12 Chòm Sao Và Tình Yêu Thời Học Sinh

Chương 28: Cuộc chiến trong hang động​

Chap 28: Cuộc chiến trong hang động

Nghe Sư nói thế, Ma Kết dù không tin lắm nhưng vẫn quay đầu lại, với tất cả niềm hi vọng đặt vào lời Sư Tử nói, anh quay lại…và trông thấy cô…Xử Nữ của anh.

Ma Kết vui đến nỗi rơi nước mắt, anh chạy như bay về phía cô, cảm thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết, nhưng… còn cô thì sao? Cô không vui, cũng không buồn, cô chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn Ma Kết, Sư Tử và Song Ngư với một ánh mắt xa cách, đến nỗi Ma Kết phải dừng lại, nhìn cô đầy ngạc nhiên.

-Xử Nữ.

Anh ôm chầm lấy cô, mừng rỡ nói, có thể được chạm vào cơ thể này một lần nữa, anh vui biết bao nhiêu.Nhưng, Ma Kết bỗng thấy l*иg ngực mình đau như bị ai đó đấm vào. Anh vội buông cô ra, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Xử đứng thụt lùi lại, nép sau lưng Bạch Dương và Mã Mã.

-Xử Nữ?-Ma Kết nheo mắt nhìn cô.

-Anh là ai? Đừng tới gần đây!-Xử Nữ có vẻ sợ hãi, lo lắng nhìn anh nói. Ma Kết mở tròn mắt nhìn cô, rồi nhìn sang hai đứa bạn của mình đang run như cầy sấy.

Kết cảm thấy như trái tim mình có một lỗ hổng, một lỗ hổng to đùng. Anh thấy mắt mình sao cay quá…như đang có ai xắt hành ở bên cạnh vậy. Nhưng, vẫn cố gắng để không phải khóc trước mặt Xử Nữ.

-Chuyện này là sao vậy?

Sư Tử và Song Ngư chạy đến hỏi. Hai người ngạc nhiên lắm, khi một Xử Nữ tự tin dạn dĩ thường ngày bấy nhiêu thì hôm nay lại rụt rè ít nói bấy nhiêu. Xử Nữ ngày thường rất thân thiện với mọi người mà sao hôm nay lại có vẻ xa cách đến thế, nhất là đối với Ma Kết nữa.

-Để bọn tớ giải thích cho. Xử Nữ, cậu ấy…bị mất trí nhớ…

Bạch Dương e dè nói. Câu nói như gáo nươc lạnh đổ lên đầu Ma kết. Anh như mất hồn, nhìn Xử. Nói mất là mất hay thế sao? Khó khăn lắm Ma Kết và Xử Nữ mới thành một cặp, nói mất là mất nghe dễ vậy sao?

-Tại sao lại như vậy?-Sư và Ngư đồng thanh.

-Vì cậu ấy rơi từ trên vực xuống có phải không?-Ma Kết lẳng lặng nói làm Ngư và Sư cùng ngạc nhiên quay qua anh. Bạch Dương và Nhân Mã gật đầu tán thưởng.

-Sau cậu biết hay vậy?

-Đừng bận tâm!-Anh nói cộc lốc rồi bước tới dẫn Xử Nữ đi, nhưng, cô nàng liền rút tay mình lại rồi lo sợ nhìn Ma Kết, cô…không tin người lạ.

-Tớ…là Ma Kết đây. Bạn trai cậu…-Anh xúc động nói.

Xử Nữ lắc đầu. Cô không tin, cô không tin một người lạ mà cô chỉ mới gặp lần đầu tiên lại là bạn trai của cô, nghe có vẻ hơi phi lý. Ma Kết như đọc được suy nghĩ của cô, anh nắm chặt hai vai Xử - Nhìn vào mắt tớ! - Anh nói. Xử Nữ dù sợ, nhưng vẫn theo lời anh nhìn vào đôi mắt ấy và, cô cảm thấy một cái gì đó thật ấm áp, thật thân quen, nhưng...

-Tôi không tin, buông ra!-Cô lạnh lùng nói, rồi hất tay Ma Kết ra đoạn đi về phía trước.

Ma Kết thở dài, buồn rầu đi theo sau Xử Nữ. Đến lúc nào thì anh và cô mới trở lại như trước được đây? Tại sao ông trời lại cho anh và cô gặp nhiều trắc trở như vậy?

Bốn người còn lại, Song Ngư, Sư Tử, Bạch Dương và Nhân Mã lẳng lặng đi bên nhau. Thấy hai người Ma Kết và Xử Nữ như vậy thì cũng thấy buồn lây, nhưng có cái họ cảm thấy mình thật may mắn. Vì chưa yêu, cũng không bị mất trí nhớ cho nên cũng không phải đau khổ như vậy. Bỗng Bạch Dương đột nhiên nhớ lại lời tỏ tình của Nhân Mã lúc nãy, cô đỏ mặt…

Cả bốn người cứ đi mãi, đi suốt ngày đêm không ngừng nghĩ cho đế khi họ gặp được một hang động nhỏ nằm ẩn trong đám dây leo lằng nhằng. Bốn sao cùng hội ý với nhau, rồi quyết định đi vào cái hang nhỏ bé ấy.

******************

Ở nơi giam giữ…

Kim Ngưu đang nằm bất tỉnh dưới đất, vừa rồi, tên Yao lại đến và đánh anh một trận rất lâu. Đây đã là lần thứ năm rồi kể từ khi chúng bắt anh về đây. Dù biết anh bị thương ở ngực, nhưng chúng cũng không kiêng dè mà ra tay đánh đập anh, đặc biệt là ở phần ngực. Mấy ngày qua, không thức ăn, không thức uống, Kim Ngưu cố gắn chịu đựng những lần bị hành hạ đánh đập dã man và tới giờ phút này đây, anh không thể chịu nổi nữa. Anh đã cố gắng hết sức nhưng dù sao anh cũng là con người, cũng biết cái gì gọi là đau!

Thiên Bình lúc này ngồi cạnh Ngưu, khóc rất thảm thiết. Cô khóc vì Kim Ngưu đã năm lần bảy lượt đứng ra chặn nhựng đòn roi bọn chúng quất vào cô. Cô, mặc dù đã được thả xích ra những vẫn không thể làm gì được, vẫn trơ mắt mà nhìn anh như thế. Cô…đau khổ lắm!

-Kim Ngưu, cậu tỉnh dậy đi!-Thiên Bình nức nở cầu xin nhưng Kim Ngưu có lẽ không nghe thấy những lời cô nói. Anh…vẫn nằm bất tỉnh nhân sự.

-Tớ xin cậu, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy nhìn tớ đây này, Kim Ngưu!

-…

Anh vẫn im lặng…Thiên Bình…cười đau khổ. Tại sao, khoảnh khắc này đối với cô lại vô cùng chật vật như vậy. Sao anh không thử mở mắt ra một lần, để cho cô yên tâm hơn chứ? Nếu vậy, tại sao lại cố gắng bảo vệ cô làm gì? Cô không cần anh bảo vệ, mà chính là cô muốn bảo vệ anh! Bình Nhi lại một lần nữa cầu xin, nhưng, Ngưu vẫn không lên tiếng. Chính lúc này đây, cô cảm thấy như trái tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt lại. “Tại sao?” Cô tự hỏi trái tim mình. Tại sao, nó lại đập nhanh như vậy khi đứng trước anh, còn hơn cả Song Tử. Tại sao, nó lại thắt chặt mỗi khi nhìn thấy anh đau đớn. Trái tim đập thình thịch, như để trả lời câu hỏi của cô. Nó nói: “Nó đã thuộc về anh rồi!”

-Kim Ngưu, cậu tỉnh dậy đi mà…tớ yêu cậu!

Thiên Bình khóc, rồi như không kiềm lại được, cô tự giác nói lên hết cảm xúc trong lòng. Nhưng, bây giờ cô không cần phải e lệ gì nữa, Kim Ngưu sắp chết đến nơi rồi và cô muốn mình có thể cho anh biết những chuyện ở trong lòng…trước khi quá muộn.

-Cậu nói cái gì cơ?-Kim Ngưu bỗng ngồi bật dậy, vờ đưa tay mình áp chặt vào tai như thể, anh không nghe thấy điều cô vừa mới nói vậy.

-Tớ yêu cậu…Kh…khoan đã, cậu không có bất tỉnh sao?-Thiên Bình tròn mắt nhìn anh, Kim Ngưu cười hiền, lắc đầu – Tớ có thể chất tốt mà, cậu quên rồi sao?-Ngưu cười.

-Cậu…dám gạt tớ! Đáng ghét!

Cô mắng yêu, rồi đấm thùm thụp vào ngực anh, làm anh chàng ho khan mấy tiếng. Thiên Bình thấy vậy rối rít xin lỗi rồi ôm chầm lấy anh, khóc nức nở trong lòng. Cảm giác hạnh phúc mà lần đầu tiên cả hai có được đang ập đến, nhất là Kim Ngưu vì cuối cùng cũng được người mình yêu chấp nhận, anh vui lắm! Nhưng…niềm vui ấy chưa kéo dài được bao lâu thì Mặt Xẹo và em trai hắn - Yao lại bước vào, và lần này là mang theo một con dao. Kim Ngưu nhìn con dao đặt trên khay gỗ, nhìn không chớp mắt.

-Lần này mấy người đổi dụng cụ rồi sao?- Ngưu nhướn mày hỏi. Tên Mặt Xẹo không trả lời, hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống một mõm đá. Sau đó, hắn ra lệnh cho Yao cầm con dao ấy lên và tiến về phía một người, mà lần này, người ấy không phải là Kim Ngưu.

Ngưu thấy thế thì biết là chúng đang mưu đồ hãm hại Bình Nhi. Anh lườm tên Yao đến cháy mặt, nhưng hắn hình như không để ý đến anh, vẫn thủy chung tiến gần đến cô. Bỗng, Kim Ngưu chạy ra khỏi chỗ đứng, anh dang tay ra che chắ trước mặt Thiên Bình trong khi cô thì cứ ra sức mà đẩy anh ra. Mặc dù vậy, nhưng Kim Ngưu vẫn không lùi bước chút nào, anh không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến Bình Nhi của anh.

-Tránh ra!-Yao nói rồi đẩy Kim Ngưu ra, đoạn chém luôn vào tay anh một nhát.

Anh mất thăng bằng khuỵu xuống đất. Kim Ngưu đã yếu sẵn rồi nay lại bị đẩy mạnh bạo như thế. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ bảo vệ cô cho tới hơi thở cuối cùng. Ngưu lộm cộm bò dậy rồi lết tới chỗ cô. Nhanh như cắt, tên Mặt Xẹo lao ra khỏi chỗ ngồi rồi tiến đến khống chế Ngưu lại, không cho anh chạy đi đâu nữa.

-Buông tôi ra! Aaa, đáng ghét!-Kim Ngưu vùng vẫy hết sức có thể, chân liên tục đá vào tên Mặt Xẹo, nhưng hắn có vẻ không đau và còn cười to hơn nữa:

-Ha ha ha, Yao, mau kết liễu nó đi!

Lập tức, Yao phóng con dao về phía Thiên Bình. Mắt Kim Ngưu mở to ra hết cỡ, Thiên Bình không thể chết!

Anh ước, giá như bây giờ mình có phép thần thông thì anh đã có thể hạ tên Yao này như chơi rồi, nhưng đây là thế giới hiện đại chứ đâu phải cổ tích. Lúc bấy giờ, Ngưu lại mơ mộng đến kì tích, hi vọng rằng lúc này có kì tích xảy ra, sau đó, anh và cô sẽ được giải thoát…

*******************

Nhóm của Thiên Yết đã đi được nửa đường. Lối đi trong động hình như càng ngày càng rộng ra thì phải. Điều đó cũng là một điều tốt khi mà nó hạ được cơn bực bội của Thiên Yết xuống, bởi vì lúc nãy, cả bốn người phải chui rúc, hóp mình thật chặt để có thể lách qua được cái đường…à không, phải nói là cái kẻ nhỏ xíu ấy. Đường mở rộng ra, dẫn họ đến trước một cái hang khác. Bốn sao nhìn vào đó và thấy có ánh sáng mờ mờ nên nghĩ đó là lối ra, họ quyết định liều một phen vào đó thử xem sao…có thể có hi vọng…

Cả bốn nguời cùng đi vào cái hang ấy và điều mà họ thấy được đầu tiên đồng thời cũng làm cho họ bất ngờ đó chính là cảnh Thiên Bình run sợ trước một tên cầm dao và còn cả Kim Ngưu, anh đang bị một tên khống chế…và, các sao đương nhiên nhận ra cái bản mặt ấy, cái ban mặt vô cùng khó ưa mà họ đã từng liều một phen sống chết với hắn. Hắn - chính là Mặt Xẹo.

Tên Mặt Xẹo đang khóa chặt hai tay Kim Ngưu ra đằng sau, hắn trông rất khoái chí với việc mình đang thực hiện. Bỗng, Mặt Xẹo nghe có tiếng động ở bên ngoài, và nhìn qua thì thấy mười con người đang đứng đấy, căm giận nhìn mình. Yao cũng trông thấy điều đó, hắn lấy làm kì lạ và quay qua hỏi Mặt Xẹo phải làm gì đây? Hắn còn hỏi anh mình mười người đang đứng ở kia là bạn hay thù nữa. Mặt Xẹo nghe Yao nói vậy thì cười rú lên như thể chuyện Yao hỏi là một điều rất thừa thải vậy.

-Mười con người đang đứng ở kia, không những là kẻ thù…mà còn là kẻ thù không đội trời chung của ta, em trai yêu quý ạ.

“Cái gì, em trai?”

Cả chín sao (trừ Xử Nữ) ngạc nhiên nhìn Yao chằm chằm. Cái tên đẹp trai này mà là em trai của Mặt Xẹo ư? Thật không thể tưởng tượng nổi!

-Sao? Ngạc nhiên lắm chứ gì? Ha…ha…ha…có nhiều điều tụi bây còn chưa hiểu hết đâu…

-Hiểu hay không là chuyện của chúng tôi! Ông mau thả bạn chúng tôi ra!-Sư Tử hùng hổ cắt lời hắn. Mặt Xẹo quay qua nhìn anh nghiến răng, nhưng rồi, hắn lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu và cười phá lên như một tên điên (chính hiệu).

-Ha ha ha, ta còn chưa xong việc thì làm sao mà thả chúng được.

-Thực ra, ông bắt chúng tôi có mục đích gì?-Bạch Dương lên tiếng.

-Chẳng gì cả, ta chỉ muốn trả thù thôi.

-Ông đừng như vậy nữa, ông hãy từ bỏ thù hận đi! Hãy tha thứ cho kẻ thù của ông, có như vậy, ông mới sống một cách thanh thản được!

Các sao ngạc nhiên quay qua Cự Giải, cả tên Mặt Xẹo, hắn nghe cô nói vậy thì một lần nữa cười phá lên (lại cười ==”) khiến Cua cảm thấy vô cùng bức bối. Song Ngư nhìn thấy Cự Giải - người bạn thân nhất của mình bị người ta chế nhạo như thế thì rất tức giận. Cô nàng lớn tiếng quát vào mặt hắn:

-Nếu không muốn nghe thì thôi, đừng cười như vậy!

-Im miệng đi cái con nhỏ ngốc kia…

“Bốp”

Một cục đá to tướng phang thẳng vào đầu mặt Xẹo khiến nó bị chảy máu. Hắn ta ngạc nhiên ngước nhìn vào thủ phạm đã gây ra thương tích đó - một thằng con trai tóc bạc mắt đỏ hết sức là khó ưa. Và nếu nhớ không lầm thì hăn tên là Sư Tử thì phải - một tên CEO kiêu ngạo.

-Ha…ha…ha…

Mặt Xẹo tuy bị chảy máu mà vẫn không đau. Hắn lượm cục đá, tâng nó trên tay rồi từ từ đứng dậy, vừa trừng mắt nhìn các sao vừa cười:

-Ha ha ha, nếu như tụi bây kiên quyết muốn thả hai đứa này ra, thì hãy bảo đảm là mạng mình còn trước cái đã!

-Y…ý…ông là gì?-Xử Nữ lô đầy vẻ hoảng sợ, cô hỏi hắn.

-Ý ta là như thế này…tụi bây đâu! Xông lên!

Hắn nói, rồi chậm rãi ngồi xuống tản đá. Vừa dứt lời, một tiếng động uỳnh uỳnh vang lên nối theo sau là một đám du côn chạy đến trước mặt cả bọn. Các sao nam lập tức tiến lên phía trước để bảo vệ cho các sao nữ. Mọi người nhìn quanh như để tìm xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí không, và họ vô cùng thất vọng khi trong hang động này chỉ toàn đất, đá và dây leo mà thôi, ai nấy đều rầu rĩ, thở dài một tiếng.

Những tên du công thấy vậy thì chỉ vào mặt các sao rồi hùa nhau cười phá lên. Chúng nghĩ, chúng đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi bởi vì kẻ địch của chúng ở đây chỉ có mười đứa mà phải đấu với hơn mấy chục tên như thế này, lại còn cầm vũ khí nữa chứ!

-Tụi bây đầu hàng đi là vừa!-Yao khinh khỉnh nói.

-Đừng có nằm mơ!-Tất cả cùng đồng thanh.

Ngay lập tức, từng người từng người một tiến lên phía trước, đấu tay không với mấy tên du côn. Đầu tiên, gần phía cửa hang nhất chính là Nhân Mã, anh chàng đang phải né tránh những đòn gậy của tên du côn một cách nhanh nhất có thể, trong khi hai tay thì không có lá một thứ vũ khí nào cả. Gần đó, Bạch Dương cũng vừa hạ một tên xuống đất, lập tức, một tên khác nhanh chóng tiến vào thế chỗ tên vừa rồi. Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mà lại còn thấp bé đang đứng trước mặt, hắn tỏ thái độ chế giễu, mỉa mai cười cợt cô:

-Oa, sợ quá đi, mình phải đánh với một cô gái…ha…ha…ha…cho cô biết nhé, trước đây ta từng được đai đen đấy!

-Đai đen hả? Trời, thường thôi! Bạch Dương ta đây là đai bảy màu này có chơi không?

Cô cười nửa miệng, rồi tiến đến đánh hắn một đòn chí mạng vào vai khiến tên đó ngã xuống đất bất tỉnh mà trong khi còn chưa kịp biết vì sao mình bị như vậy.

Ở phía sau, Song Tử đang ngồi trên một mỏm đá, nhìn cảnh chiến đấu của các bạn mình trong bất lực. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, với cánh tay và một bên vai bị thương như thế này, anh không thể làm gì để giúp họ được cả. Bảo Bình hiểu nổi òng của anh, cô đến và ngồi xuống cạnh anh, cô cười với anh và nói anh đừng tự trách mình. Nhưng cho dù vậy thì anh vẫn không thể không trách mình được. Bỗng, Song thấy nột tên đang giơ gậy sau lưng Bảo Bình. Nhanh như cắt, anh ôm chặt lấy cô rồi lăn qua một bên làm cho tên kia vồ ếch vào mỏm đá. Bảo Bình lúc bày mới hoàng hồn, cô tức giận, móc trong túi ra một lọ thuốc, rồi ném vào miệng tên kia một cách thật chuẩn xác. Ba giây sau, hắn quằn quại ôm bụng mình rú lên rồi lao như điên về phía đồng bọn khiến bọn chúng ngã theo hàng như quân Đomino vậy.

-Ha ha, biệt sự lợi hại của ta chưa? Hô hô…-Bảo Bảo thích thú cười vang.

Trong khi đó, Sư Tử đang vừa đấm một tên ở phía sau vừa đá một tên ở phía trước.

-Cẩn thận đấy, Sư Tử!-Ma Kết hét lên cảnh báo.

Nhưng không kịp nữa, tên ấy đã thừa lúc Sư không để ý mà nện một đòn gậy vào bụng anh, khiến anh mất đà ngã nhào ra phía sau và đồng thời cũng va phải Song Ngư.

Ma Kết ở gần đó cũng vừa bị tấn công, ngã gục xuống đất…

Kế tiếp là Nhân Mã bị khống chế…

Có vẻ như, các sao của chúng ta đã thua cuộc…

-Xin ông hãy tha cho họ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà ông muốn!-Thiên Bình bặm môi, nói trong nước mắt.

-Không!-Kim Ngưu vội vàng hét không đẻ cho hắn có cơ hội đồng ý. Gì chứ Thiên Bình không thể hi sinh như vậy được. Mặt Xẹo khá là tức giận, hắn nháy mắt với Yao một cái, tức thì, anh ta chạy đến cước một phát vào bụng Ngưu khiến anh ngã lăn ra, đau đớn.

Mặt Xẹo ngồi đấy xem các sao đánh đấm nãy giờ, đột nhiên nghe Thiên Bình lên tiếng cầu xin khiến hắn cũng có phần thích thú. Hắn từ từ quay qua cô, nhìn cô và cười một cách rất ghê rợn…

-Được thôi…

“Bộp”

Lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì một cảm giác ê buốt ập đến. Hắn lấy tay sờ vào chỗ ê buốt đó, rồi đưa lên trước mắt, nhìn chăm chú vào vết máu trên tay mình.

“Thì ra là con nhỏ ngốc Cự Giải lấy đá chọi vào đầu ta”

-Ha…ha ha ha, cô, đi theo ta!-Măt Xẹo nói rồi siết chặt cổ tay Thiên Bình và kéo cô đứng dậy, đoạn, hắn quay qua bọn thuộc hạ của mình – Tụi bây hãy đánh chết bọn nó cho ta, nhất là con nhỏ tóc hồng!-Rồi kéo Thiên Bình đi mất.

-Thiên Bình!-Các sao hét lên, nhìn theo hướng cô vừa đi. Thiên Bình chỉ vừa nhìn lại các bạn mình một lần cuối, đôi mắt cô ngấn lệ.

-Tụi bây còn đứng đó làm gì!-Yao đột ngột nói phá tan bầu không khí im lặng.

Lập tức, những tên thuộc hạ kia đứng dậy, xếp thành hàng trước mặt các sao. Mọi người hiện giờ đều không biết phải làm sao cả, ở đây chỉ có bốn nam một nữ biết võ thuật, mà đa số đếu đã bị trọng thương, phải làm sao?

Do đại ca đã đặc biệt ra lệnh là “phải đánh con hỏ tóc hồng” cho đến chết, nên lần này, mục tiêu chính của bọn chún là nhắm vào cô.

Nhanh như cắt, một tên to con chạy tới xô ngã cua xuống đất rồi đá như máy vào người cô. Thiên Yết đứng cạnh Cự Giải, thấy vậy liền chạy tới, túm tên to con ấy quẳn ra xa rồi tiến đến bế Cự Giải lại chỗ Song Ngư và Xử Nữ:

-Hai cậu chăm sóc cậu ấy giùm tớ!

-Cứ giao cho bọn tớ!-Hai cô nói.

Thế rồi, Thiên Yết đứng phắt dậy, lao như bay vào mấy tên du côn, đánh bọn chúng chết lên chết xuống. Thật sự là anh chưa thấy mình như thế này bao giờ. Lúc nãy, khi nhìn thấy Cự Giải bị ức hϊếp, anh thấy trong người mình như đang bị lửa thiêu đốt vậy. Cảm giác tức giận mà không biết vì sao mình lại giận nữa. Có phải, anh đang tức giận thay cho cô không?

Về phần các sao, họ trố mắt ra nhìn Thiên Yết với một vẻ sửng sốt không thể nào tả nổi. Một Thiên Yết đệ nhất che giấu cảm xúc mà cũng có lúc tức giận như thế ư?

Và chỉ sau một phút ba mươi giây, tất cả mấy chục tên lâu là đã nằm rạp dưới chân Yết. Quả không hổ danh là thần chết nha!

-Thiên Yết, cậu lợi hại quá đi!-Cự Giải cảm động giơ ngón cái lên.

-Giờ không phải lúc để nói mấy chuyện này!-Yết lạnh lùng nói với cô, rồi chạy lại đỡ Kim Ngưu đứng dậy. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, sau cái dáng dấp lạnh lùng đó là gương mặt đã ửng đỏ từ lúc nào.

-Vậy bây giờ chúng ta tìm Thiên Bình ở đâu đây?-Kim Ngưu hỏi.

-Cứ tìm trước đã!-Bảo Bình sốt ruột nói. Cô dìu Song Tử đi ra khỏi hang và các sao cũng lần lượt theo sau hai người. Nhưng, họ không để ý rằng, từ nãy giờ trong hang, ngoài Mặt Xẹo, các sao và bọn lâu la ra thì còn có một nhân vật cũng không kém phần quan trọng nữa, đó là…

-Phải báo lại cho anh mình!

**************

Trong khi đó, mười một người đã tới chỗ cắm lều. Ai nấy mệt rã người, chân tay gì đều bủn rủn cả vì phải đi bộ quá lâu. Bảo Bình nhẹ nhàng đỡ Song Tử ngồi xuống đất, nghĩ mệt, rồi chăm lo cho vết thương của anh.

-Không biết Thiên Bình có sao không?-Song Tử hỏi Bảo.

-Suỵt, cậu đừng nói…

-Hu…hu…hu…oa…oa…oa...Thiên Bình!!!...

Câu nói Bảo Bình bị ngắt giữa chừng bởi tiếng khóc như mưa gầm của cá. Bảo Bình lườm Song một cái, thật là…Khó khăn lắm cả bọn mới dỗ Ngư nín được, vậy mà bây giờ…

-Thôi, Song Ngư ngoan, nín đi nào. Thiên Bình cô ấy sẽ không sao đâu!-Sư Tử ngồi cạnh cô dỗ ngọt. Song Ngư nghe vậy, liền nín ngay. Cô ngước lên hỏi Sư Tử “có thật vậy không”, và nhận được cái gật đầu của anh, cô nàng cười híp mắt.

-Giờ trời cũng tối rồi, chúng ta vẫn chưa tìm được Thiên Bình, vả lại vết thương của Song Tử và Kim Ngưu chưa lành hẳn. Vậy tớ đề nghị ở lại đây nghĩ ngơi. Sáng mai, chúng ta hãy tìm tiếp.-Ma Kết đưa ra ý kiến.

-Không, Thiên Bình đang trong lúc nguy hiểm mà các cậu lại đi ngủ à!

-Kim Ngưu, cậu bình tĩnh đi! Nếu bây giờ cậu ra ngoài đó, cậu có chắc là tìm được Thiên Bình hay không? Vả lại tên Mặt Xẹo đã bắt giữ cô ấy làm con tin, thể nào ngày mai hắn cũng đem Thiên Bình lại đây thôi. Tới lúc đó, chúng ta mới bàn kế cứu cô ấy. Được chứ?-Sư Tử nói.

-Ừm…thôi…được…

-Vậy bây giờ chúng tớ đi ngủ đây!

Như vậy, từng sao đều nhanh chóng quay về lều của mình. Riêng Ma kết tranh thủ kéo tay Xử Nữ lại.

-Cậu đi với tớ ra đằng này một lát!

End chap 28