Bút Tháp

Chương 75: Bánh răng vận mệnh – 18

Thời điểm kim đồng hồ vuông góc với mặt đất, giờ tan học đã đến. Họ đặt bản ghi chép của mình lên khay rồi cùng bước ra ngoài. Khi vừa ra khỏi lớp học duy nhất giống với lớp học của con người, sự lạnh lẽo và yên tĩnh của thế giới máy móc lại bao trùm hết thảy.

Kèn thông báo cất lên âm thanh tạm biệt ngọt ngào, hân hoan.

"Hôm nay không gọi mày là cái kèn ngu ngục nữa." Trần Đồng lẩm bẩm: "Điều kiện tiên quyết là mày phải cho chúng tao đạt tiêu chuẩn hết."

Không ai biết bản ghi chép hôm nay có được xem là đạt tiêu chuẩn hay không, có thể nó rất cô đơn, nhưng đối với những người ngoài như họ, nó tuyệt đối không hề nhân từ. Dù sao họ đã viết hết những gì có thể viết rồi, tâm trạng cũng xem như thoải mái. Khi đến chỗ xe lửa, Tiết Tân còn đùa một câu: "Hôm nay học lịch sử, có khi nào mai học tư duy luôn không? Tôi chẳng muốn viết luận văn đâu."

Úc Phi Trần thì vẫn nghĩ về vấn đề kia. Sau bài học này, hắn đã hiểu toàn bộ cơ chế và ngọn nguồn của phó bản, cho dù hiện tại đã bị kéo vào không gian hệ thống, hắn vẫn có thể giải cấu như thường. Nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi đây.

Theo lý thuyết, khi chạy khỏi phó bản, có trường hợp đánh bậy đánh bạ rồi tình cờ tìm được đường thoát nhưng không giải cấu thành công, không như hiện tại, đã hiểu được phải giải cấu thế nào, nhưng vẫn chưa biết phải thoát làm sao.

Lilia mặt mày hoang mang ngồi vào chỗ của mình: "Chẳng lẽ chúng ta phải tìm sản phẩm của pháo đài, giúp nó thực hiện nguyện vọng sao? Nhưng tìm thế nào đây?"

Ai nấy đều rơi vào trầm tư, sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Úc Phi Trần nói: "Không phải đâu."

Cái gọi là sản phẩm, thật ra không thể tìm được, cũng không nhất thiết phải tìm.

Pháo đài máy móc không có thần trí sáng suốt như phó bản Thánh Tử trước. Đối với một mảnh vụn như vậy, sản phẩm biến mất tựa như chuyện vĩnh viễn không thể trở về cố hương. Thậm chí bọn bọ hai tay dâng sản phẩm lên thì nó cũng chẳng nhận ra. Nó đã mất nguồn cung cấp nguyên liệu, mất cả quy trình sản xuất, mà bản thân nó cũng hiểu được rằng duy trì hoạt động là cách duy nhất để tồn tại, dù tồn tại chỉ còn nỗi buồn và cô đơn.

Gài khóa an toàn xong, Úc Phi Trần ngước mắt nhìn ra hành lang mờ mịt ngoài cửa sổ.

Thế giới mảnh vụn là thế, con người cũng vậy. Ví dụ như chính bản thân hắn. Rất nhiều thời điểm hắn không biết mình trăn trở giữa thế giới này để tìm kiếm điều gì, có lẽ thứ đó chẳng hề tồn tại, điều hắn mong muốn chỉ là có một thứ để theo đuổi, tựa như con thuyền lang thang giữa biển tìm kiếm một lối đi.

Điểm khác biệt duy nhất là hắn lại gặp Anphil, cũng gần như tìm về được cố hương của mình. Cảm giác này rất khó hình dung, trái tim trôi nổi của hắn đột nhiên rơi xuống phó bản máy móc yên tĩnh và kỳ lạ này, nhưng hắn lại cảm thấy rất bình yên.

Anphil chú ý đến tầm mắt của Úc Phi Trần, bèn quay đầu lại. Úc Phi Trần nghĩ, có lẽ anh cho rằng mình lo anh say xe, nếu không thì sao lại vỗ nhẹ lên tay trái hắn ra chiều trấn an làm gì.

Thật ra thì không, tiêu chuẩn của hắn đối với Anphil đã hạ thấp đến mức không chết là được.

Suy nghĩ của Úc Phi Trần lại đặt trở về phó bản. Nhất định còn chỗ nào đó mình không để ý.

Xe lửa dừng ở cổng hành lang, Úc Phi Trần suy tư chốc lát, quyết định không về, tiếp tục đi theo xe lửa đến nơi khác trong pháo đài.

"Nhưng cậu chưa ăn tối." Vì choáng váng nên ánh mắt Anphil hơi rã rời, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc.

Bữa tối nhất định không ăn kịp, trong lúc đi giữa hành lang và ký túc xá thì xe lửa đã chạy mất rồi. Nhưng nếu không ăn "nguồn năng lượng" này không biết sẽ có hậu quả gì. Úc Phi Trần cân nhắc một lát, vẫn quyết định ở lại trên xe.

Bài học đã từ "siêu đơn giản" biến thành "rất khó", thời gian không còn nhiều nữa. Hắn từ chối yêu cầu đi cùng của những người khác, đây là hành động mạo hiểm, không cần thiết đi nhiều người.

Trước khi đi, hắn định tháo huy hiệu giao cho Anphil, Anphil lại không nhận.

"Đừng tháo." Anh nói với Úc Phi Trần: "Trong đó có vài câu thần chú có thể bảo vệ cậu."

Úc Phi Trần hơi bất ngờ, hắn mang lại huy hiệu, cảm thấy đãi ngộ này rất không tệ.

Cuộc chia tay ngắn ngủi kết thúc, Úc Phi Trần bước vào phòng động cơ. Chẳng mấy chốc, bóng dáng các đồng đội đã biến mất trên hành lang, còi xe lửa hú lên một tiếng dài, thân xe rung lắc chạy khỏi cổng hành lang.

Úc Phi Trần quen đường tìm về vị trí cũ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem xe lửa sẽ đưa hắn đến những nơi nào.

Song, cảnh vật bên ngoài ngày càng quen thuộc, cho đến khi một cái cần trục thép dài lướt qua cửa sổ, Úc Phi Trần xác nhận đây vẫn là đường cũ.

Đến cuối đường, xe lửa giảm tốc độ rồi dừng lại, đi đến trước cánh cổng quen thuộc của pháo đài. Cổng mở ra, những khối đá to ào ào đổ đầy khoang xe. Trong âm thanh đinh tai nhức óc, Úc Phi Trần yên tĩnh nhìn chằm chằm chúng.

Cảnh này có khác gì với cảnh tượng hôm qua hắn và Murphy thấy đâu?

Cảnh cũ nhanh chóng kết thúc, xe lửa chứa đầy khoáng thạch hường về con đường quen thuộc. Khỏi cần nghĩ cũng biết, cảnh cũ sắp lặp lại nữa rồi. Đầu tiên, hắn sẽ đến nơi sản xuất tinh thạch đen đỏ, sau đó là phân xưởng thứ hai, ba, tư, sau chót trở lại cổng ký túc xá, chẳng có chuyện gì mới cả.

Đầu xe kêu ầm ầm rồi dừng lại trước cả rừng lò ma thuật, Úc Phi Trần hiếm thấy mà hồi tưởng lại những gì đã trải qua.

Hắn không phải người quá cẩn thận, nhưng cũng chẳng làm liều. Trước đây, hắn từng mạo hiểm rất nhiều, nhưng những lần đó đều thu được kết quả vượt ngoài mong đợi. Lần này, dường như lại... rất cô đơn.

Nếu không đi chuyến này, có lẽ hiện tại túi-chườm-nóng-ngủ-say đã tự động dán vào ngực hắn rồi.

Thân xe nghiêng qua, khoáng thạch từ cửa xe đổ ra băng chuyền. Úc Phi Trần nhìn chúng chậm rãi được băng chuyền đưa đi, chúng sẽ được đưa đến những chiếc lò khác nhau, sức mạnh từ bên ngoài bị pháo đài đồng hóa thành kết cấu nó có thể nắm giữ, biến thành tinh thạch đỏ đen, sau đó trở thành năng lượng của pháo đài. Đến khi mớ tinh thạch này bị tiêu hao hết, một lượt mới lại được đưa vào. Tựa như con người, sau khi bị tiêu hao hết, một nhóm người mới lại được bổ sung.

Không có đường mới, cũng không có chuyện gì mới. Xe lửa chạy trên quỷ đạo cố định, ngày qua ngày, hết vòng này đến vòng khác.

Hết vòng này đến vòng khác – khi câu này xuất hiện trong đầu Úc Phi Trần, lời nói của Anphil thình lình lảng vảng bên tai hắn như ma quỷ.

Cách thứ hai là tìm xem nó thiếu thứ gì so với một thế giới hoàn chỉnh.

Thứ bị thiếu sẽ ám chỉ đường thoát...

Úc Phi Trần giật mình, hơi thở và nhịp tim thoáng dừng trong giây lát. Một ý nghĩ như tia chớp sáng bừng đột ngột xé toạc màn đêm mơ hồ.

Trong nháy mắt, hắn chợt hiểu ra tất cả.

Tuyến đường của xe lửa chỉ có một, nó chạy tới chạy lui giữa cổng, phân xưởng, ký túc xá và phòng học, một vòng tuần hoàn khống chế tất cả.

Vì sao hắn lại nghĩ ban đêm xe lửa sẽ chạy tuyến đường mới?

Sao lại có ban đêm?

Pháo đài vĩnh viễn đóng kín, ngọn đèn không bao giờ tắt, nơi này không phân biệt ngày đêm. Cái gọi là đêm chỉ là khoảng thời gian con người bọn họ ngủ mà thôi. Một ngày của con người là ngày rồi đến đêm, đối với pháo đài cũng đã trôi qua hai chu kỳ.

Thứ không có không phải ban đêm, mà là thời gian.

Trong thông báo của kèn đồng, dấu hiệu tan học không phải thời điểm nào đó, mà là khi cây kim duy nhất trên đồng hồ vuông góc với mặt đất, khoảng thời gian lò ma thuật sản xuất ra tinh thạch không phải hai giờ đồng hồ mà là khi kim đồng hồ đến góc 30 độ. Trong pháo đài máy móc không có thang đo thời gian, thậm chí đối với máy móc, thế giới không hề tồn tại thời gian, chúng chỉ biết đã tiến hành được bao nhiêu phần của một chu kỳ thôi.

Xe lửa chất đầy khoáng thạch là bắt đầu của một chu kỳ nhỏ.

Một nhóm nhân loại tiến vào pháo đài là bắt đầu của một chu kỳ lớn.

Con người đi theo thời gian, mỗi khoảnh khắc đều có biến hóa, thời gian chính là thứ vô hình thúc đẩy những biến hóa này.

Nhưng máy móc không thể nhận biết thời gian. Thứ thúc đẩy chúng biến hóa từ chu kỳ này đến chu kỳ khác là một vật hữu hình, và vật đó được giấu giữa hàng trăm triệu bánh răng tỉ mỉ, ăn khớp.

"Kim đồng hồ" chỉ là biểu hiện giả trên mặt số... Bên dưới bề mặt đồng hồ, kim đồng hồ được quay bởi các bánh răng chạy với tốc độ không đổi.

Một kế hoạch liều lĩnh dần thành hình trong đầu Úc Phi Trần.

Cùng lúc đó, cảm giác không trọng lực và tê cứng chầm chậm nổi lên cơ thể hắn.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, chưa kể đến cảm giác đói, cũng không giống mệt mỏi, mà như sự sống đã trở thành một vật thể hữu hình và đang dần bị rút cạn khỏi cơ thể – năng lượng không đủ.

Đây là hậu quả của việc không ăn tối.

Lộ trình xe lửa vẫn tiếp tục, cảm giác hết điện ngày càng dữ dội. Úc Phi Trần lùi đến góc an toàn trong phòng động cơ, cố gắng thả chậm hô hấp bảo toàn thể lực, nhưng động tác nắm chặt vật cố định, khống chế bản thân không bị tàu hất tung vẫn tiêu hao không ít sức lực của hắn. Đến cuối cùng, gần như chỉ còn lại ý chí giúp hắn nắm chắc thứ trong tay.

Tay chân lạnh cứng, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ. Nhưng vẫn có thể chịu đựng được, tiêu chuẩn của Úc Phi Trần đối với bản thân cũng chỉ có một: Không chết là được.

Xe lửa chậm rãi dừng lại trước hành lang ký túc xá. Úc Phi Trần xuống xe, hành lang không phải bộ dáng quen thuộc, thậm chí còn khác hoàn toàn với trước kia – các bánh răng và bảng kim loại chồng chéo vào nhau, hành lang chỉ còn một kẽ hở tối om.

Nếu có tấm gương trước mặt, Úc Phi Trần tin chắc rằng tình trạng hiện tại của mình y đúc Anphil khi choáng váng. Khi sắp cạn kiệt năng lượng, đại não cũng gần kề cái chết. Hắn dần nhớ ra trong thời gian ngủ của con người, ký túc xá sẽ được vận hành chức năng khác, trở thành một bộ phận của máy móc tổng thể.

Nhưng... lúc này, hẳn đã sắp vận chuyển trở lại.

Thể lực bị rút cạn dữ dội và tầm mắt tối đen không ngừng nhắc nhở Úc Phi Trần biết hắn đã rất gần cái chết. Hình ảnh Trái tim muối máu trong suốt, óng ánh im lặng hiện ra trong lòng bàn tay Úc Phi Trần, sau khi biến thành đạo cụ khen thưởng, thứ này đã nhỏ đi rất nhiều.

Một khi xảy ra biến cố bất ngờ, hắn sẽ lựa chọn khôi phục về trạng thái hoàn mỹ. Nhưng vận may hắn không tệ, tuy hành lang biến dạng thành khe hẹp hiểm trở, nhưng quả thật đã sắp đến thời điểm trở về nguyên trạng. Dọc theo lối hẹp trở về, hắn đến được đại sảnh nửa thành hình, thuận lợi tìm được cửa phòng mình.

Khi huy hiệu tới gần cửa ký túc xá, cánh cửa máy im lặng mở ra. Cảnh tượng trước mắt mơ hồ như ảo giác, từ cửa thứ Úc Phi Trần thấy được đầu tiên là bàn học, trên bàn có nửa ly chất lỏng năng lượng, có lẽ là Anphil để lại, lúc này trái tim hắn cảm thấy vui vẻ đến kỳ diệu.

Hắn dời mắt vào giữa phòng, nhưng một người không nên ở trong căn phòng này lại xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của hắn.

Murphy.

Thậm chí không phải một Murphy đang đứng.

Người thanh niên tóc màu hạt dẻ đang nửa quỳ trước ghế dựa. Úc Phi Trần thoáng nhớ tới nghi thức tôn giáo ở một số thế giới, nếu trên ghế có người, tư thế này vừa vặn có thể cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay người đó.

Murphy nghe tiếng động ở cửa bèn ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú không kịp thu lại cảm xúc, vẫn còn vương vẻ ưu thương lưu luyến, khóe mắt đỏ hoe vì rơi lệ.

Úc Phi Trần bình tĩnh dời mắt khỏi khuôn mặt anh ta. Nhìn sang chiếc ghế dựa đang đưa lưng về phía hắn. Không gian yên tĩnh, tiêu điểm của đường nhìn dần hướng lên trên, mọi thứ xung quanh đều mờ mịt.

Thứ duy nhất rõ ràng chỉ có vài lọn tóc xoăn dài.