Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 17: Anh biết em vẫn còn yêu anh

Khế Phương được phân công một phòng riêng nhỏ trong khu ký túc xá. Phải nói rằng với một kẻ nghèo kiết xác như cô bây giờ thì việc được công ty bao ăn ở chính là đại đức.

Cô sắp xếp đồ đạc một hồi mới cảm thấy ổn thoả, tự thưởng cho mình một khoảng nhìn ngắm căn phòng.

Khu ký túc xá của nhân viên công ty nằm ngay sau phòng tập lớn, chỉ đi nhanh mấy bước chân cũng có thể tới nơi chẳng tốn sức. Vì Khế Phương là người mới nên được sắp xếp ngay tầng 1 cho thuận tiện làm quen mọi người. Gian phòng nhỏ, có lẽ là nhỏ hơn rất nhiều với phòng của cô ở nhà họ Trịnh, nhưng chẳng sao.

“Thật thoải mái!”

Khế Phương nằm dài trên giường, cố hít lấy từng ngụm không khí phảng phất hương hoa ngọt ngào. Vừa nãy cô có thấy qua vườn hoa nhưng không nghĩ rằng chúng toả hương xa tới vậy.

Bận bịu cả ngày bây giờ cô mới có thời gian kiểm tra điện thoại. Chiếc iphone cũ rích sập nguồn không biết từ bao giờ đang bị chính chủ nhân của nó ép buộc phải khởi động.

“Nếu mày biết nói cắc hẳn sẽ mắng tao rất nhiều lần đúng không?”

Ánh nhìn của Khế Phương đang tối sầm bỗng bị doạ tới kinh hồn bạt vía mà mau chóng bật dậy.

Cái gì đây? 257 cuộc gọi? Chết tiệt?

Rinh…rinh…rinh…

Điện thoại vừa mở nguồn, cô còn chưa kịp thích ứng với sự hoản loạn này thì đã nhảy sang hoảng loạn khác.

Màn hình hiện lên hai chữ Đăng Bảo lạnh nhạt khiến Khế Phương có chút cau mày khó hiểu. Hắn ta gọi tới 257 cuộc để làm cái gì? Bây giờ lại gọi tiếp nữa, hắn muốn gì đây?

“Alo, có chuyện gì vậy?”

“Khế Phương, cô dám biến mất trước mặt tôi sao? Cô đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà?”

Đầu dây bên kia chỉ vang lại tiếng giận dữ của một con người tệ bạc.

“Anh quên sao? Chúng ta đang trong thời gian chờ thủ tục ly hôn. Nếu anh muốn gặp tôi để thoá mạ hay gì khác thì xin lỗi, anh hết cơ hội rồi.”

“Tôi cho phép cô ly hôn với tôi chưa? Cô đừng hòng muốn ly hôn, tờ giấy đó tôi không ký.”

“Anh đừng quên Tĩnh Nhi vẫn còn đang mang trong bụng đứa con của anh. Nếu anh không chấp nhận ký thì chúng ta sẽ gặp nhau tại toà. Lúc đấy tôi sẽ kiện anh vi phạm luật hôn nhân. Tốt nhất anh đừng cố chấp để Kính Nghị càng thêm tụt giá.”

Khế Phương dứt lời nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa có phản ứng gì. Có lẽ hắn ta đang suy nghĩ nhưng những gì Khế Phương biết về con người đó chắc không phải như vậy.

“Khế Phương, chúng ta có thể quay lại hay không? Anh thực sự biết lỗi rồi. Em bây giờ đang ở đâu, anh lập tức đến đón em. Chúng ta sẽ quay lại với nhau, được không?”

“Vậy Tĩnh Nhi thì sao?”

“Anh không hề thích cô ta, anh là bị cô ta dụ dỗ. Chỉ cần em quay lại, anh sẽ bảo cô ta phá cái thai đó đi. Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc.”

“Vậy Chinh Hương thì sao?”

“Chinh Hương là ai chứ? Anh không quen. Chỉ cần em muốn là em thì không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Em mau nói cho anh biết em đang ở đâu?”

“Tôi đang ở…”

Hoá ra tình cảm này thật cảm động. Khế Phương ôm bụng suýt cười thành tiếng. Cuộc đối thoại này của cô với tên tra nam đó quả là thú vị.

Khế Phương chưa từng nghe thấy mấy lời ngọt ngào tới như vậy trên miệng hắn. Chưa từng một lần thấy hắn luỵ tình đến giả tạo như thế.

Mấy lời ngon ngọt này nếu không phải Khế Phương bây giờ thì chắc hẳn cô đã nhập viện vì hô hấp không cứu nổi hạnh phúc.

“…đoán xem.”

“Cô…”

“Tôi nói, là tôi bỏ anh rồi. Mấy lời ngọt ngào như thế tốt nhất anh nên để dành cho Tĩnh Nhi. Tôi bây giờ nghe những câu như vậy chỉ cảm thấy nhức đầu, đau tai. Chắc do tôi không xứng đây.”

“Khế Phương, em tha lỗi cho anh được không?”

Đăng Bảo lại tiếp tục hạ giọng, trong lời nói có chút thành khẩn, cố chút giả dối, có chút níu kéo.

Nhưng con người nghe thấy những lời nói đó bây giờ lại không thể cảm nhận được.

Khế Phương từng cầu xin hắn, từng níu kéo hắn, từng dành trọn niềm tin cho hắn. Nhưng khi Đăng Bảo mang Khế Phương lên bàn làm ăn thì trái tim cô đã mang hơi lạnh không thể cứu vãn. Khi Khế Phương nhận ra dù bản thân có làm gì đi nữa cũng không thể bước qua một Chinh Hương tình đầu, một Tĩnh Nhi giống Chinh Hương từng centimet thì thứ tình cảm này xa xỉ quá mức.

Cô bỏ Đăng Bảo rồi.

Khế Phương bỏ lại sau lưng tình cảm ngu dại này rồi.

“Khế Phương, anh biết em vẫn còn yêu anh. Anh biết em vẫn đang tức giận chuyện Tĩnh Nhi, vậy anh sẽ cho em chút thời gian để em suy nghĩ lại. Được chứ? Khi nào em nghĩ xong bất kể lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”

“Tôi không còn yêu anh!”

“Em sẽ không bỏ được đâu. Em đã dành bao nhiêu năm để có thể trở thành bà Trịnh, chẳng nhẽ chỉ vì chút chuyện này mà uổng công?”

Khế Phương nghe xong đã lập tức dập máy. Cô không muốn tiếp tục phí thời gian với những người không biết xấu hổ đến như vậy.

Đăng Bảo biết cô thích hắn, vậy mà hắn lại cho rằng đó là tấm hộ mệnh Khế Phương sẽ quay trở lai?

Đúng là nực cười!