Ký Ức Thuở Ban Đầu

Chương 4: Tôi không hiểu cảm xúc của cậu

Chỉ còn cách con đường nhỏ trước mặt là bước vào cổng trường, Trịnh Thiên Như nhìn phía trước rõ ràng không có chiêc xe nào băng nhanh qua đường. Kỳ lạ là đột nhiên một chiếc Ford Focus với tốc độ điên cuồng ở đâu đột ngột lao tới, phanh ngay sát chân Trịnh Thiên Như. Cô giật mình không phản ứng kịp nên ngã xuống đường cặp sách cũng được đà bung ra, sách vở tung tóe. Đầu gối truyền đến cảm giác đau nhói , nhưng cô vội bò dậy xin lỗi, thu dọn sách vở. Đinh Thành Vũ bước xuống xe nhíu mày

- Chiêu này cũ rồi, bạn học đâu nhất thiết phải làm như vậy

Đệt, cái gì vậy? Gần 20 năm cuộc đời Trịnh Thiên Như lần đầu gặp một kẻ tự luyến đến vậy. Rõ ràng cô nhìn không có chiếc xe nào, mà chiếc xe này đột ngột như vậy, người lái mặc đồng phục, vậy vẫn là vị thành niên, rốt cuộc cậu ta lái xe với tốc độ bao nhiêu? Đồ khốn này.

Trong lòng thầm chửi rủa nhưng ngoài mặt, Trịnh Thiên Như vẫn là vẻ mặt xa cách. Cô không nhận ra đây là người mình đã cứu khi trước, càng không biết cục diện này một tay là do ai đó cố ý để được gặp cô.

- Thật sự rất xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói gì, tôi thấy xe cũng không bị hư hại gì, rất xin lỗi cậu nhưng lái xe với tốc độ đó ở gần trường học là rất nguy hiểm.

Nói rồi cô quay lưng bước đi, thật bình tĩnh kìm nén vết thương ở đầu gối đang chảy máu.

- Đi, đi thật à? Chân không sao chứ?

Đinh Thành Vũ có chút hụt hẫng, xem ra cô ấy không nhận ra cậu thật rồi, không sao sớm muộn gì sẽ gặp lại thôi. Cậu nhếch mép cười, khuôn mặt đẹp trai với đường nét tinh tế, đang định bước lên xe chợt phát hiện ra cạnh bánh xe có cuốn sổ nhỏ. Chắc vừa nãy cậu đứng nên che khuất cô không nhìn thấy.

Đúng là vận mệnh trong tay chính chúng ta mà.

Trịnh Thiên Như tìm một góc dán vết thương đúng lúc lọt vào tầm mắt của Tân Dã Tường Quân- bạn cùng lớp, hàng xóm lâu năm của cô.

- Cậu bị sao thế, dán thế này đâu có được.

Nói rồi đưa cho Thiên Như một chiếc khăn tay.

- Giữ lấy đợi mình đi mua cồn

- Không cần đâu chỉ là bất cẩn thôi, cậu vào lớp đi

Lớn lên cạnh Trịnh Thiên Như từ nhỏ cậu hiểu rõ dường như giữa cô và thế giới này luôn có một bức tường mỏng ngăn cách, cô nói như nào thì chính là như vậy đi, cố chấp ngược lại cũng vô ích. Cô gái này quá gan cường chịu đựng mọi thứ. Từ nhỏ cậu cảm thấy rất quý mến nể phục Thiên Như, không những tự lập, Thiên Như lúc nào cũng đứng nhất. Cùng với thời gian thứ tình cảm đó cũng ngày một lớn lên dần.

- Mình đợi cậu, có bài muốn hỏi.

Tân Dã Thường Quân nói vậy là cái cớ, từ nhỏ cậu cũng vốn đã học hành xuất chúng nhưng chỉ đứng sau duy nhất Trịnh Thiên Như, chút bài tập ở trường lớp này sao có thể làm khó cậu.

Trịnh Thiên Như nghe vậy thì nhanh dán lại vết thương hơn rồi đi vào lớp. Không khí hôm nay ồn ào một cách lạ thường. Nghe nói có học sinh mới chuyển đến hôm nay. Vừa ngồi xuống ghế, Lưu Mỹ Hân kéo Hoàng Hiểu Lam đến chỗ Thiên Như. Hai người họ là bạn thân của cô, những người bạn hiếm hoi mà cô tin tưởng. Ba người có tính cách rất trái ngược nhưng lại hợp nhau đến lạ thường. Mỹ Hân tinh nghịch, Hiểu Lam nhẹ nhàng, tinh tế, Thiên Như ngoài lạnh trong nóng.

- Các cậu biết không, nghe đồn thiếu gia tập đoàn Đinh Hoa sẽ đến đây học đó. Lưu Mỹ Hân toe toét

- Đinh Thành Vũ? - Hoàng HIiểu Lam nhẹ nhàng hỏi

- À đúng rồi Hiểu Lam cậu gặp cậu ta rồi đúng không?

- Uhm...

Đinh Thành Vũ, một người thôi có gì lại làm náo động đến vậy, cảm giác mà khi cả đám đông đều rõ như ban ngày nhưng chỉ có Thiên Như là không biết. Đây cũng không phải lần đầu cô trải qua cảm giác này. Bỏ đi cô cũng không có sức lực lãng phí vào một kẻ xa lạ để xem cậu ta là ai.

Thầy giáo bước vào cả lớp liền im lặng. Sự thật là hôm nay sẽ có học sinh mới thật. Thầy đại loại nói về thành tích của kẻ kia, trường cũ của kẻ kia rực rỡ đáng học tập thế nào bla bla đủ thứ, nhưng chưa nói hết ở ngoài đã có người bước vào chặn họng.

- Em chờ mỏi chân rồi, hân hạnh cho mọi người tôi là Đinh Thành Vũ.

Cả lớp học trầm trồ bất ngờ bàn tán: đẹp trai quá, kiêu ngạo vậy quả không hổ danh là Đinh Thành Vũ, là Đinh Thành Vũ bằng xương bằng thịt thật kìa omggg, đây là mơ hay thực vậy...bla bla

Lần này đúng là Trịnh Thiên Như chưa thể quên được, thằng nhóc này sáng nay mới tông hụt mình đây mà, cái thế giới rách nát này..

Thầy giáo lại nhắc nhở, mong muốn mọi người chú ý hòa đồng bảo lớp trưởng xếp chỗ cho cậu ta. Tân Dã Tường Quân nhìn quanh lớp một lượt chỉ còn chỗ cậu và chỗ Thiên Như còn trống, cậu biết Thiên Như không thích gần ai nên chủ động.

- Cậu xem lớp cũng không còn nhiều chỗ, vừa hay cậu không chê có thể ngồi cạnh tôi

- Tôi chê, cậu xem chẳng phải chỗ bạn học kia còn chỗ hay sao lại gần cửa sổ thoáng mát.- Đinh Thành Vũ hướng về bàn của Trịnh Thiên Như nhếch mép, không trần trừ đến ngồi cạnh Trịnh Thiên Như.

Tân Dã Tường Quân trong đầu là ba vạch đen, cậu ta là cố ý?

- Lại gặp rồi cậu còn nhớ tôi không? Xem ra chúng ta thật sự có duyên nha, chân cậu không sao chứ? Bị thương rồi sao

Trịnh Thiên Như rất lạnh lùng khuôn mặt lúc nào cũng thờ ơ, không nghe, không nói, thậm trí không thèm nhìn Đinh Thành Vũ lấy một cái. Điều này khiến cho Đinh Thành Vũ cảm thấy mình có chút thất bại.

Lúc ra về Trịnh Thiên Như đi cùng Hiểu Lam và Mỹ Hân. Không khí này có chút trầm lắng hơn mọi ngày. Cô và Mỹ Hân bàn tán đủ thứ, chỉ có Hiểu Lam vừa đi vữa suy nghĩ gì đó.

***

Tình hình là để kỷ niệm ngày thành lập trường, bên phía trường yêu cầu tổ chức cuộc thi The Talent cấp trường. Bên cạnh tài năng cá nhân, còn có cuộc thi tranh luận nhóm. Thí sinh được đăng ký tự do. Phần thưởng khá là xịn xò một chuyến đi du lịch cho cả lớp vào mùa hè?!

- Nghe sao sai trái kiểu gì ấy

- Hhaha cậu tham gia giành giải đi tôi ngồi xem rồi mình cùng đi du lịch

.... Mọi người bàn tán sôi nổi.

- Nghe đồn năm nay có tài trợ kỉ niệm nên hầm hố vậy đó, quán quân còn có quà đặc biệt nữa kìa. Hào hứng ghê hahahaha.

Vì thấy Trịnh Thiên Như tham gia nên Đinh Thành vũ cũng đăng ký. Cảm giác được đối đầu với cô thật thú vị. Ít nhất khi như thế giữ hai người còn có thể nói chuyện, chứ không xa cách giống như bây giờ, Trịnh Thiên Như .

Cuộc thi nhanh chóng diễn ra thu hút rất nhiều talent siêu năng lực.

Cái tên Đinh Thành Vũ nhanh chóng trở nên trở thành hot trên diễn đàn trường. Xuất hiện như một minh tinh, đám fan girl tụ tập gào rú thành hàng.

- Ủng hộ Đinh Thành Vũ, ủng hộ Đinh Thành Vũ.

- Soái cưa, soái cưa có gia thế, có ngoại hình, tim của tôi.....

Phần thi tài năng Đinh Thành Vũ chọn chơi violin ‘ Time for us’. Bản nhạc hoàn hảo không tì vết. Nhìn vào gương mặt ấy tài năng ấy khó mà thoát khỏi si mê.

Thế nhưng trên sân khấu, người đang biểu diễn chỉ mong ngóng duy nhất ai đó có thể chú ý lắng nghe bản nhạc này.

Trịnh Thiên Như và Tân Dã Thường Quân định kết hợp biểu diễn, kết cục tin này vì đến tai ai đó, bất ngờ là trước lúc thi, đàn của Tân Dã Thường Quân lại vô cớ bị đứt dây. Trịnh Thiên Như vốn ban đầu quyết định sẽ biểu diễn một mình, nhưng sau đó thấy đề nghị cùng biểu diễn của Tân Dã không tệ nên đồng ý, cuối cùng vẫn là tự lực tốt nhất.

Cô chơi piano bản ‘Mariage d’amour’. Khuôn mặt xinh đẹp toát lên băng giá đầy tập trung, những ngón tay dài dài thon thon lướt trên phím đàn. Âm thanh tuyệt vời của bản nhạc như một khúc nhạc tua ngắn nên thăng trầm của đời người, từ những cảm xúc tươi mới non trẻ, đến sục sôi cháy bỏng, đến chậm rãi sâu lắng, suy ngẫm, thật đẹp đẽ.

Khi bản nhạc vang lên, bên cạnh những lời khen ngời và thưởng thức, trên diễn đàn lập tức sôi sục bàn tán.

- Cậu ta điên rồi, cậu ta không biết Đinh Thành Vũ ghét nhất bản nhạc này sao? Đây là tự tìm đường chết sao?

- Tôi thấy hay mà, cảm giác như đang trong một trường nghệ thuật vậy!!!

- Vụ gì vậy sao tôi không biết?

- Đáng ghét sao nhỏ này lại chơi bản nhạc đó, nghe nói nó kênh kiệu lắm, muốn thu hút chú ý của anh Vũ sao???!

- Cậu không biết sao, nghe nói khúc nhạc này còn có tên gọi là ‘ khúc nhạc hôn nhân’, mẹ Đinh Thành Vũ là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, bà ấy rất thành công khi chơi nó. Nhưng vào năm cậu ấy học cấp hai, mẹ cậu ấy sau khi giành giải thưởng tiếp theo với bản nhạc này, đã li hôn rồi xuất ngoại, bỏ lại cậu ấy ở lại đây.

- Không đúng sao tôi nghe đồn là vì mối tình đầu của cậu ta cũng từng rất thích bản nhạc này, nên...

- Con nhỏ Trịnh Thiên Như này ăn phải gan hùm rồi!

Đinh Thành Vũ nghe thấy bản nhạc không dấu nổi sự bức bối trên khuôn mặt, chân muốn rời đi nhưng trái tim vô thức níu kéo cậu ở lại. Một bản nhạc xuất thần nhưng ký ức toàn những điều không muốn nhắc lại. Khuôn mặt kia, khí chất kia tại sao lại giống đến như vậy, giống đến đáng ghét. Cuối cùng lòng người cũng đau đớn không chịu nổi mà quay bước ra đi. Thấy Đinh Thành Vũ lạnh lùng rời đi, trên diễn đàn lại tiếp tục.

- Thấy chưa anh ấy không vui rồi

- Hicc đáng ghét, dám làm tâm trạng anh ấy ra như vậy, đồ hồ ly tinh.

Trịnh Thiên Như chỉ muốn làm tốt hết sức, đâu biết được một làn sóng tồi tệ sắp ập tới. Hiểu Lam và Mỹ Hân vắng mặt vì phải đi thi chứng chỉ thẩm định năng lực ngoại ngữ thứ tư, không một ai nói cho cô biết điều gì đang diễn ra cả. Đỉnh điểm của tai họa là phần thi tranh luận. Rất gay cấn, hai bên bám điểm nhau kịch tính. Đến câu hỏi chủ chốt:

Bạn nghĩ sao về quan điểm ‘thế giới này là nơi không đáng để trao đi lòng tốt.’ Trớ trêu thay Đinh Thành Vũ ở bên bảo vệ còn Trịnh Thiên Như ở bên phản biện.

- Cậu nghĩ rằng lòng tốt mà cậu ban phát thật sự mang lại ý nghĩa cho người khác sao? Đó chỉ là suy nghĩ một chiều từ phía cậu, cậu có biết cảm giác của người đó sẽ như thế nào không? Biết ơn? Thật nực cười họ sẽ không thấy biết ơn đâu, cái họ thấy chỉ là sự hoài nghi về sự tồn tại của bản thân họ mà thôi

- Tại sao cậu lại nghĩ là sự hoài nghi? Có biết bao người đang nỗ lực cố gắng từng ngày từng giờ ngoài kia. Sự bất bình đẳng luôn tồn tại trong xã hội với nhiều khía cạnh, cách nhìn nhận vấn đề của cậu chẳng khác nào coi những người thấp hơn tồn tại là tội lỗi?......

....“ cách nhìn vấn đề của anh chẳng khác nào bảo sự tồn tại của em là tội lỗi? Cũng tốt là tội lỗi đi, em cũng mệt rồi, ..xin lỗi vì đã xuất hiện trong cuộc sống của anh...”

Nghe những lời Trịnh Thiên Như nói, lời cuối cùng của một người như vọng lại chân thực trước mắt Đinh Thành Vũ. Cậu ngây người.

Đáng ghét sao lại nhớ lại những ký ức đó. Cậu tức giận vô cớ bỏ đi ngang buổi thi. Đội bảo vệ quan điểm thiếu đội trưởng, nhanh chóng lép vế. Chiến thắng chung cuộc hiển nhiên thuộc về đội của Trịnh Thiên Như.

Trên diễn đàn.

- Con nhỏ đáng ghét sao từ đầu tới cuối lại cứ chĩa mũi nhọn về anh Thành Vũ như thế

- Nó làm anh ấy tức giận bỏ đi rồi kìa

- Mặt mũi xinh mà sao nhân cách rẻ rách thế, cô ta nói vậy chẳng khác nào bảo người giàu ích kỷ

- Mau mau ai tìm cho tôi gia phả nhà nó để tôi nguyền

- Đáng ghét chưa biết mùi lễ độ đây mà.....

- Các bạn phải xả nỗi hận này cho nam thần, tôi có cách rồi.....

***

“Tôi chỉ muốn chiến thắng, tôi không hiểu cảm giác của cậu lúc đó là gì, tôi cũng không biết quá khứ của cậu, tại sao cậu lại nổi giận? Tại sao mọi người đều nói tôi đã sai khi không làm vừa ý cậu, Đinh Thành Vũ?

Tại sao Hiểu Lam lại có chút lạnh nhạt với tôi?

Có thể ngày mai sẽ tăm tối, nhưng tôi không sợ đâu, phấn đấu hết sức mình, Trịnh Thiên Như cố lên”

by Trịnh Thiên Như