Ngốc!

Chương 12: Chiến dịch

Tại biệt thự nhà Vương Thị...

- Tỉ nè... cậu có gì buồn à? – Nguyên hỏi khi thấy Tỉ cả bữa ăn mắt cứ u ám...

- À... không có gì đâu... tớ vẫn bình thường – Tỉ chối

- Đừng lừa tớ... tớ có ngốc đâu... có chuyện gì nói đi rồi tớ giúp

- À... thì... cậu biết Phạm Kỳ Thu đúng không?

- ừm...

- Tớ và em ấy là người yêu. Hôm sinh nhật dì Nhi... – Tỉ kể lại

... 5 phút sau...

- Hóa ra là vậy. Sao cậu không nói chuyện này với Camellia? Tớ nghĩ cô ấy sẽ hiểu và không xen vào chuyện tình cảm này đâu – Nguyên thật thà nói

- Nhưng mẹ tớ... – Tỉ ngập ngừng

- Nếu Cemllia không thích cậu thì dì Giang cũng không làm gì được đâu. Ok? – Nguyên chắc nịch

- ừm... Tớ sẽ thử... à... cậu lôi tớ lên đây bảo có chuyện muốn nói... Đừng nói là chuyện này nha? – Tỉ chợt nhớ ra

- À... thì... cậu ăn kem không? – Nói rồi Nguyên ra khỏi phòng

... 15 phút sau...

- Xin lỗi vì để cậu đợi.. kem của cậu nè... –Vừa nói Nguyên vừa đưa cây kem cho Tỉ

Trong lúc xơi cây kem đầu tiên, Thiên Tỉ với cái đầu thông thái đang suy nghĩ về thái độ của thằng bạn, còn Nguyên xơi xong cái thứ nhất tiếp tục cái thứ 2 và không quên đưa cho Tỉ một cây, Nguyên sau một hồi ngập ngừng định mở miệng nói thì bị Tỉ chặn lại

- Không nói chuyện học hành, bóng rổ, game, à cả dương cầm và kể cả ca hát nữa!

Nguyên trố mắt nhìn thằng bạn kiêm em họ 22 năm con chí cắn đôi. Tỉ có bị sao không nhỉ? Tại sao lại cấm Nguyên nói những đề tài mà xưa nay Tỉ vẫn thích. À mà phải, từ khi 2 đứa còn nhỏ cho đến bây giờ thì Nguyên luôn đưa ra những câu hỏi vớ vẩn. Còn Tỉ thì phải giải thích những cái vớ vẩn đó. Nhưng lần này thì khác. Chuyện Nguyên định nói quan trọng thật. Mà nó chẳng thuộc một trong bất cứ đề tài nào mà Tỉ ngăn cấm. Nguyên lấm lét nhìn Tỉ. Anh làm nguyên vô tình phải suy nghĩ: "Có nên nói cho Tỉ cái việc hệ trọng này không? Ngay cả mẹ và Khải ca cũng chưa biết!" Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cả 2 đã ăn đến cây kem thứ 3. Nguyên quyết định nói

- Tớ nói nè!

Tỉ đưa một ánh mắt nhìn lơ đễnh như kiểu một công tử quý tộc nhìn con ruồi bay ngang mặt. Nguyên vòng vo:

- Tớ có chuyện này muốn hỏi cậu... nhưng không biết cậu thế nào...

Tỉ nở một nụ cười nhăn nhở, điều đó có nghĩa là "cậu cứ nói đi, dở hơi đến đâu tớ cũng chịu được"

Và Nguyên cứ như thể anh vận nội công hết sức, mắt nhắm tịt, còn miệng thì tuôn một hơi không nghỉ

- Tớ nghĩ chắc là tớ thích Na Na!

Tỉ trố mắt

- Na Na nào?

- Âu Dương Na Na, cô con gái chủ tịch Âu Dương Dương, là công chúa của trường ta í mà.

*bụp*

Cây kem trên tay Tỉ rơi xuống sàn. Trong khi mắt nhìn Nguyên đầy kinh hãi. Tỉ véo véo vào tay Nguyên

- Đau!

Tỉ thẫn thờ

- Thì ra đây là sự thật!

- Sao hả? – Nguyên hoang mang

Trong một tích tắc, Tỉ thoát khỏi cái trạng thái lơ lửng chính tầng mây, anh trở nên vô cùng hăng hái, tưởng như có thể đấm chết 1 con voi

- Đưa tớ cây kem của cậu. Còn cậu thì đi tắm rửa sạch sẽ vào, gội cả đầu đi. Một tiếng sau ra đây.

Nguyên tiu nghỉu vào phòng tắm

***

Một tiếng sau, không chậm trễ một tích tắc. Nguyên bước ra, thì thấy phòng mình bị khóa trái cửa, tất cả rèm đều bị kéo xuống. Vừa thấy Nguyên, Tỉ bắt đầu trịnh trọng

- Vào hồi 19h20 phút, tại phòng ngủ của Vương Nguyên, anh đã nói rằng anh thích chị Na Na...

Nguyên đỏ mặt, nhăn nhó vì giọng điệu nói nghiêm trang của Tỉ:

- Cậu trật tự cho tớ làm việc, không ý kiến ý cọt gì. Tớ biết, nói thế là chưa chính xác, nguyên văn là "anh ấy nghĩ là anh ấy thích chị ấy", đúng chưa? Rồi, thế vì sao cậu nghĩa thế?

- Ơ... – Nguyên nghệt ra trước câu hỏi bất ngờ của Tỉ. Anh nhăn trán suy nghĩ "Vì sao nhỉ?"

- Cần phải trả lời câu hỏi này à? – Nguyên nuốt nước bọt đánh ực

- Tất nhiên. Đó là lời giải thích + chứng minh cho cái điều cậu nghĩ. Như kiểu làm toán í, nếu không chứng minh được, có nghĩa là cậu đã nghĩ sai. Tóm lại không phải cậu thích cô ấy mà chỉ là cậu tưởng thế. Nói nôm na là ngộ nhận!

- Cái gì?

Nguyên nhảy dựng lên. Thật không ngờ tình cảm bấy lâu của anh bị coi thường đến thế. ừ thì anh nói là 'tớ nghĩ", ừ thì anh có phân vân, nhưng lúc nói ra câu đó, Nguyên hy vọng Tỉ sẽ túm vai anh hỏi "thật thế à?", và rồi sẽ vạch ra một kế hoạch tác chiến hoàn hảo – như bạn thân của các chàng trai trong phim vẫn thế. Đàng này...

- Tớ sửa lại lời tớ đã nói. Không phải tớ nghĩ! Nó là sự thật.

- Càng hay, vậy thì chứng minh cái sự thật ấy đi!

Thiên Tỉ này... đúng là triết gia có 1 0 2

- Tỉ! Tớ nói với cậu để cậu giúp tớ quý một người phải làm gì, chứ không phải để cậu dạy tớ phải biết quý một người như thế nào. Thậm chí là nghi ngờ tình cảm của tớ!

- Cậu sai rồi. Tớ đã bảo là tớ không giụp cậu đâu? Tớ chỉ muốn cậu nghĩ cho kỹ để tớ giúp cho đích đáng, không rồi đến lúc cậu lại ân hận thì phí công tớ quá! – Tỉ từ tốn.

Nguyên được phen nghệt mặt ngẫm nghĩ, anh đã trách sai thằng bạn rồi...

- Nhưng, tại sao cậu nghĩ rằng tớ có thể ân hận? – Nguyên hỏi

- Nhìn lại cậu xem. Tớ công nhận rằng độ hấp dẫn của cậu với con gái lớn hơn tớ nhiều. Dù tớ học hành hơn cậu tí xíu, nhưng cậu lắm tài lẻ: bóng rổ, dương cầm, hát... Nhất là trông lại so cute...

Nguyên còn chưa kịp sướиɠ thì Tỉ nói tiếp:

- Còn Na của cậu... – Tỉ chậm rãi nhấn từng từ – Với những gì tớ biết và bản điều tra cấp tốc tớ làm trong một tiếng qua, tớ thấy...

Tỉ nhún vai. Hiểu rồi. Thì ra Tỉ thấy khó tin chuyện này, vì trong mắt anh, Na của Nguyên qua bình thường (Trong mắt Tỉ chỉ có Thu thôi ^^). Nguyên nghĩ: "Tỉ cho rằng mình lú lẫn? Không. Cảm giác đó... rất lạ. Làm sao mà nhầm được!". Phải một cảm giác không thể gọi tên, nhưng Nguyên tin rằng anh đúng:

- Tỉ! Bây giờ chắc tớ chưa nghĩ ra, mà có nghĩa ra thì cũng chưa hết lý do của chuyện đó. Cho tớ một tuần, rồi cậu sẽ thấy!

- Tức là đến thứ 7 tuần tới?

Nguyên gật đầu. Tỉ chào anh rồi nhanh biến mất sau cánh cửa. Nguyên nhìn lại bảng thông tin cá nhân của Na Na mà Tỉ đưa cho.

"Họ tên: Âu Dương Na Na

Hình thức: - Cao: 1m67; nặng: 48kg => bình thường

- Mặt trái xoan (mặt đại trà), trông bình thường, khá xinh.

- Đặc điểm nổi bật: không răng khểnh, một má lúm đồng tiền, tóc dài, đen mượt => không nổi bật lắm

- Trang phục: bắt kịp các xu hướng thời trang... đôi khi còn đi trước.

Nội dung:

- Học hành: giỏi

- Tài lẻ: diễn xuất, đánh đàn Cello

- Sở thích: thần tượng Châu Kiệt Luân

- Nói chuyện thường tỏ vẻ ta đây tài giỏi

- Điệu thái quá, cũng vì được gọi là công chúa nên vậy

- Nóng tính, khi đã nổi giận thì...

-> Nguyên ơi, có gì mà cậu thích hả trời? Có bao nhiêu cô gái hơn Na Na. Với lại bác Kiên đã quyết định cho Na Na đính hôn với Khải ca rồi mà"

"Ừ nhỉ, vì sao mình lại thích Na Na?" – Nguyên ngớ ngẩn

***

- camellia! Tôi có chuyện muốn nói –Tỉ nói

camellia đứng dậy và đi theo anh ra sau biệt thự...

- tôi... không thích cô... –Tỉ nói không chần chừ

- I know...

- Tôi... đã thích người khác...

- I know...

- Vậy tại sao cô không về nước? ở lại đây làm gì? – Tỉ lên giọng

- Giúp anh đó... – Cô cười

- Giúp tôi? Giúp gì?

- Sorry. Nhưng em cũng không thích anh đâu!.. Vì mrs. Giang nên em mới sang đây thôi. Em biết anh có người yêu rồi, nhưng mà mẹ anh không đồng ý nên em sang đây giúp anh nè.

- Vậy... vậy sao? – Tỉ ngơ ngác

- Em nghe nói chị í đang giận anh đúng không? Em có cách này làm chị hết giận nè... – Rồi cô kéo Tỉ lại nói nhỏ.

***

Thứ hai...

Mẫu giấy trả lời của Nguyên "Tớ thích Na Na vì cô ấy thích đọc sách. Tủ sách của Na Na có khi còn nhiều hơn Khải ca gấp trăm lần!"

Mẩu giấy đáp lại của Tỉ "Thế hả? Nhưng lý do này không chính đáng. Chiều nay cậu thử lên thư viện xem. Có cả tá con gái thích đọc sách, trong đó có cả Thu của tớ nữa!"

***

Thứ ba...

Mẩu giấy trả lời của Nguyên: "Na Na nhanh nhảu, dễ thương giống tớ. Còn học giỏi nữa..."

Mẩu giấy đáp lại của Tỉ: "Thu của tớ cũng vậy sao cậu không thích Thu luôn đi?... Mà thử thích xem... xem tớ làm gì cậu"

***

Thứ tư...

Mẩu giấy viết câu trả lời của Nguyên: "Na na không sợ chuột Tỉ à. Chiều qua cô ấy bắt một con chuột trong lúc đó lũ con gái khác lại hét lên chạy toán loạn. Có mấy đứa con gái được như thế đâu?"

Mẩu giấy trả lời của Tỉ: "Cái này tớ chả cãi cậu. Tự cậu mâu thuẫn với cậu thôi. "có mấy đứa con gái được như thế" tức là ít nhất cũng có 1 người như thế. Thì thôi, cậu đợi đến lúc gặp người đó đi!"

Thứ năm...

Nguyên vừa đến lớp đã thấy mẩu giấy của Tỉ: "cậu stop việc đưa ra những tính cách của Na nhà cậu đi. Tớ thề là đầy người khác cũng có những đức tính "quý báu" ấy"

Nguyên vò mẩu giấy trong tay vất đi.

***

Thứ 6 và thứ 7 không có mẩu giấy trả lời của Nguyên, Tỉ nghĩ: "Thôi. Thử thách vậy đủ rồi. Mình sẽ xắn tay vào giúp vậy!"

--- Tại nhà Nguyên ---

Trong 1 phút cao hứng, bà Nhi đã đưa ra một câu hỏi: "Điều gì sẽ khiến bạn quyết định mến 1 ai đó?" Đó là câu hỏi mà bà dành cho Nguyên, Khải, Tỉ và Na Na (Na và Tỉ sang đây chơi). Tỉ trả lời đầu tiên, anh đang mải mê liệt kê một đống tiêu chuẩn: xinh đẹp, thông minh, vui vẻ, thú vị...

Bà Nhi phải: "Cảm ơn cháu, ngồi xuống đi. Dì muốn hỏi người khác". Để mời Tỉ cắt mạch nói. Bà nhìn quanh 3 người còn lại, ánh mắt dừng lại ở chỗ Nguyên. Nguyên run. Nếu phải trả lời những tiêu chuẩn của anh sẽ toàn là tính cách của Na Na. Và thế là lộ

- Na Na!

Bà Nhi chỉ vào chỗ ngay cạnh Nguyên. Anh giật mình, thở hắt ra, nhưng rồi tim lại đập mạnh hơn. Tiêu chuẩn "người yêu" của Na na liệu Nguyên có thích hợp

- Chẳng gì cả... –Na Na tự tin nói

Nguyên băn khoăn, Tỉ nhíu mày, Khải thì giật mình nhìn Na Na bởi vì đó cũng là câu trả lời của anh...

- Tại sao? – Bà Nhi cũng hơi ngạc nhiên với câu trả lời ấy

- Bởi vì... – Na ngừng lại, nhìn Khải cười – Đôi khi tình yêu vẫn thế, yêu nhau chỉ vì yêu nhau...

Ánh mắt Nguyên sáng lên. Vấn đề làm anh đau đầu cả tuần nay giờ được giải đáp cực kỳ đơn giản chỉ trong tích tắc. Nguyên vỗ tay. Chỉ có Khải... anh đang nghĩ đến Kỳ...

***

Tối thứ 7...

- Alo – Kỳ Thu bắt máy khi thấy có người gọi đến

- Ra hội trường AB ngay – Đầu giây bên kia nói với giọng gấp gáp

Rồi... * tút... tút*

Thu chưa kịp hiểu gì nhưng cũng ra đó...

... vừa vào hội trường, cả phòng bỗng dưng sáng bừng lên,... Từ trong cánh gà,... có 1 chàng trai đi ra... 1 bản nhạc vang lên...

Chàng ấy cầm mic lên và... hát...

- Anh đã không giữ được niềm hạnh phúc cho em... anh xin lỗi em.. hãy tha thứ cho anh lần này. Đừng rời xa anh, hãy nói đi em rất yêu anh... thật ra anh đâu đâu có muốn chia tay như vậy, người yêu em ơi, anh lại nhớ em đang ở đâu...

- Im đi.. STOP! – Thu hét lên

Tỉ dừng lại, âm nhạc cũng dừng lại. Camellia đứng trong cánh gà lo lắng "kế hoạch của mình thất bại?"

- Anh với em chia tay hồi nào vậy? – Thu hỏi Tỉ - Anh muốn chia tay hả?

- Ơ.. không... anh chỉ...

- Dừng ngay cái trò sến sẩm ấy đi... Em về - Nói rồi Thu quay lưng đi.

- THU À... –Tỉ hét lên

- Chị Thu... Cậu mà không quay lại là tớ hôn anh Tỉ đó – Camellia chạy ra nói

Mặt Tỉ đỏ bừng, anh lắp bắp: "em... em... nói gì vậy?"

Vừa nghe câu ấy, Thu vội quay lại, kéo Tỉ về phía mình

- Tớ biết ngay mà... chào cậu... Tớ là Camellia. Cậu yên tâm, anh Tỉ không phải là mẫu người của tớ - Camellia cười

- Anh ấy muốn... ờ... cậu là con dâu ngoan của Mrs. Giang,... người vợ hiền của Thiên Thiên... là phu nhân nhà họ Dịch... Cậu đồng ý không? – Camellia tiếp tục nói.

- Tôi ... tôi... – Thu vẫn chưa hiểu gì.

- Vậy là cô đồng ý rồi – Sau đó Camellia quay sang Tỉ - Cô ấy hết giận anh rồi đó

Nói xong cô bỏ đi luôn... Tỉ quay sang Thu

- Thu... Em...

- Đáng ghét... – Thu mắng Tỉ rồi cũng bỏ đi.

... Cả hội trường chỉ còn mình Tỉ...

(Au không biết chuyện gì đang xảy ra nữa...)

END  12