Ngốc!

Chương 16: TẠI SAO

4h sáng...Chuyện động trời nha! Hôm nay Kỳ dậy sớm. Cô vệ sinh cá nhân, mặc quần short và áo phông rồi... đi qua phòng của... Khải.- Ê! Mở cửa! Ê! – Cô kêu lớn, tiếng "cốc cốc" không ngừng vang lênKhải nghĩ về chuyện của Hoành và Kỳ nên tối qua đã đi ngủ trễ, sáng sớm tiếng gõ cửa làm Khải hơi bực mình... nếu lúc đó người gõ cửa là nhân viên phục vụ thì chắc chắn sẽ đi xuống lầu một bằng... đường cửa sổ (dã man quá! Người ta chỉ vì miếng cơm manh áo thôi mà). Nhưng khi nghe tiếng Kỳ thì Khải gần như tỉnh hẳn. Anh mặc vội quần áo ra mở cửa- Em... tìm tôi? – Khải hơi bối rối. Kì là thật. Mới 4h30 sáng mà Kỳ đã gọi anh làm gì?- Đi! Đi với tôi xem cái này! Hay lắm! – Kỳ kéo tay Khải ra khỏi phòng, không cưỡng được lại cô, anh đi theo.Kỳ kéo Khải tới 1 ban công đầy hoa và... đặc biệt ban công này hướng ra biển phía mặt trời mọc.- Ngồi đi! – Cô chỉ cái ghế kế bên mình cho Khải ngồi- Em... muốn ngắm mặt trời mọc? – Khải như đoán được ý cô- ừm! – Cô khẽ gật đầu, mắt vẫn hướng về phía biểnCô đã từng em cảnh mặt trời mọc trên TV. Nên cô luôn muốn xem tận mắt cảnh này. Thế là hôm nay cô đã lên kế hoạch cho khoảnh khắc này.Vài phút sau, mặt trời dần nhô lên khỏi mặt biển, tỏa ra ánh sáng kì diệu. Các tia sáng chiếu vào mây tạo nên một cảnh kỳ thú trên bầu trời. Còn trên mặt biển thì ánh sáng đang dần lan tỏa. Khung cảnh bây giờ là sự huyền ảo của ánh sáng và bóng tối, một mảng màu kỳ diệu. Nó như phản chiếu lẫn nhau. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong người Kỳ. Bất chợt cô thấy cô bé nhỏ, cô khẽ run trước sự nhỏ bé đó. Rồi cô thấy thanh thản, trong phút chốc mọi nỗi buồn tan biến vào hư vM.Một người đầy tâm trạng mà đứng trước biển, thì sóng biển sẽ cuốn đi những tâm trạng đó. Một người cảm thấy trống rỗng mà đứng trước biển thì biển sẽ mang cho người đó những cảm xúc thật mãnh liệt. Dần dần tia nắng chiếu vào mặt Kỳ. Cô bừng tỉnh trở về với thực tại. Cô... tự dưng muốn khóc. Cảnh này làm cho con người yếu đuối quá. Khải thì không ngắm mặt trời. Anh chỉ nhìn cô, nhìn gương mặt đó đắm chìm trong nắng, anh thấy ấm áp lạ lùn5.5h45, mặt trời kết thúc hành trình của mình. Kỳ cũng thỏa mãn được con mắt. Cô đứng dậy, vươn vai:- haiz! Không ngờ cảnh này nhìn trong TV đã đẹp. Chứng kiến tận mắt lại còn đẹp hơn! – Kỳ trầm trồ- Ừm! – Khải cũng ngừng việc nhìn Kỳ.Cô ngáp 1 cái, không hiểu sao tự nhiên thấy buồn ngủ (trời). Cô lười nhác ngồi phịch xuống cái ghế.- Oáp! Ngày mai là về thành phố rồi. Chán ghê! Hôm nay đi chơi xả láng mới được – Kỳ vừa lấy tay che miệng vừa nói- Tại sao... lại là tôi? – Khải đang im lặng tự dưng lên tiếng.- Hả? – Kỳ ngố mặt raKhải cười trước cái mặt ngố của cô- Tôi nói tại sao em muốn xem cảnh bình minh với tôi?- À... tại vì... tôi không biết nữa – Kỳ sau một hồi suy nghĩ, gãi đầu liền nói 1 câu xanh rờn.Khải cũng không cần câu trả lời. Đơn giản chỉ muốn hỏi vậy thôi. Việc này đối với Khải rất là đặc biệt, chắc chắn Kỳ đã xem anh như người bạn thân thật sự. Điều này làm Khải rất vui.Trong khi đó, Kỳ lại đang đỏ mặt... quay đi nơi khác. Bởi cô biết... tại sao cô kêu Khải. Tim cô đập thình thịch... cô thích Khải thật rồi, rất thích là đàng khác. Nên mới mở mắt dậy đã nghĩ người đi cùng cô sẽ là anh. Khải là người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Kỳ. Bỗng gió thổi, làm gương mặt cô se lại vì lạnh. Khải lấy tay xoa lên má cô- Làm vậy sẽ hết lạnh đó! – Khải cười, bàn tay vẫn dịu dàng xoa má cho cô.Khỏi nói cũng biết Kỳ đang đỏ mặt tới mức nào, tim đập nhanh hơn giống như đnag chỉ chờ nhảy ra khỏi l*иg ngực. Khải bỗng dừng lại. Nếu để ý thì bây giờ gương mặt của anh và cô cách nhau chưa tới 10cm.Kỳ nhìn Khải... anh giống như là sắp sửa hôn cô. Gương mặt cũng gần hơn... cô nhắm mắt lại rồi... Khải buông cô ra. Anh quay mặt đi, cười... nhưng lại là một nụ cười đau khổ. Kỳ cũng bừng tỉnh, cảm giác hụt hẫng bao trùm cô... lần thứ 3 rồi. Đây là lần thứ 3 cô có cảm giác như vậy.Khải nhìn cô trìu mến, đưa tay lên xoa đầu cô- Đi ăn sáng thôi – rồi thong thả bước đi.Khải quay đi, gương mặt ưu tư lại hiện lên. Thực sự... anh muốn hôn cô lắm. Nhất là việc cô không có phản ứng gì. Nhưng... anh tôn trọng cô. Anh chỉ hôn cô khi cô thực sự là bạn gái của anh. Vì vậy, Khải phải kiểm chế, kiềm chế không hôn cô lúc cô ngủ, kiếm chế không hôn cô lúc ở cánh đồng cỏ và kiềm chế không hôn cô lúc này. Còn Kỳ, cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Cô cứ suy nghĩ về hành động của anh... nhưng thắc mắc hơn là hành động của cô. Cô thực sự rất bối rối. Đã tự nhủ bản thân là cô không xứng đáng nhận tình cảm của Khải. Vẫn biết là không được gần gũi anh. Vậy mà... những việc cô làm thì ngược lại. Hết rủ Khải đi chơi biển, rồi còn đi ngắm cảnh bình minh. Thật sự, nếu hồi nãy Khải không buông tay ra thì cô cũng xém ôm anh. Kỳ lắc đầu dữ dội: "Không được! Không được để cảm xúc điều khiển mình. Mình phải điều khiển cảm xúc. Cố lên Hạ Mỹ Kỳ! Mày làm được mà" Nghĩ vậy, Kỳ chạy theo Khải.- Ê! Tôi đói! Tôi cũng muốn ăn sáng! Đợi tôi với! – Nét trẻ con của cô lại trỗi dậy, che đi con người đầy suy tư hồi nãy.Khải quay lại, thấy Kỳ cười tươi, anh cũng cười lại rồi sánh bước cùng cô xuống nhà hàng.***Tại biệt thự Vương Thị...- Nguyên à... Mamy về rồi nè... Mamy mua quà cho con nè! – Bà Nhi xách va li và túi đồ nặng vào nhàĐáp lại bà là sự im lặng đến đáng sợ, ngôi nhà cứ như bị bỏ hoang mấy trăm năm rồi- Không phải chứ? Mình chỉ đi hai tháng mà nhà đã như vậy ư? Trời ôi... quản gia đâu – Bà Nhi hốt hoảng- Dạ... Vương phu nhân về rồi sao ạ? – Một người quản gia già chạy đến cúi người chào.- Không thấy sao còn hỏi. Làm gì giờ mới ra đón tôi vậy? Nhà cửa sao u ám quá – Bà Nhi trách mắng- Dạ... tôi ở sau vườn nên không nghe thấy tiếng phu nhân về...- Thôi! Nhị thiếu gia đâu? Cả chủ tịch nữa?- Nhị thiếu gia đang ở trong phòng cậu ấy. Chủ tịch ở phòng đọc sách... còn đại thiếu gia đi chơi cùng với bạn rồi.- Hả? Không nghe nhầm chứ? Nguyên ở nhà, Khải lại đi chơi? Mới hai tháng mà thay đổi vậy rồi sao? – bà Nhi tròn mắt ngạc nhiên. Rồi bà xách túi quà lên phòng Nguyên...- Tiểu bảo bối à! Mamy về rồi nè – bà mở cửaNguyên quay lại nhìn, khẽ cười- Mẹ về rồi ạ!*bịch*Túi đồ trên tay bà rơi xuốngBà chạy lại ôm Nguyên- Con trai, con sao vậy? Sao lại gầy như thế này? Giúp việc không cho con uống sữa thường xuyên à?Nguyên lắc đầu. Nhìn con như vậy bà hoảng hốt hơn- Tỉ bắt nạt con sao?Nguyên tiếp tục lắc lắc cái đầu.Bà véo má anh trêu ghẹo- Đừng nói là Tiều Khải nhập vào con đó nha! Sao ít nói vậy. Mamy về con không vui à?Nguyên cười và lại lắc đầuBà sốc thực sự, đứa con trai nhí nhảnh, đáng yêu của bà giờ như người vô hồn, ít nói- Quản... quản gia đâu!!Người đàn ông vừa nãy đi lên, bà liền hỏi- Trong lúc tôi không có nhà, đã có chuyện gì xảy ra. Nói ngay!10 phút sau...- Thật quá đáng. Ông ta nghĩ gì mà làm vậy? – Bà nắm bàn tay gân xanh nổi cả lên. Rồi bà hùng hổ đi xuống tìm ông Kiên.