"Ấy, ngươi tỉnh rồi!"
Cảnh Duệ vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt đầy râu.
Oscar thấy Cảnh Duệ tỉnh thì lập tức đứng dậy nâng anh ngồi lên. Hắn nói: "Ngươi hôn mê ba ngày rồi, đám Tiểu Tam đều rất lo cho ngươi đó!"
Nghe tới Đường Tam, Cảnh Duệ lại lo lắng lên, không màng thân thể kéo tay Oscar: "Oscar, Tiểu Tam bọn họ thế nào rồi? Có chỗ nào bị thương nặng không?"
"Không, không sao hết. Ngược lại là ngươi, bọn họ ngủ một hôm là tỉnh, ngươi tới ba ngày! Tới, Cảnh Duệ, có muốn ăn một cây xúc xí... Ách!" Đang nói được một nửa, Oscar lại nhớ lại lần đầu gặp anh. Vẫn là thôi đi. Một ngụm cắn đứt gì đó, nhớ lại vẫn rất lạnh người nha!
Cảnh Duệ lúc này mới yên tâm. Ngồi đợi đầu óc bớt đau một lúc, Cảnh Duệ ngước mắt lên nhìn Oscar đang bồn chồn ngồi trước mặt mình hỏi: "Ta và ngươi ở chung một phòng sao?"
"Không có không có!" Ngươi thô bạo như vậy ai mà dám ở chung! Oscar thầm nói trong lòng, "Ta chung phòng với Vũ Văn. Ngươi ở với Đường Tam. Phòng của ta ở bên cạnh. Đái lão đại chung phòng với mập mạp, ngay căn nhà bên phải. Nữ sinh thì ở dãy đối diện"
"Ừ" Cảnh Duệ xoa xoa mày, thật ồn ào. Đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, Đường Tam một thân mồ hôi bước vào, hẳn là mới luyện tập xong.
Nhìn thấy Cảnh Duệ tỉnh, Đường Tam hết sức vui mừng đóng cửa bước tới nhìn anh từ trên xuống dưới "Duệ ca, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!"
"Ừm" Cảnh Duệ mỉm cười nhìn Đường Tam "Làm các ngươi lo lắng rồi"
"Duệ ca, lần sau ngươi đừng như vậy nữa" Đường Tam nhíu mày nói. Hắn đã sống hai đời, cũng trải qua một lần sinh tử, quá quen thuộc với cảnh bị thương ngất xỉu. Nhưng khi nhìn Cảnh Duệ đột ngột ngã xuống sau lưng, tim hắn không thể hiểu được co thắt lại, cả người còn khó chịu hơn lúc nhìn thấy Tiểu Vũ cùng Vũ Văn bị thương.
"Ta không hứa được, Tiểu Tam. Ngày nào ta còn thấy ngươi chiến đấu bị thương, ngày đó ta vẫn làm ra lựa chọn giống hôm nay" Cảnh Duệ cười cười, giọng nói có chút sủng nịch, cũng có chút chua xót.
Lúc này trời đã khuya, Đường Tam cảm ơn Oscar đã chăm sóc Cảnh Duệ rồi tiễn hắn về phòng, bản thân quay lại giường kể lại những chuyện mấy hôm nay cho Cảnh Duệ rồi khuyên anh nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Cảnh Duệ tỉnh dậy, chăm chú nhìn Đường Tam đã ngủ say ở giường bên thở dài. Anh bây giờ đã cắm rễ sâu, vô pháp tự mình bò lên, chỉ đành chôn vùi mầm cây này dưới mớ sỏi cát, chỉ mong nó mãi mãi ở trong bóng tối rồi chết đi.
"Tiểu Tam, từ nay trở đi, chỉ cần ta ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện hôm đó nữa!" Bằng không, khi chết vĩnh viễn không được siêu sinh. Giọng nói nhỏ nhẹ của anh vang lên trong căn phòng im lặng. Phát ra lời thề, Cảnh Duệ nhìn hắn một lúc rồi lại nằm xuống trùm chăn lên, không để ý Đường Tam nằm một bên giật giật, vẻ mặt phức tạp nghe thấy hết tất cả.
Vẫn cứ như thường lệ thức dậy thật sớm. Vốn đã ngủ hết ba ngày, nên dù từ nửa đêm tới lúc Cảnh Duệ dậy chỉ có 3 tiếng, anh cũng không cảm thấy buồn ngủ. Hôm nay không có văn kiện gì cần xử lý, Cảnh Duệ liền đứng dậy vệ sinh rồi đi ra ngoài hoạt động một chút, nghỉ ngơi ba ngày, xương cốt cũng trở nên lười biếng.
Một bên luyện tập các động tác cơ bản, Cảnh Duệ vừa mở bảng thông tin nhân vật ra.
[Họ tên: Cảnh Duệ
Tuổi: 12
Võ hồn: Biến dị Khí võ hồn Thải Vân Chú
Cấp bậc: 31
Hồn hoàn: Trăm năm hồn hoàn (500 năm), Trăm năm hồn hoàn (700 năm), Ngàn năm hồn hoàn (2000 năm)
Kĩ năng: Thiên lý quang (võ hồn tự mang), Cam lộ quyết (võ hồn tự mang), Đoạn trường thảo (hồn hoàn thứ nhất), Tục độc (hồn hoàn thứ nhất), Hồi hương thấu cốt (hồn hoàn thứ hai), Hoàn dương đảo âm (hồn hoàn thứ hai), Câu vân xạ võng (hồn hoàn thứ ba), Lưỡng điện châm (hồn hoàn thứ ba)
Danh hiệu: Hồn Tôn, Chủ tịch Tiêu Dao
Thành tựu: Anh cả trong nhà (số liệu +1), Doanh nhân thành đạt (ô túi +1), Vượt qua nhân vật chính (+1 cấp)]
"Tiểu Duệ" Một âm thanh quen thuộc nào đó vang lên.
Cảnh Duệ ngẩng phắt đầu lên. Đó là giọng cha anh!!!
"Cha? Không thể nào! Sao ngài có thể ở đây được?!"
"Làm sao không thể?" Giọng nói kia khẽ cười một cái, nói tiếp: "Sau này ta sẽ nói mọi chuyện cho con nghe. Con đó, lần sau không thể liều mạng như thế nữa, biết không?"
"... Vâng" Lời cha dặn không thể không nghe, nhưng mà có thể lách luật mà! Cảnh Duệ cúi đầu nghĩ.
Cùng Cảnh Duệ dặn dò thêm vài câu, giọng nói thần bí của người mà Cảnh Duệ gọi là cha kia cũng biến mất. Tuy còn nhiều nghi vấn, nhưng cha anh hẳn sẽ không hại anh. Nên có vấn đề gì, sau này hỏi cũng được.
Chẹp. Chuyện này... Hay là nói một chút cho A Thanh đi.
Mặc kệ bây giờ vẫn là giờ ngủ của người ta, Cảnh Duệ không có miếng lương tâm nào nghĩ, mở ra giao diện hảo hữu gửi tin.
---------------------------
s1apihd.com bị gì rồi ấy mấy cô ạ. Tui k đăng truyện hay đọc thông báo trên app được QAQ