Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Đinh Hương......" Nhắc đến cái tên này, trái tim đóng băng nhiều năm bỗng có tri giác. Ngao Xuân dùng sức đè nén, nhưng nước mắt vẫn rơi.
Bóng hình màu xanh lục xinh đẹp trong trí nhớ lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, chuyện cũ năm xưa rõ ràng trước mắt.
Cậu si tình với nàng, mà nàng lại điên cuồng vì nam tử tên Lưu Trầm Hương.
Đôi mắt sáng của nàng trước nay chỉ sáng vì nam tử tên Lưu Trầm Hương, lại bủn xỉn cười với Ngao Xuân cậu.
Không phải không có không cam lòng, không phải không có thương tâm.
Cậu có kiêu ngạo của một Thái Tử Long tộc, cậu có tôn nghiêm của một Thái Tử Long tộc.
Chỉ là tất cả đều không thắng nổi một hành động, một nụ cười lơ đãng của nàng.
Không sao, chỉ cần nàng vui là được.
Chỉ cần nàng hạnh phúc, chắc mình cũng sẽ hạnh phúc nhỉ?
Vì thế, cậu ép mình một lần lại một lần đưa nàng đến bên Lưu Trầm Hương, nhìn Lưu Trầm Hương một lần lại một lần tổn thương nàng.
Vòng đi vòng lại, vòng lại vòng đi, giống như một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Cuối cùng, cũng giải thoát.
Chỉ không ngờ cái giá phải trả lại là sinh mệnh của nàng.
Nàng chắn một đao của Dương Tiễn thay Lưu Trầm Hương.
Đao kia như chui sâu vào tim cậu.
Giây phút đó, tâm như bị đao cắt.
Giây phút đó, tâm như tro tàn.
Giây phút đó, tâm như nước lặng.
Giây phút đó, tâm như hàn băng.
Giờ nàng đã về rồi sao?
Là Đinh Hương mang theo rối rắm đời trước hay là một Đinh Hương hoàn toàn mới lại tiến vào thế giới của cậu?
Lần này, là trời cao cho duyên, hay là một kiếp khác của Ngao Xuân cậu đây?
Thấy Ngao Xuân thất hồn lạc phách, Thính Tâm và Thốn Tâm ưu tư nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Các nàng không biết phải mở miệng thế nào, càng không biết sau đó phải nói gì.
Các nàng đều biết chữ tình tổn thương một người đến mức nào.
Tất cả những lời khuyên trước mặt nó đều quá yếu ớt. Tất cả những thương tiếc trước mặt nó đều quá bất lực.
Tình, có lẽ là kịch độc mạnh nhất trời đời, khiến người như si như say nhỉ?!
Thính Tâm nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng mặc niệm, [Chàng còn khỏe không? Còn đang nhớ nàng ấy sao? Cho dù nàng ấy đã làm thê tử người khác, làm mẫu thân người khác? Cho dù biết các người căn bản không thể ở bên nhau?] Nhớ tới thân ảnh quen thuộc lại gần như xa lạ kia, Thính Tâm đau lòng, thầm thở dài, vì sao đường tình của Long tộc chúng ta đều nhấp nhô như vậy chứ? Bát đệ cũng thế, Tam muội cũng thế, bản thân mình cũng có gì khác đâu?
Thốn Tâm cúi đầu rót chén trà, nhìn Ngao Xuân, bất giác nhớ lại bản thân ngàn năm trước, yêu mà không được, đau đớn khôn nguôi, lại ra vẻ kiên cường nói muốn buông tay.
Phủi đi lớp bụi bặm trong ký ức, suy nghĩ quay lại rất rất lâu trước kia......
Ba trăm năm sau khi hòa li, Thốn Tâm ngày ngày đêm đêm canh giữ ở bờ biển Tây Hải nơi họ mới gặp, một lần lại một lần xé mở vết sẹo ký ức, hồi ức lại quá khứ của nàng và Dương Tiễn, một lần lại một lần ngẩng đầu nỗ lực trợn to đôi mắt, cố để nước mắt không rơi.
Bởi vì nàng nhớ rõ lời Dương Tiễn từng nói, khi đau đớn đạt tới cực điểm sẽ biến thành chết lặng; khi nhìn đi nhìn lại một số việc quá nhiều lần sẽ dần phai nhạt; khi dùng sức trừng mắt nhìn trời, nước mắt sẽ không rơi.
Nhưng vì sao nàng càng hồi ức lại càng nhớ rõ hắn? Tim càng đau đớn? Nước mắt sẽ chảy càng nhiều?
Dương Tiễn, chàng là kẻ lừa đảo!
Có những việc đã khắc vào cốt nhục, sao có thể dễ dàng quên đi? Thốn Tâm cười tự giễu. Dương Tiễn, chàng đúng là kiếp trong mệnh của Ngao Thốn Tâm ta!
Nếu đã không thể quên, vậy khắc ghi thật kỹ. Thốn Tâm có chút thoải mái nhìn trời.
"Thốn Tâm......" Thính Tâm đi ra sau Thốn Tâm, nhỏ giọng gọi. Lần này nàng tới bắt Thốn Tâm, chỉ là, đối mặt với muội muội này, nàng nên mở miệng sao đây?
"Thính Tâm tỷ tỷ?" Thốn Tâm quay đầu, nở một nụ cười, "Họ quyết định rồi? Định trừng phạt ta như thế nào?"
"Muội......" Thính Tâm ngây ngẩn, đã lâu chưa thấy Thốn Tâm cười rồi, nụ cười vẫn hồn nhiên, vẫn xán lạn như trước đây, nhưng vì sao lại là trong tình huống này, "Muội đã biết? Tứ hải quyết nghị, đóng băng 500 năm."
"Được." Thốn Tâm nhìn về phía Tây Hải, "Khi nào chấp hành?"
"Kỳ hạn cuối cùng là rằm tháng tám." Thính Tâm nhỏ giọng đáp.
"Lại là rằm tháng tám sao? Haha, ta đúng là có duyên với ngày này!" Thốn Tâm cười tự giễu, kết hôn, hòa li, đóng băng lại đều cùng một ngày!
"Dương Tiễn! Đều do Dương Tiễn hại muội!" Thính Tâm tức giận, "Nếu không phải tại hắn, sao muội lại lưu lạc đến nông nỗi này! Ngao Thính Tâm ta và Dương Tiễn thế bất lưỡng lập!"
"Thính Tâm tỷ tỷ, cám ơn tỷ!" Thốn Tâm thấy Thính Tâm kích động, nhàn nhạt nói, "Không nên trách Dương Tiễn. là do chính ta lựa chọn. Nếu được chọn lại, ta vẫn nguyện gả cho hắn làm thê."
"Thốn Tâm! Muội đừng ngu như vậy được không! Giờ Dương Tiễn cũng không còn là Dương gia Nhị Lang đỉnh thiên lập địa kia nữa! Muội biết giờ hắn đã làm những gì không?"
"Dù hắn làm gì cũng đều có lý do của hắn. Dương Tiễn là Dương Tiễn, hắn sẽ không thay đổi." Thốn Tâm cười khổ, Dương Tiễn, sao chàng phải khổ vậy chứ?
"Thốn Tâm! Muội tỉnh táo lại đi......" Thính Tâm dừng lại, không dám tin nhìn Thốn Tâm trước mắt.
Nàng quỳ với mình? Tây Hải Tam Công Chúa nuông chiều tùy hứng, ngạo khí tràn lan kia quỳ với mình?
"Thốn Tâm......" Thính Tâm hoảng hốt vội muốn đỡ Thốn Tâm dậy, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh đi.
"Thính Tâm tỷ tỷ, muội muội cầu tỷ, sau khi ta bị đóng băng, dù có chuyện gì xảy ra, tỷ cũng phải tin tưởng Dương Tiễn!" Thốn Tâm kiên định nhìn Thính Tâm, "Tin tưởng hắn!"
"Muội tội gì! Dương Tiễn đã phụ muội đến vậy!" Thính Tâm thở dài một hơi, nhìn ánh mắt kiên định của Thốn Tâm, lòng mềm nhũn, "Đứng lên đi. Tỷ đồng ý với muội.".
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
"Cám ơn, Tứ tỷ." Thốn Tâm đứng dậy, Dương Tiễn, chàng sẽ không cảm thấy cô độc, sẽ có người tin tưởng chàng! "Tỷ tỷ, trước khi đóng băng, ta muốn đến Thiên Đình một chuyến, Ngao Thốn Tâm sẽ trở về Tây Hải đúng ngày rằm tháng tám để thực hiện cấm băng."
Nhìn bóng dáng quyết tuyệt rời đi của Thốn Tâm, Thính Tâm ngẩng đầu nhìn trời, "Chàng cũng quyết tuyệt như vậy sao?"
Trên Thiên Đình, Thốn Tâm ẩn thân, đứng chờ ba canh giờ ngoài Nam Thiên Môn, cuối cùng chờ được thân ảnh mình ngày đêm thương nhớ.
Bộ áo giáp đen bạc khiến chàng càng cao hơn, thiếu đi sự thanh tú khi mặc thường phục, lại nhiều thêm mấy phần uy vũ. Chỉ là, chàng gầy đi thật nhiều. Sự tịch mịch giữa hàng mày dường như càng dày đặc hơn, nhất định trong lòng chàng rất khổ, đúng không?
Nàng lặng yên hiện thân, tiến bước. Dương Tiễn rõ ràng ngơ ngẩn, giai nhân hồng nhạt điềm nhiên bình tĩnh.
Một người vốn rất đỗi quen thuộc, lại vì một cuộn giấy vàng, gần nhau trong gang tấc mà xa biển trời cách mặt.
Hai bên tương vọng, lại không biết phải nói gì.
Hoa rơi cô đơn, nước chảy phiền muộn.
Từ ngữ ít ỏi, gặp thoáng qua.
Chớp mắt, Dương Tiễn đột nhiên có chút không tha, hắn thả nàng đi là đúng sao?
Chớp mắt, Thốn Tâm đột nhiên cảm thấy tiêu tan, nàng thả hắn đi là đúng nhỉ?
Dương Tiễn đang định lên tiếng, lại bị Hao Thiên Khuyển ngắt ngang, hơi nhíu mày, vẫn không nên liên lụy đến nàng!
Một tiếng 'Tam Công Chúa' xa cách dễ dàng chia hai người ra hai thế giới, vội vàng biệt ly.
Chỉ là, hắn xoay người quá nhanh, chưa từng thấy nụ cười của nàng, [Dương Tiễn, chàng không muốn làm liên lụy đến ta sao? Nhưng mà, lần này vẫn không phải do chàng!]
Theo đuôi vào Dao Trì, nàng thấy được sự khó hiểu trong mắt hắn.
Thiệt xán liên hoa, nàng thấy được sự chấn động trong mắt hắn.
Dứt khoát gánh tội thay, nàng thấy được sự cảm động trong mắt hắn.
Ngọc Đế tức giận, một tiếng vạn kiếp bất phục định tội nàng.
Dương Tiễn rùng mình, bản năng gọi ra Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, chỉ thẳng Ngọc Đế.
Giây phút đó, tam giới chúng sinh dường như đều kém nữ tử trong lòng.
Chỉ cần giữ được nữ tử này, dù khuynh tam giới, phụ thiên hạ thì đã sao?
Tâm ý quyết, làm lơ ánh mắt của Vương Mẫu, lập tức muốn lấy mệnh Ngọc Đế! Không ngờ nữ tử trong lòng lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo mình, đôi mắt hiện rõ suy nghĩ: "Đừng xúc động!"
Cuối cùng, Ngọc Đế nhượng bộ.
Lột đi phong hào Tây Hải Tam Công Chúa, vĩnh viễn không được ra khỏi Tây Hải.
Hoàng hôn dần tàn, hai người đứng ôm nhau.
Vòng một vòng, lại về điểm xuất phát.
[Thật sự phải buông tay sao?] Dương Tiễn tự hỏi mình, [Tam giới thật sự quan trọng như vậy sao?]
Thốn Tâm ngẩng đầu, thấy được sự dao động trong mắt Dương Tiễn, Dương Tiễn, đủ rồi, có phần kiên định này của chàng, có sự do dự này của chàng, Thốn Tâm đã thấy đủ! Chàng không thể hạ quyết định, ta giúp chàng! Nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm quen thuộc, hai mắt đẫm lệ, lại kiên định dị thường, "Có một số việc, đã bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội đền bù."
Quay đầu đi, không hề ngoái đầu nhìn lại, độ ấm trên tay dần trôi, tim dần tan nát, bước chân lại vẫn tiến dần về phía trước, từng bước từng bước rời khỏi thế giới của hắn.
"Dương Tiễn, đem sự tiếc nuối và tình yêu của chàng để lại cho tam giới đi."
Theo làn gió biển, lời nói dần mơ hồ, cuộc sống ngàn năm dần tái hiện trong đầu. Nàng cười, nàng giận, nàng oán, nàng si, tràn ngập trong lòng Dương Tiễn. Dương Tiễn khó thở, hắn muốn giữ chặt bóng hồng đang rời xa, nhưng cả người lại vô lực tùy ý tay ngọc của giai nhân dần rút.
Bóng hình càng lúc càng xa, từ đây, trời nam đất bắc.
Thốn Tâm xuống biển, Dương Tiễn lại chưa rời đi. Giống như năm đó theo Thốn Tâm về Tây Hải cầu hôn, canh giữ ở bờ biển Tây Hải.
"Thốn Tâm! Con......" Tây Hải Long Vương thở thật dài, ông nhìn thấy rõ một màn vừa rồi ở bờ Tây Hải, có lẽ nữ nhi không nhìn lầm người, chỉ là vì sao họ lại đi đến bước này? Dương Tiễn ơi Dương Tiễn, ngươi nếu yêu nữ nhi của ta, vậy vì sao lại phải hưu nàng? Chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy sẽ hại nàng vạn kiếp bất phục sao?
"Tứ hải Long Vương, tội long Ngao Thốn Tâm đến lĩnh tội. Có thể bắt đầu rồi." Thốn Tâm đạm nhiên nói, làm lơ sự thương tiếc trong mắt phụ vương. Có lẽ phụ vương thương nàng, nhưng nàng không thể tha thứ việc ông tự tay đưa Tam ca lên Thiên Đình, mặc người xâu xé!
"Thốn Tâm! Vì sao muội không nói cho Dương Tiễn!" Thính Tâm nhìn Thốn Tâm, đau lòng không nói nên lời, bất chấp tất cả, "Muội không nói thì để ta! Ta không tin Dương Tiễn sẽ làm như không thấy!"
"Thính Tâm!" Đông Hải Long Vương quát to, "Không được hồ nháo!"
Nói đùa, với biểu hiện vừa rồi của Dương Tiễn ở bờ Tây Hải, nếu hắn biết họ muốn đóng băng Thốn Tâm, hắn không hủy Tứ hải mới là lạ! Nhưng thật sự phải đóng băng sao? Ông cũng thương cháu gái này, nhưng mà...
"Thính Tâm tỷ tỷ, để lại cho muội chút tôn nghiêm đi! Hắn đã không còn liên quan gì đến Thốn Tâm nữa." Thốn Tâm nhìn Thính Tâm, "Tỷ tỷ, đừng quên lời cầu xin của muội, đó là sự an ủi lớn nhất với Thốn Tâm."
"Phụ vương! Mọi người tha cho Thốn Tâm đi! Tuy Thốn Tâm phạm vào Hải quy, Long Thần tức giận, nhưng dù sao nàng vẫn còn trẻ người non dạ!" Ngao Thanh thấy Tứ hải Long Vương không đành lòng, vội dùng lời nói để kích động.
"Hừ!" Thốn Tâm nhìn Ngao Thanh bằng ánh mắt khinh miệt, ca ca này đúng là dụng tâm lương khổ, sợ mình thoát được một kiếp mà, "Không phiền Đại Thái Tử lo lắng, Thốn Tâm lần này tiến vào Băng Nhai, chưa biết chừng lại có thể gặp được Long Thần, hỏi xem vì sao ngài ấy lại tức giận, sau đó báo lại cho Đại Thái Tử!"
"Ngươi!" Mặt Ngao Thanh lúc xanh lúc trắng, ngoài miệng lại nói, "Tam muội, muội hiểu lầm! Ta......"
Thốn Tâm không chờ hắn nói hết, đi thẳng về phía lối vào Băng Nhai.
"Thốn Tâm! Đừng mà! Phụ vương! Mọi người tạm tha cho muội ấy đi!" Thính Tâm đột nhiên tiến lên, muốn giữ Thốn Tâm lại, nhưng bị Đông Hải Long Vương ngăn cản.
"Phụ vương! Thính Tâm dập đầu cầu xin ngài! Ngài là người đứng đầu Tứ hải! Chỉ cần ngài cho phép, Thốn Tâm sẽ không phải bị đóng băng! Tây Hải tam thúc, Thốn Tâm là nữ nhi ngài yêu thương nhất mà! Ngài thật sự nhẫn tâm sao?! Nam Hải nhị thúc, Bắc Hải tứ thúc, đó là Thốn Tâm mà! Cầu xin mọi người tha cho muội ấy đi!" Thính Tâm liều mạng dập đầu, liều mạng cầu xin, lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
"Thính Tâm tỷ tỷ." Thốn Tâm quay đầu, nở nụ cười diễm lệ, "Thốn Tâm biết tỷ tỷ thiệt tình đối tốt với Thốn Tâm, nhưng tỷ đừng cầu nữa. Năm đó dù ta có cầu xin, nháo loạn thế nào, chẳng phải Tam ca vẫn không tránh được vận mệnh bị đưa lên Thiên Đình đó sao? Đứng lên đi, Tứ tỷ! Phải nhớ tỷ đã đồng ý với ta sẽ tin tưởng hắn!" Nàng quyết tuyệt xoay người, hàng lệ lăn dài, "Tứ tỷ, bảo trọng!"
Thính Tâm ngây ngốc nhìn Thốn Tâm xoay người rời đi, nước mắt từng giọt lăn dài, vô tình nhất là nhà Đế vương.
Tứ hải Long Vương cũng rầu rĩ, không phải họ không đau lòng, nhưng họ không thể không màng Hải quy. Bọn họ là chủ nhân của Tứ hải!
Tây Hải Long Vương nhớ tới Ngao Minh, lại nhìn Thốn Tâm rời đi, lòng đau như cắt, "Thốn Tâm!"
Thốn Tâm lại như không nghe thấy, tiến thẳng về phía trước, không quay đầu lại!
Dương Tiễn, kiếp sau gặp.
Nhớ đến chuyện cũ, lệ lại rơi, khi ngẩng đầu, vẻ mặt đã bình tĩnh, "Bát đệ, đi tìm nàng ấy đi!"
"Tam tỷ, ta... Ta sợ." Ngao Xuân nhìn vẻ mặt kiên định của Thốn Tâm, thở dài, "Ta sợ lần này sẽ lại là một nghiệt duyên. Ta sợ vì ta, Đinh Hương sẽ lại tiến vào thế giới của Trầm Hương, đến lúc đó, ta làm sao chịu nổi?"
"Vậy đệ nguyện ý nhìn nàng đời đời luân hồi, một lần lại một lần gả cho người khác? Bát đệ, sinh mệnh phàm nhân có hạn, Đinh Hương không chờ được đệ suy nghĩ trước sau đâu!"
"Nhưng mà......"
"Nhưng cái gì mà nhưng! Bát đệ! Đi tìm Đinh Hương về đi!" Thính Tâm đập Ngao Xuân một cái, "Nam nhân dám làm dám chịu! Yêu là yêu, không yêu là không yêu! Dịch tới dịch lui thì còn ra cái gì!"
"Tứ tỷ......" Ngao Xuân ủy khuất nhìn Thính Tâm, lại nhìn Thốn Tâm như xin giúp đỡ.
"Được rồi! Đừng nói nữa. Bát đệ, đệ mau đi đi! Nếu còn không đi, chỉ sợ Đinh Hương cô nương sẽ thành thê tử của người khác! Đến lúc đó đệ còn chẳng còn chỗ mà khóc đâu!" Thốn Tâm cười nói, "Hơn nữa Bát Thái Tử nhà chúng ta ngọc thụ lâm phong như thế, ta không tin nàng ấy không động tâm! Lần này chắc chắn có thể thành công!"
"Đa tạ hai tỷ tỷ!" Ngao Xuân lau khô nước mắt, "Đệ đi đây!" Thầm hạ quyết tâm, Đinh Hương, là duyên hay kiếp, Ngao Xuân ta đều nhận!
"Tứ tỷ, chừng nào thì tỷ cũng đi dám làm dám chịu một lần?" Nhìn theo Ngao Xuân rời đi, Thốn Tâm kéo tay Thính Tâm, cười tủm tỉm.
"Ta?" Thính Tâm khó hiểu, "Ta đi đâu?"
"Tiểu Kim Ô đó!" Thốn Tâm cười nói, "Tứ tỷ, giờ Thiên luật đã sửa, tỷ và Tiểu Kim Ô định khi nào làm hỉ sự?"
"Tam muội, đừng có nói bậy!" Thính Tâm chột dạ nhìn Thốn Tâm, ngoài miệng cãi chày cãi cối, "Ta sao có thể thích Tiểu Kim Ô! Hắn là nhi tử của Ngọc Đế đấy!"
"Vậy sao tỷ cứ rảnh rỗi lại nhìn trời vậy? Bầu trời có hoa à? Hay là tỷ thích Thường Nga?" Thốn Tâm trợn trắng mắt, cố ý ra vẻ không quan tâm, "Aizz, có một số người ấy à, bởi vì người khác nói với mình một vài câu hay mà liều mạng giúp nhi tử người trong lòng của nhân gia, còn nói không thích nhân gia!"
"Muội nói cái gì?" Thính Tâm kinh hãi, "Tam muội......"
"Ta nói gì à? Ta nói tỷ thích Tiểu Kim Ô, Tiểu Kim Ô thích Dương Thiền! Tỷ vì Tiểu Kim Ô mà liều mình trợ giúp Lưu Trầm Hương! Nghe hiểu chưa? Thính Tâm tỷ tỷ thân ái của muội!" Thốn Tâm nói thẳng rõ ràng, "Giờ Thiên luật đã sửa, Dương Thiền cũng đã gả cho người, làm mẫu thân rồi, chướng ngại giữa hai người đã không còn, vì sao tỷ không tranh thủ một lần?"
"Chướng ngại lớn nhất là trong lòng hắn không có ta." Thính Tâm sâu kín nói, "Trong lòng hắn chỉ có Dương Thiền, chính miệng hắn đã nói với ta như vậy. Vậy còn chưa đủ sao?"
"Tứ tỷ, thật xin lỗi." Thốn Tâm thấy Thính Tâm như vậy, thầm hối hận vì mình nói lỡ, "Tam muội lỗ mãng!"
"Không sao!" Thốn Tâm hào khí xua tay, "Ta là ai chứ, đường đường là Đông Hải Tứ Công Chúa, còn sợ không tìm thấy hôn phu vừa lòng sao? Đúng rồi, chúng ta đi mau thôi! Chúng ta đã ra ngoài được một lúc rồi, nếu mà còn không về, chắc Dương Tiễn sẽ lo lắng nhỉ?"
Thốn Tâm biết Thính Tâm có ý nói sang chuyện khác, cũng không nói thêm gì, tùy ý Thính Tâm kéo nàng đi tìm Dương Tiễn.
****
Thiệt xán liên hoa (舌顫蓮花). Điển cố 'Thiệt xán liên hoa' xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Cao tăng truyện và Tấn thư - Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (Nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướиɠ. Người đời sau dùng cụm từ 'Thiệt xán liên hoa' hay 'lưỡi sáng hoa sen' để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.