Hoa Gian Diễm Sự IV (Cosplay)

【 Thế giới 1: Hiện Đại – Chú, Đừng Mà… - Điều Giáo, SM nhẹ】

Hôm nay khi Hoa Ly về nhà đã rất trễ, lúc mở cửa cô cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh hai lần sau đó mới hóp bụng rón rén như mèo đi về phòng khách.

Thế nhưng rất nhanh cô đã không dám cử động nữa. Nguyên nhân là vì người đàn ông cô sợ nhất đang ngồi trên sofa lạnh lùng nhìn cô.

“Chú út, chú về rồi? Cháu còn tưởng…”

Cô cười mà như sắp khóc. Do ánh mắt của chú ấy quá đáng sợ.

Thường ngày chú ấy chỉ cần nhìn cô như vậy thôi cô đã không nhịn được run chân, lúc này lại càng sợ tới cả người run nhẹ.

Người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ anh tuấn dễ nhìn, mày kiếm mũi cao, môi mỏng mà đỏ, chừng ba mươi tuổi, đang độ tuổi thành thục ổn trọng.

Ngày thường chú ấy rất ít khi cười, nhưng chính dáng vẻ lạnh lùng như vậy lại khiến đối thủ thương nghiệp cảm thấy thâm bất khả trắc, khiến đám nhân viên cấp dưới sợ hãi kính phục.

Về phần Hoa Ly, ngoài mặt cô đang tươi cười nịnh nọt nhưng thực tế trong lòng đã bắt đầu thét chói tai cầu cứu mạng.

Cô vừa muốn chạy trốn lại vừa không tiếng động mắng hắn cầm thú!

“Còn tưởng cái gì?”

Giọng nói trầm thấp hùng hậu gần như có thể tuyệt sát tất cả nữ tính, ngay cả Hoa Ly cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên mặt cô hơi đỏ lên, nhớ tới lúc nãy khi đi dạo phố bạn của cô còn si mê nói giọng của chú cô đã sắp khiến lỗ tai bạn ấy mang thai.

Chú ấy nào chỉ có giọng nói có thể khiến người ta mang thai… Mỗi lần khi thao cô, cô đều cảm thấy bản thân mình có thể mang thai ngay tại chỗ.

“Không có không có, chú đi làm khổ cực rồi. À đúng, cháu còn bài tập, phải đi làm bài tập trước đây!”

Năm nay cô đã học lớp mười hai, cũng là lúc học tập gian khổ, ngày thường tuy chỉ cầm thú này tham luyến cô nhưng cũng có chừng mực, không chỉ không làm chậm trễ việc học tập của cô, thậm chí vào lúc cô lười biếng chú ấy còn sẽ dùng đủ loại phương thức dạy dỗ cô.

Thấy cô thật sự chán ghét học tập chú ấy mới sẽ dùng thân thể dạy dỗ.

Thật đúng là đừng nói, từ khi tới chỗ chú ấy, bị chú ấy dùng đủ loại tư thế dạy dỗ, vậy mà thành tích thảm tới không nỡ nhìn của cô chợt có bước bay vọt về chất.

Chỉ là có thời gian phải vừa giải đề vừa bị chú ấy cắm thao, thật sự có chút ăn không tiêu…

Lúc đầu cô cho rằng mình có thể mượn cớ làm bài tập thành công tránh được, nhưng hiển nhiên cô mơ mộng quá nhiều, mới đi nhanh được hai bước chợt nghe chú ấy nói.

“Qua đây.”