Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 23: Ngày mai tôi tới thăm anh

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên trong đống không gian yên tĩnh nghe thấy rõ từng tiếng thở.

Khế Phương bước vội ra ngoài cửa phòng, dáo dác nhìn quanh một hồi, trong lòng bất chợt hiện lên vài dòng thổn thức không yên. Cô ngó qua cánh cửa phòng Tạ Mẫn hỏi nhỏ:

“Bên ngoài có tiếng xe cứu thương. Cô có biết chuyện gì hay không?”

Tạ Mẫn đang mải xem phim cũng bị tiếng giọng thì thầm bên ngoài làm hoảng sợ bèn giải thích.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu. Đánh nhau tới nhập viện trên sàn đấu cũng là chuyện thường tình. Cô nên thắc mắc ai là người trên xe cứu thương mới đúng.”

À. Khế Phương tự à trong lòng một tiếng rồi mới gật gù quay người đi.

Sáng nay rõ ràng cô có nghe qua câu chuyện vậy mà bây giờ lại quên mất.

Nhưng nếu đánh tới phải cấp cứu như vậy đúng là không dễ dàng gì.

“Khế Phương, cô có muốn cược xem ai là người bị đánh hay không?”

Tạ Mẫn cầm theo điện thoại, một hơi lao nhanh theo Khế Phương vẫn đang suy tư ngẫm nghĩ.

“Cược?”

Khế Phương tò mò hỏi lại’

“À. Phổ cập cho cô vài thông tin nhé. Hôm nay có anh Cả và bạn của sếp Bạch. Thông thường sẽ là một trong hai người thay phiên nhau lên xe cứu thương. Tôi nhớ lần trước là bạn sếp Bạch. Có lẽ lần này là anh Cả.”

Khế Phương nghe xong nhưng có vẻ như câu chuyện lại đi theo hướng khác.

“Vậy bạn sếp Bạch giỏi tới vậy sao? Không ngờ luôn đó! Tôi còn nghĩ anh Cả không có đối thủ chứ.”

“À…vậy cô chọn anh Cả sao?”

Tạ Mẫn vẫn nghiêm túc mồi chài theo ván cá cược.

“Không! Nhưng bạn sếp Bạch là vận động viên sao? Hay là võ sư của công ty nào? Chà! Muốn được gặp quá!”

“Vậy là cô chọn bạn sếp Bạch?”

“Nhưng là người bình thường như vậy mà phải đóng cửa công ty sao? Chắc tôi không có diễm phúc gặp rồi.”

“Vậy…”

Tạ Mẫn định tiếp lời.

“Không. Tôi không có tiền để cá cược đâu. Với lại tôi không thích phải chọn lựa.”

Khế Phương tươi cười nhưng người còn lại thì không có thể diễn tả được nét mặt u ám lúc này.

Không cược thì nói trước luôn, đằng này lại hỏi tràng giang đại hải rồi chốt lại từ chối. Bây giờ tâm trạng Tạ Mẫn chính là muốn quay lưng với cả thế giới để tựa đầu trên số tài khoản ngân hàng kêu vang.

“Tạ Mẫn, lát nữa tôi muốn chạy bộ, cô có đi với tôi không?”

Khế Phương mang theo vài bộ quần áo thể dục đứng trước hiên, ánh mắt vài phần mong chờ.

“Không. Tôi muốn xem phim. Khi nào cô về có thể mua hộ tôi vài lốc sữa chua không?”

Vậy là hết một ngày dài không có việc để làm, không có phim để xem, đến ngay cả thông báo đã đọc tin nhắn cũng không có. Tất cả như một giấc mơ, đến khi tỉnh dậy bản thân không còn lại chút kí ức.

Khế Phương bên nguyên cả thùng sữa chua lang thang trên phố trong bộ đồ chạy bộ.

Những ánh mắt người qua đường liếc nhìn lại là một lần cô tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc lạc lõng:

“Biết thế mua ở gần công ty. Bây giờ chạy thì không đươc. Đi bộ thì nặng chết toi. Không biết lúc ấy tôi bị sao mà mua nhiều vậy chư?”

Khế Phương ngồi thở dài một mình trên ghế đá. Ánh mắt nhỏ dõi theo từng bước chân thầm lặng, vui tươi trên cung đường nhộn nhịp. Cô nhớ lại bản thân cũng từng lạc lõng như thế này ở Hà Dương, cũng từng mong đợi như này ở Hà Dương. Chỉ có điều bây giờ khác, cô hoàn toàn không vương vấn tình cảm, hoàn toàn chỉ tự cảm thấy nỗi nhớ do bản thân tạo ra.

Điện thoại sáng lên một hồi làm lay động dòng suy nghĩ. Có tin nhắn mới đến. Là của ai vậy? Chẳng nhẽ Tạ Mẫn đang thúc cô về nhanh?

Đến khi Khế Phương cầm điện thoại lên, không phải Tạ Mẫn, là một dòng tin nhắn chưa kịp đọc và cuộc gọi đến.

Khế Phương khẽ vẽ lên trên môi nụ cười ngây ngốc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hồi lâu trên màn hình:

“Alo..”

Khế Phương ấp úng.

“Khế Phương, lâu rồi tôi mới nghe thấy giọng cô. Thật tốt quá. Tôi vừa gửi tin nhắn cho cô nhưng sợ cô không thấy nên tôi mới gọi điện.”

“À!”

Sao Khế Phương có thể không thấy tin nhắn được? Đây có phải một lý do rất củ chuối hay không? Bây giờ cũng đâu phải giờ đi ngủ, đến mọi người còn chưa ăn tối hết thì sao cô dám đi ngủ?

“Cô sống có tốt không?”

Dư Vu Quân ở đầu dây bên kia đã cố gắng không quá vội vàng nhưng khi nhớ lại câu nói chiều nay của Đăng Kỳ lại không tự mình kiềm chế mà hỏi.

“Rất tốt! Lúc đầu có hơi không quen nhưng bây giờ khá hơn rồi!”

“Vậy có ai làm khó cô không? Ý tôi là ở thành phố mới này cô…”

Khế Phương nghe thấy dáng vẻ ấp úng này mà không nhịn được thầm cười:

“Tôi gặp được rất nhiều người tốt. Cuộc sống bây giờ có họ giúp đỡ rất nhiều.”

Khoảng không gian giữa hai người chìm vào vùng tĩnh lặng. Khế Phương muốn hỏi hắn có khoẻ không, muốn hỏi nhiều điều nhưng lại không biết bản thân mở lời như vậy có coi là tốt hay không? Dù sao cô cũng là người từng có một thời lầm lỡ, còn hắn, Khế Phương không dám.

“Đã quá thời gian sử dụng điện thoại rồi anh Dư. Chấn thương của anh tuy không quá nghiêm trọng nhưng vẫn cần thời gian nghỉ ngơi.”

Đầu dây bên kia truyền lại một giọng nữ ấm nhưng toàn thân Khế Phương lại lạnh toát.

Cô hỏi gấp:

“Anh bị sao vậy? Anh bị chấn thương sao? Anh đang ở bệnh viện sao? Anh ở bệnh viện nào vậy? Bây giờ tôi đến thăm anh.”

“Bị chấn thương nhẹ. Không phải lo lắng cho tôi đâu. Với lại bây giờ tôi được chuyển viện gần nhà rồi. Cô mà qua đây thì không bắt được chuyến xe cuối cùng về trong ngày.”

“Vậy anh nhớ tự chăm sóc bản thân. À, nhớ gửi tôi cả địa chỉ anh ở. Ngày mai, ngày mai nhất định tôi sẽ tới thăm anh.”

Khế Phương nói gấp trong lo lắng. Đôi mắt ráo hoảnh nhiều phần hơi rát. Cô sắp lo lắng tới mức bản thân không kiềm được mà sắp khóc.