Buổi tối ở Không Tang thật sự vui vẻ, nhưng hôm nay có một chuyện khác thường, đó là không ai thấy Đậu Hủ Ma Bà đang ở đâu. Thiếu chủ Không Tang cũng đi tìm hắn nhưng không thấy._ Xuyên Vị Hỏa Oa, anh có thấy Đậu Hủ Ma Bà ở đâu không?- Thiếu chủ hỏi
_ Từ sáng đến giờ tôi đi tìm cậu ấy cũng chẳng thấy đâu cả, thiếu chủ đừng làm tôi sợ nha!!!
Và còn nhiều người khác như Đóa Tiêu Ngư Đầu cũng đang đi tìm hắn để nhờ cày rank giùm, nhưng chẳng ai thấy hắn cả.
_ Thôi nguy rồi, Đậu Hủ Ma Bà mất tích rồi, mau báo cho cả Không Tang biết đi!!!- Thiếu chủ hét lớn
Bỗng nhiên, có một người bước đến trước mặt thiếu chủ, y gỡ mũ xuống bảo:
_ Không cần làm như thế đâu, tôi có thể đi tìm Trần Đậu Nhi mà!
_ Ngư Hương Nhục Ti?
_ Mọi người cứ đi ngủ hết đi, tôi sẽ đi tìm Trần Đậu Nhi.
_ Nhưng...
_ Thiếu chủ không cần lo.
_ Dư Tương, anh phải tìm cho ra Đậu Nhi huynh, huynh ấy là bằng hữu thân thiết nhất của ta đó!!- Xuyên Vị Hỏa Oa giật tay áo y
_ Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm ra anh ấy, mọi người ngủ trước đi nhé!
...
tua thời gian
...
Đêm đã khuya, mọi người trong Không Tang đã ngủ hết, Ngư Hương Nhục Ti lúc này vẫn chưa tìm ra Đậu Hủ Ma Bà.
_ Rốt cuộc là Trần Đậu Nhi ở đâu thế?- Y nắm chặt tay, nhíu mày lại lộ vẻ căng thẳng
Y đi vào khu vườn trong Không Tang, mọi hôm nơi này sẽ do Nhu Mễ Bát Bảo Ấp coi chừng. Xung quanh đây y lại cảm giác giống như có người đang nhìn mình. Y bước qua vườn bắp cải, sau đó tới trước một cây tùng, lúc này y lại nghe có tiếng sột soạt trên cây. Ngẩng mặt lên nhìn thì bỗng nhiên có người rơi xuống , theo cảm tính thì y nhanh đưa tay ra đỡ lấy thứ đó. Y thầm nghĩ đây là thứ gì mà lại nặng thế, đưa mặt liếc qua thì y không khỏi bất ngờ.
Trần Đậu Nhi?!!
_ Đậu Nhi huynh?
Đậu Hủ Ma Bà đang nằm trong vòng tay của hắn, mi mắt nhắm lại, hơi thở đều đều.
_ Huynh ngủ rồi á? Không lẽ huynh ngủ quên trên cây rồi tự nhiên rớt xuống? Haizzz, ta mà không tới là sợ huynh nằm luôn dưới đất rồi cơ!
Sau đó, Ngư Hương Nhục Ti bế hắn về phòng, y bước đi nhẹ nhàng hết sức, sợ đánh thức mọi người xung quanh.
Bước tới trước giường hắn, y nhẹ nhàng đặt hắn lên rồi cẩn thận đắp mền cho hắn. Y ngắm nhìn người trước mặt, rồi hiện lên suy nghĩ: " Trên thế gian có nhiều thứ rất dế thương, đặc bệt là hai bé gấu trúc của Xuyên Vị Hỏa Oa...nhưng hình như còn có thứ đáng yêu hơn thế nhỉ? Lần đầu tiên ta có cảm giác như thế này..."
Y ngắm nhìn gương mặt hắn lúc ngủ, mái tóc rũ xuống che đi nửa con mắt, xung quanh mũi có vài chấm tàn nhang, nhưng...nhìn cũng dễ thương đó chứ!
Ngư Hương Nhục Ti tháo chiếc mũ xuống, sau đó cúi người, lấy chiếc mũ che đi một nửa khuôn mặt của y và hắn.
Một lúc sau, y lại nói nhỏ một mình:
_ Xảo Xảo, ngủ ngon!
Y liền bước ra khỏi phòng.
Y không ngờ đi được một lúc trong phòng lại có người chợt mở mắt ra. Đậu Hủ Ma Bà nằm trên giường, hắn đưa hai ngón tay chạm nhẹ lên môi, hắn đỏ mặt, nghiến răng tự nói:
_ Dư Tương chết tiệt, dám cướp đi nụ hôn đầu đời của ta, lại còn gọi ta là Xảo Xảo!
Nhưng mà,...hắn cũng không khó chịu mấy...
------------------------------------------------------------------------------------------
END Đoản Văn