Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 27: Không để vụt mất

Khế Phương quay lại phòng ký túc xá, toàn thân rã rời không còn lấy một chút sức lực. Ngày hôm nay đến đây là quá đủ rồi, công việc bàn giao khiến cô sắp không còn đủ tỉnh táo để tiếp nhận thêm bất kỳ chuyện gì khác trong đầu.

Dòng nước lạnh ồ ạt tuôn xuống, tưới đẫm mát rượi tâm hồn đang ủ rũ mệt mỏi. Mái tóc đen ướt nhẹp, kéo thẳng từng đường nước róc rách lăn dài trên cơ thể nhiều đoạn dấu vết. Làm cái nghề nay như Khế Phương nếu có một thân hình không vết bầm thì chỉ có thể đứng quầy thu ngân. Mấy vết bầm cũ chưa khỏi lại thêm vài vết mới, chúng cứ như một thỏi nam châm hút vạn lực, toàn thân chắc chắc chỉ có thêm những đoạn đó.

Cô lau mái tóc dài, bôi một lượt kem dưỡng rồi thuốc đặc trị. Bây giờ thứ Khế Phương có thể tận hưởng chính là mùi vị nóng rát xuyên qua từng lớp da thịt, chạm đến xương của đống thuốc tan máu bầm. Cái đau đớn này cũng như một sự tận hưởng, nếu không dứt bỏ thì chỉ có vui vẻ chấp nhận. Còn cô là lựa chọn nó.

Điện thoại sáng lên một đoạn góc phòng im lặng thông báo tin nhắn vừa gửi đến.

“Ngày mai tôi xuất viện. Em đến được không?”

Là Dư Vu Quân.

Ngón trỏ của cô khẽ run lên một nhịp lạc hướng, từ từ trượt kéo xuống màn hình. Tất cả chỉ có tin nhắn của hắn, đều đặn mỗi ngày kể từ hôm cô đến thăm viện nhưng không hề có câu trả lời.

Đã bao ngày rồi nhỉ?

Khế Phương đặt điện thoại xuống một bên, bàn tay bất giác mân mê chiếc vòng cổ từ bao giờ không hay.

Cô đã quên chuyện hắn cầu hôn mình mà còn không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm? Cô đã đâm đầu vào công việc để không khi nào rảnh rang nhớ đến những dòng tin nhắn kia để phải suy nghĩ. Còn hắn vẫn chỉ lặng lẽ nhắn từng ngày những câu hỏi thăm không câu trả lời.

Khế Phương là ai, hắn không biết. Hắn là người như thế nào, Khế Phương chẳng hay.

Vậy mà phải bận suy nghĩ nhiều vậy sao?

“Mai mấy giờ anh xuất viện. Tôi sẽ qua.”

Dòng tin nhắn gửi đi chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ biến mất trong màn hư không tâm trạng đè nén.

Khế Phương tới Bệnh viện Luân Tang cũng đã quá chiều. Ánh hoàng hôn đỏ rực dưới góc thành phố sầm uất những nhà cao tầng trọc trời mang theo cái hơi hướng lạnh chẳng thể len lỏi tới ngóc ngách. Nới đây ngoại trừ nhìn thấy những khói và bụi thì chẳng chông ngóng thưởng thức cảnh mỹ vị giao thoa đất trời.

Khế Phương chạy vội lên phòng bệnh của Dư Vu Quân. Hắn ta hẹn 4 giờ mà tới gần 5 giờ cô mới bước được khỏi chuyến xe chen chúc tìm đến đây.

“Dư Vu Quân!”

Cánh cửa mở toang. Khế Phương lao vào trong phòng lớn tiếng gấp rút.

Không có bóng người.

Không còn hương trầm thoang thoảng dịu dàng.

Không còn đồ đạc.

Tất cả chỉ còn lại màu trắng mơ màng, những tấm rèm cửa khẽ đung đưa trong làn gió thoảng.

Hắn đi rồi!

“Tôi cũng chờ thấy em đến rồi!”

Khế Phương quay lại. Dáng người quen thuộc xuất hiện sau cánh cửa dịu dàng tươi cười bước đến.

Hắn ta có vẻ đã gầy hơn so với lần trước rồi những lần trước nữa cô gặp. Chỉ có dáng vẻ nheo mắt khi cười là không thay đổi.

“Tôi tưởng anh đã xuất viện rồi!”

“Anh phải chờ em đến mới an tâm rời đi được. Nếu em đến không thấy anh ở đây có phải quá hụt hẫng như vừa nãy không?”

Dư Vu Quân tiến đến, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc gấp rút mà rối tung. Hắn vẫn vụng về như lần trước nhưng dáng vẻ nghiêm chỉnh này lại không thể không động lòng nữ xuân. Hai mà Khế Phương đỏ bừng, toàn thân căng thẳng không dám phản ứng.

“Đợi tới khi chúng ta chính thức một nhà, anh sẽ bớt vụng trong khoản này.”

“Anh định lôi tôi ra làm vật thực hành sao?Hay anh mua một bộ tóc giả, tự đội lên đầu rồi luyện tập.”

“Không phải anh có em rồi sao?”

Dư Vu Quân khẽ quàng tay qua eo Khế Phương. Hơi thở nóng rát từ từ chạm khẽ gần cổ, hương trầm nâu dịu dàng phảng phất che giấu ham muốn tận cùng bên trong, hắn dựa cằm lên vai cô, yên lặng ngắm những tia hoàng hôn ít ỏi len qua tấm kính.

“Chúng ta kết hôn đi!”

Không gian yên lặng. Khế Phương tiếp tục ngắm nhìn không gian bên ngoài, tựa hồ bản thân rõ ràng phân vân. Thực sự cô cũng có cảm tình với người đàn ông này. Nhưng, nếu cô đồng ý, thứ tình cảm cô dành cho hắn thực sự là tình yêu hay những cảm giác mà một Trịnh Đăng Bảo không mang đến được?

Dư Vu Quân cúi người, vục mặt xuống bả vai Khế Phương. Cảm giác đau nhói hiện lên. Cái cảm nhận bản thân hoàn toàn mất đi miếng thịt vai làm cô khẽ rùng mình.

Hắn dám cắn cô? Sao hắn dám?

Vu Quân nhoẻn miệng ý cười:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Khế Phương lắc đầu.

“Chúng ta không hề biết gì về nhau. Tất cả đều không biết. Anh nghĩ chuyện kết hôn chỉ là lời nói sao?”

“Anh tên Dư Vu Quân. Gia đình có một công ty chung và một số công ty riêng. Điều kiện như vậy cũng coi là tương đối. Tính cách…ừm…cũng khá tốt. Nhân phẩm không tệ. Mong muốn duy nhất là bản thân thật giàu và một mái nhà hoàn chỉnh.”

Hắn ta một hơi vừa ngẫm nghĩ vừa giới thiệu bản thân. Tuy rằng có những điều tương đối đúng nhưng phần lớn là không sai.

“Em, không giàu. Nhà không có công ty. Căn phòng ở nhà cũng chưa bằng một góc tại đây. Nếu em đồng ý có phải anh quá thiệt thòi hay không? Hơn nữa em vừa ly hôn cách đây không lâu, gia đình anh tuyệt đối không thể nào đồng ý.”

“Anh chỉ cần em đồng ý!”

“Nhưng…”

Lời chưa dứt, toàn bộ ánh nhìn của Khế Phương chìm ngập khuôn mặt Vu Quân. Hắn không để cô nói thêm bất kỳ một lời nào. Trực tiếp kéo thẳng cô vào lòng, một tay chạm má từ từ khoá chặt môi cô bằng nụ hôn nồng cháy.

Hắn đã kiều chế đủ lâu để bây giờ mới có thể bộc phát. Hắn nói rồi, nhân phẩm hắn không tệ, tất nhiên phải đợi người ta có ý mới trực tiếp thẳng tay không cho đối phương cơ hội chạy thoát. Bây giờ, hắn không để vụt mất cô, bất kỳ lần nào nữa.