Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Đế Quân! Lão long đại diện Tứ hải Long tộc kính Đế Quân một ly!" Đông Hải Long Vương nâng chén rượu, kính Dương Tiễn.
"Không dám, Long Vương khách khí." Nhàn nhạt nâng chén rượu, khóe miệng cong cong, nụ cười kia rõ ràng là phong hoa tuyệt đại, nhưng không hiểu sao Ngao Minh lại nghĩ tới cụm từ 'tiếu lý tàng đao'.
"Tam ca!" Thốn Tâm thấy sắc mặt ca ca không đúng, vội quan tâm nói, "Tam ca, huynh sao vậy? Nghĩ gì thế?"
"Tiếu lý tàng đao." Ngao Minh lơ đãng, thuận miệng nói ra.
"Cái gì?" Sắc mặt Tứ hải Long Vương trầm xuống, đều nghĩ Ngao Minh đang nói mình, dù sao Ngao Minh và Tứ hải bất hòa là chuyện ai cũng biết.
"Minh Nhi! Không được làm càn!" Tây Hải Long Vương cảm thấy mất mặt, quát.
"Ta cũng đâu nói các ngươi! Kích động làm gì?" Ngao Minh khó hiểu nhìn Tứ hải Long Vương đang nhìn mình bằng ánh mắt căm tức. Chỉ là ngữ khí quá kiệt ngạo vô lễ, nghe vào tựa như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy.
Dương Tiễn tất nhiên biết Ngao Minh đang nói mình, cười đạm nhiên, "Tính tình Tam Thái Tử chỉ là quá ngay thẳng thôi, các Long Vương không cần tức giận! Tới, Tam Thái Tử, Dương Tiễn thích tích cách này của ngươi! Ta kính ngươi một ly!" Dứt lời, hắn còn uống trước, khiến Ngao Minh tức xanh mặt.
Dương Tiễn! Ngươi giỏi lắm! Dám chứng thực chuyện ta mắng mấy lão già kia, còn khiến bốn lão già cảm kích ngươi đã cho họ bậc thang đi xuống! Đúng là chuyện tốt thì ngươi chiếm hết ha!
"Tam Thái Tử không muốn nể mặt Dương Tiễn sao?" Dương Tiễn nhướn mày, cười như không cười nhìn Ngao Minh, ánh mắt lại cố ý liếc về phía Thốn Tâm, ý tứ rất rõ ràng, không uống hả? Cẩn thận muội muội ngươi nổi bão nhé!
Ngao Minh liếc muội muội nhà mình, cân nhắc thiệt hơn, thôi, còn không phải là cái nồi đen thôi à? Gia đội! Dù sao bốn lão già cũng ngứa mắt ta, không kém một chuyện! Ngao Minh tức cắn răng, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn, "Đế Quân kính rượu có khác! Ngao Minh nhớ kỹ!"
"Tam Thái Tử khách khí." Dương Tiễn nhìn Ngao Minh nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười nói, "Được rồi, mọi người đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy."
Đông Hải Long Vương cũng ra hòa giải, "Ăn cơm đi!"
"Dương Tiễn......" Thốn Tâm trộm túm tay áo Dương Tiễn, yếu ớt gọi.
"......" Dương Tiễn nghi hoặc nhìn về phía nàng, có chuyện gì thế?
"Dương Tiễn, chàng có cảm thấy hôm nay Tam ca sai sai không?"
"Không." Dương Tiễn lập tức phủ quyết, âm thầm nghĩ: [Nha đầu này mẫn cảm thật. Haizz.] Thoáng thấy Thốn Tâm đang đưa cái bánh dừa cúc vào miệng, mà kiếm hơi nhíu, vèo cái cướp miếng điểm tâm đi.
"Dương Tiễn! Chàng làm gì thế?" Thốn Tâm bị cướp đồ ăn không chịu để yên.
"Không phải đã bảo không cho nàng ăn đồ ăn có tính lạnh à." Dương Tiễn làm lơ ánh mắt chúng long bị tiếng hét của Thốn Tâm hấp dẫn qua, hỏi ngược lại.
"Nhưng mà... Nhưng mà bánh dừa cúc chỉ là điểm tâm." Thốn Tâm bĩu môi, "Vì sao chàng kết luận nó có tính lạnh?"
"Bánh dừa cúc, nguyên liệu chủ yếu là quả dừa và hoa cúc đều có tính lạnh." Dương Tiễn ném qua ánh mắt xem thường, "Theo nàng nó không tính lạnh thì tính gì?"
"Chàng..." Thốn Tâm còn muốn nói gì đó, lại phát hiện trong miệng nhiều ra gì đó, nàng tinh tế nhấm nháp, là bánh hạt dẻ, hì hì, cái này ta thích ăn!
"Dương Tiễn, ngươi không phải bá đạo bình thường đâu!" Ngao Minh đồng tình nhìn Tiết Thiên, cảm thán, "Ngay cả Tam muội ta ăn gì ngươi cũng quản!"
"Huynh thì biết cái gì! Dương Tiễn làm vậy gọi là cẩn thận!" Thính Tâm bưng chén rượu đi tới, "Tam muội thật có phúc! Tứ tỷ kính muội một ly! Dương Tiễn, đây là rượu nho, hẳn không nằm trong phạm vi đồ có tính lạnh nhỉ?"
"Đương nhiên." Dương Tiễn cười, bỗng quay đầu, "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo."
Tứ hải long tộc vốn còn đang châu đầu ghé tai, tán thưởng Dương Tiễn cẩn thận chăm sóc Thốn Tâm, lại nghe Dương Tiễn nói vậy, cả đám đều ngừng thở, Huyền Minh Đế Quân hoàn toàn điên đảo hình tượng trong lời đồn này lại định có hành động kinh người nào nữa đây?
Tây Hải Long Vương thấy Dương Tiễn yêu chiều Thốn Tâm thì rất vui vẻ, nghe Dương Tiễn hỏi vậy thì vội chắp tay nói, "Đế Quân, có chuyện gì mời nói."
"Vì sao thân thể Thốn Tâm lại là thể hàn nặng như vậy?" Dương Tiễn bình thản phun ra một câu, chậm rãi quét qua Tứ hải Long Vương, khóe mắt lập lòe ánh sáng lạnh, lại rất mau bị chủ nhân nó che giấu, nhanh đến mức tựa như chưa từng xuất hiện.
"Chuyện này..." Tây Hải Long Vương cứng họng, nhìn lại ba huynh đệ của mình cũng đang im re, phải thẳng thắn sao? Nhìn Dương Tiễn như vậy hẳn cũng sẽ không làm gì Tứ hải đâu nhỉ? Nhưng cái tính tình của Dương Tiễn, chưa biết chừng... Lão nhìn Ngao Minh bằng ánh mắt cầu cứu, lại thấy Ngao Minh đang ngồi bên nhìn mình như đang xem kịch vui, khuôn mặt viết rõ mấy chữ: Tự làm bậy, không thể sống. Tây Hải Long Vương thở dài, lại nhìn về phía Thốn Tâm.
Thốn Tâm nghe Dương Tiễn hỏi câu này thì cũng giật mình, chẳng lẽ hắn biết rồi? Nhưng mà, không giống mà... Vừa nhấc đầu đã thu được tín hiệu cầu cứu của phụ vương nhà mình, nàng cuống quýt rời mắt, âm thầm thở dài, "Dương Tiễn......"
Dương Tiễn nâng chung trà lên, dùng nắp trà che khuất nửa khuôn mặt, âm thầm đánh giá chúng long, sau đó chậm rãi buông chén trà, "Là bệnh cũ sao?"
Chúng long nghe Dương Tiễn tự đưa ra đáp án như vậy, đều nhẹ nhàng thở ra, sôi nổi phụ họa.
"Vậy sao Dương Tiễn lại không biết?"
"Chuyện này..." Trái tim của chúng long lại bị kéo lên.
"Chắc tại Dương Tiễn không đủ cẩn thận." Dương Tiễn mặt đầy hối lỗi nhìn Thốn Tâm.
Thốn Tâm ngẩng đầu cười, "Nào có! Toàn là mấy bệnh cũ mà thôi!". TruyenHD
[Dương Tiễn, giỏi lắm! Đám rồng kia bị ngươi làm cho mặt lúc sáng lúc tối luôn!] Ngao Minh thấy Dương Tiễn chơi một vố như vậy, thầm nghĩ, [Nhưng mà... Chơi vui ghê cơ!] Khóe môi bất giác cong lên.
Đúng lúc này, Dương Tiễn liếc qua một cái, Ngao Minh sợ quá vội cúi đầu uống trà, tiểu gia ta không trêu được ngươi, chẳng lẽ còn không thể trốn?
Thốn Tâm nghi hoặc nhìn Ngao Minh, vừa định nói chuyện thì lại bị Thính Tâm kéo lại, chỉ đành ngồi một bên nghi hoặc nhìn đám người Dương Tiễn.
Thính Tâm thầm nghĩ: [Tây Hải Tam ca và Dương Tiễn đang chơi trò gì vậy chứ?] Kinh nghiệm dẫn binh nhiều năm mách bảo nàng, giờ tốt nhất là nên ngồi yên xem biến.