữ sinh nào dám nói hơn ba câu với anh.

Đúng là rất khó tưởng tượng dáng vẻ anh chăm sóc một cô gái khác là như thế nào.

Quả nhiên thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ khác biệt hoàn toàn so với người khác.

“Có trúc mã thật tốt.” Trên mặt Hạ Tiểu Đồng lộ ra vẻ hâm mộ.

“Nhưng mà…” Cô ta thổi miếng cá viên còn bốc hơi nóng: “Lúc trước tôi cũng có thanh mai trúc mã, chúng tôi lớn lên cùng một khu, mỗi ngày đều đi học cùng nhau, cuối tuần còn cùng nhau làm bài tập, quan hệ rất tốt.”

“Đáng tiếc hắn trưởng thành sớm quá.” Hạ Tiểu Đồng thở dài một hơi, giọng điệu có vẻ hơi buồn bã.

“Lúc cậu ấy học lớp sáu đã có bạn gái, sau đó chúng tôi không liên lạc nữa. Hiện tại cũng chỉ gửi tin nhắn WeChat chúc mừng ngày lễ ngày tết, ngay cả việc tương tác thường ngày cũng ít hẳn đi.”

Ninh Chi nghiêng mặt nhìn cô ta, nghi hoặc hỏi: “Người kia có bạn gái rồi thì hai người không thể liên lạc với nhau nữa sao?”

“Cũng không phải không thể liên lạc, chỉ là hắn đã có bạn gái, lúc đi học hay tan học đều đi cùng bạn gái. Tôi không muốn gặp mặt hắn quá nhiều, trò chuyện ít đi thì hơn.”

Hạ Tiểu Đồng bỏ miếng đậu hũ vào miệng, cắn một miếng, hàm hồ nói: “Có cô bạn gái nào chấp nhận việc bạn trai mình có cô bạn thanh mai trúc mã chứ? Tôi không muốn bạn gái hắn đăng bài lên Weibo châm chọc đâu.”

Ninh Chi nghe được điều này, như có điều gì suy nghĩ.

Đến đường cái, Hạ Tiểu Đồng đón taxi đi về. Trước khi đi, cô ta quay lại nhìn Ninh Chi, xem xét một lần.

“Làm sao vậy?” Ninh Chi hỏi.

Hạ Tiểu Đồng thoải mái thừa nhận: “Trước khi tới tìm cô, tôi đã lên trang web trường cô xem trước rồi, cô chính là người xinh đẹp nhất trường đó.”

Nói xong, cô ta lại lấy điện thoại di động ra tự ngắm nhìn bản thân mình rồi mới nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy mình cũng không thua kém gì so với cô cho lắm. Thế nên…”

Cô ta chớp mắt, nở nụ cười vô cùng tự tin: “Nếu cô không thích Lục Tinh Khoát thì tôi không cần phải cạnh tranh với cô, xác suất tôi theo đuổi được anh ấy là rất lớn.”

Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, thỉnh thoảng Ninh Chi cũng nghe nữ sinh trong lớp tụ tập thảo luận về mấy nam sinh khác.

Thế nhưng tất cả đều là bí mật, bọn họ thấp giọng nói chuyện phiếm với nhau.

Nếu bị ai đó hỏi một câu “Có phải cậu thích cậu ấy không?” thì nữ sinh kia sẽ lập tức đỏ mặt phủ nhận.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người thẳng thắn nói mình thích người khác, còn chủ động theo đuổi như vậy.

Những trải nghiệm từ nhỏ khiến cô không thể trở thành cô gái to gan lớn mật, nhiệt tình như thế. Nhưng thật ra Ninh Chi rất thích tính cách tự tin như vậy.

Cô cong mắt, mỉm cười với Hạ Tiểu Đồng, chân thành chúc phúc: “Vậy cô cố lên nhé.”

Hạ Tiểu Đồng ngồi trong xe, vươn tay ra từ chỗ cửa sổ xe, vẫy tay với cô: “Vậy nhé, lần sau gặp lại.”

Xe buýt vừa vặn chạy tới, hai chiếc đèn pha tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.

Ninh Chi vội vàng cắm miếng cá viên cuối cùng, nhét vào trong miệng rồi lại ném ly giấy vào thùng rác, lấy thẻ xe buýt ra, quẹt thẻ lên xe.

Phía sau có một chỗ ngồi trống, cô vịn tay vịn đi qua, ngồi xuống.

Trong xe hơi ngột ngạt, Ninh Chi kéo cửa sổ ra một khe hở nhỏ. Gió đêm thổi vào mang đến sự mát mẻ, cũng mang đến không khí trong lành bên ngoài.

Không biết tại sao Ninh Chi lại nghĩ tới Trần Dã. Còn có lời Hạ Tiểu Đồng vừa rồi.

Nếu anh Trần Dã có bạn gái thì bọn họ sẽ không liên lạc với nhau nữa ư.

Cô không thể đi tìm anh chơi, không thể cùng anh mừng sinh nhật, cũng không thể gặp anh lúc nào cũng được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Chi rầu rĩ, có loại cảm giác khác không nói nên lời.

Xe buýt phanh gấp một cái, Ninh Chi không phòng bị, đầu đập vào cửa sổ thủy tinh.

Cô nhẹ nhàng than đau, lấy tay xoa cái trán đau nhức, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ lớn mật.

Vậy... nếu như anh Trần Dã không có bạn gái thì tốt rồi.

Ý niệm như vậy vừa xuất hiện, Ninh Chi đã kinh hãi không thôi!

Cô, sao cô có thể nghĩ như vậy chứ?

Anh Trần Dã đối xử tốt với cô như vậy, vậy mà cô lại hy vọng anh không tìm được bạn gái sao!

Quả thực không có lương tâm, đúng là lòng lang dạ sói.

Trong nháy mắt, Ninh Chi cảm thấy mình chính là vị Hoàng Hậu trong câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết, chính là mẹ kế của Cinderella.

Giống hệt như mụ phù thủy già nguyền rủa công chúa rơi vào giấc ngủ say.

Quá xấu xa, quá ác độc!

Không được, không được! Cô không thể nghĩ như vậy!

Cô phải hy vọng anh sớm ngày gặp được cô gái mà anh thích, vui vẻ ở bên nhau, như vậy mới đúng chứ.

Ninh Chi tự thuyết phục mình như vậy. Mơ hồ cảm giác được tình cảm của cô đối với anh Trần Dã đã không còn giống như xưa.

Tựa hồ không còn thuần túy nữa, còn có suy nghĩ chưa từng có trước đây.

Ý nghĩ muốn chiếm hữu.

*****

Bộ truyện Giống như nhớ em dự kiến sẽ được set vip từ chương 21 đến chương 82 (mỗi chương khoảng 350 vàng), combo sẽ giảm giá khoảng 25% so với giá gốc, mong mọi người ủng hộ nhà Gấu ạ.