"Ngươi không đi sao?" Vũ Văn trêu chọc hỏi Đái Mộc Bạch.
"Không đi!!!" Đái Mộc Bạch trừng cậu một cái, sau đó lại đảo mắt về phía Chu Trúc Thanh.
Mã Hồng Tuấn cũng hỏi vài câu, xác định Đái Mộc Bạch không đi thì cũng chả nói thêm gì, xoay người đi.
Cảnh Duệ cứ nghĩ thế là xong, có thể trở về một cách im lặng. Ai mà ngờ Tiểu Vũ lại hỏi "Tên mập dâʍ đãиɠ" gì gì đó với Đái Mộc Bạch, làm cả đoạn đường càng thêm ầm ĩ.
Vũ Văn bất đắc dĩ nhìn bóng hồng chạy lung tung ở đằng trước, lại nhìn khóe miệng co rút của Cảnh Duệ cũng như ánh mắt xấu hổ của Đường Tam có hơi vô lương tâm nghĩ: Huynh đệ cái gì, Tiểu Vũ vui là được.
Thế mới nói, toàn là tình anh em cây khế thôi ┐( ˘_˘)┌
Vừa về tới Sử Lai Khắc, đám Cảnh Duệ đã nhìn thấy hai bóng người. Dưới ánh trăng, họ không khó để nhận ra đó là Oscar và vị tiểu thư nhà Thất Bảo Lưu Ly.
Cô nàng ngồi trên tảng đá to, thấy họ về thì nhanh chóng bật dậy, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Còn Oscar thì có chút khó coi, lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng liếc trộm về phía Ninh Vinh Vinh, trong ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Chu Trúc Thanh như không nhìn thấy hai người, bước thẳng vào trong học viện, không thèm quay lại nhìn về phía kí túc xá của mình.
Đái Mộng Bạch nhíu cặp chân mày lại, trong lòng càng thêm nguội lạnh.
"Các ngươi làm gì ở đây?". Đái Mộng Bạch ánh mắt loé lên, lạnh nhạt hỏi. Ninh Vinh Vinh từ trên tảng đá nhảy xuống, trả lời bâng quơ: "Đương nhiên là đang chờ các ngươi. Các ngươi tại sao lại về trễ vậy? Viện trưởng cùng mập mạp đâu rồi?"
Đái Mộc Bạch ngoái đầu lại, lạnh nhạt trả lời: "Bọn họ bận việc rồi. Ở lại hay rời đi tuỳ theo suy nghĩ của các ngươi?"
Ninh Vinh Vinh không chút do dự đáp: "Đương nhiên là ở lại, chỗ tốt như thế này ta sao nỡ bỏ đi chứ, thái độ của ngươi như vậy là sao, y như xác chết vậy? Ha ha, vậy mà Oscar còn dám nói ngươi là một tên tình thánh, ngay cả một tiểu cô nương cũng không thèm để mắt tới".
Ninh Vinh Vinh sau khi bộc lộ hết bản tính,vốn từ nhỏ nàng đã tuyệt đỉnh thông minh, từ sắc mặt của Đái Mộng Bạch đã đoán ra rất nhiều việc, liền không chút tị hiềm mà châm chọc hắn.
Tà mâu Đái Mộng Bạch hàn quang đại thịnh, "Ninh Vinh Vinh, ngươi không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự nhẫn nại của ta. Nơi này là Sử Khắc Lai học viện, không phải nhà của ngươi. người khác sợ Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng ta, Đái Mộng Bạch thì không. Dám chọc giận ta coi chừng ta sẽ đem ngươi tiền da^ʍ hậu sát, rồi lại tiền sát hậu gian."
Ninh Vinh Vinh cười hì hì thốt: "Ta sợ ư?" Rồi cố tình ưỡn ngực ra. "Lại đây đi, để ta xem ngươi như thế nào làm được đây?"
"Ngươi..." Đái Mộng Bạch không ngừng đè nén cơn giận dữ trong lòng, "Không cho ngươi thấy lợi hại, ngươi còn tưởng cọp là mèo giấy nữa". Hồn lực nháy mắt phát ra khí thế mãnh liệt.
Ninh Vinh Vinh cả thân thể liền bị hất bay đi ra ngoài. Oscar cuống quýt bước tới đỡ lấy thân hình của Ninh Vinh Vinh, dư lực làm hắn té bệt xuống đất.
"Mộc Bạch"
Đường Tam bước tới chắn ngang trước người Ninh Vinh Vinh, hai tay dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long xuất ra, đem hồn lực của Đái Mộng Bạch dạt ra hai bên. "Bỏ đi, chúng ta là đồng môn cả mà"
Ninh Vinh Vinh từ nhỏ đã quen được nuông chiều, không nghĩ tới Đái Mộng Bạch thực sự dám động thủ với mình, mặc dù là chưa có bị thương nhưng toàn thân cũng cảm thấy đau nhức. Trong lúc nhất thời không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má. trừng mắt nhìn Đái Mộng Bạch không nói một tiếng nào.
Đái Mộng Bạch nhìn thẳng Đường Tam, chậm rãi thở ra một hơi dài rồi thu lại hồn lực vào trong trán. "Thôi được, Tiểu Tam, ta nể mặt ngươi" Mắt lạnh lùng liếc sang Ninh Vinh Vinh một cái: "Ngươi nên nhớ cho kỹ, nơi này là học viện, không phải nhà của ngươi, đừng nên trêu chọc vào ta, nếu không ta mặc kệ ngươi là ai." Nói xong hắn cất bước đi thẳng vào trong học viện.
"Đường Tam".
Ninh Vinh Vinh khôn mặt đầm đìa nước mặt, đột nhiên cất tiếng gọi. Đường Tam cố nén đau xoay người lại. Ninh Vinh Vinh hung hăng bảo: "Dùng độc môn ám khí của ngươi giúp ta gϊếŧ hắn, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi một vạn hồn kim tệ, ngươi sẽ trở thành khách quý của Thất Bảo Lưu Ly Tông, sau này Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ ủng hộ ngươi một cách vô điều kiện".
"Phụt!!! Ha ha ha!!!" Một trận cuồng tiếu phát ra. Vũ Văn không chút hình tượng trực tiếp ngồi xổm xuống vừa cười vừa lau khoé mắt, rước lấy cơn giận của Ninh Vinh Vinh.
"Ngươi cười cái gì chứ?!!"
Vũ Văn không trả lời nàng, nhưng Đường Tam lại chậm chạp bước tới đối diện Ninh Vinh Vinh, nhìn sâu trong mắt nàng: "Ninh Vinh Vinh à, trên đời này không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền. Nơi này đơn thuần chỉ là học viện, chúng ta là bạn học với nhau, nếu ngươi cứ tiếp tục giữ mãi thái độ ngạo mạn như vậy, ta khuyên.. ngươi nên rời đi thì hơn "
"Ngươi... ngươi..., chẳng lẽ ngươi không biết Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta cường đại cỡ nào à?" Ninh Vinh Vinh không cam lòng nhìn hắn.
Đường Tam cười lạnh nhạt "Biết thì sao mà không biết thì sao? Cái đó đối với ta không có quan hệ. Duệ ca, Thanh ca, Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi."
Lắc đầu một cách ngao ngán, Đường Tam cùng Tiểu Vũ cũng đi vào học viện. Nhưng Vũ Văn và Cảnh Duệ lại đứng không nhúc nhích.
Tiểu Vũ đi một lúc không thấy Vũ Văn đi theo, liền quay đầu lại nhìn, thấy Vũ Văn đang nói với Oscar câu gì đó, rồi vỗ vai hắn ta một cái, chậm rãi đi về phía nàng.
Chứng kiến bọn họ rời đi, Ninh Vinh Vinh cả người như chết trân tại chỗ. Nếu nói Đái Mộc Bạch làm nàng căm tức, trận cười của Vũ Văn làm nàng bực bội xấu hổ thì ánh mắt Đường Tam lúc bỏ đi lại khiến nàng bị đả kích thật nhiều. Chẳng lẽ nàng sai thật sao?
"Oscar" Ninh Vinh Vinh dẫu chết cũng không tin mình sai, quay đầu ngoái nhìn Oscar vừa mới ngồi dậy trên mặt đất hỏi: "Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không?"