Có thể bởi vì là đợi nửa ngày Sơ Đồng vẫn chưa trả lời, tính Tân Oánh nôn nóng không kịp đợi, liền tự động gửi cho cô hai tấm hình.
Không có tạo hình bóng bẩy gì, chỉ đơn giản là hai tấm hình chụp nửa người lộ ra khuôn mặt sáng sủa.
Bình tĩnh mà xem xét, Tân Oánh không nói khoác, dáng dấp quả thật rất đẹp trai, da không trắng, mà thuộc về kiểu con trai ấm áp như ánh mặt trời, không giống với ba anh trai của Sơ Đồng ở bên này.
Sơ Đồng liếc mắt nhìn sơ qua, phát hiện thật sự là mình đối với người con trai này không có chút ấn tượng nào.
Tân Oánh: ‘Thật ra thì mình là bị cậu ấy nhờ cậy quá nhiều lần, cậu thấy thích hợp thì xem qua một chút, nếu có thể thêm WeChat thì báo cho mình biết một tiếng, mình còn phải trang điểm đi ra ngoài đuổi theo buổi concert của Ca Ca mình nữa ~ nhe răng.’
Sơ Đồng còn chưa kịp trả lời.
Trên bàn ăn chỉ có hai người là cô và Lạc Chu, tin nhắn thoại cứ gửi đến liên tiếp không ngừng, Lạc Chu đều nghe thấy hết: "Sao rồi, em ấy đã gửi tới?"
"…"
Sơ Đồng nhìn anh, "Ừ" một tiếng.
Lạc Chu nói: "Cho anh xem thử!"
Toàn bộ quá trình anh vẫn luôn mang theo nụ cười, dáng vẻ này chứng tỏ tâm tình không tệ, giống như lúc đang trêu chọc cô.
Sơ Đồng mím môi hỏi: "Tại sao phải cho anh xem?"
"Không phải bạn của em nói cậu ta đẹp trai sao, lại còn muốn theo đuổi em?" Lạc Chu lắc lư ly nước trong tay nói: "Anh là anh của em, giúp em giám định thử, không được sao?"
Không gì là không được, cô cũng không nghĩ ra lý do từ chối nhưng lúc Sơ Đồng đưa điện thoại di động đi ra, cô luôn có một loại dự cảm khác thường.
Ba giây sau, dự cảm linh nghiệm.
Quả nhiên!
Chỉ thấy Lạc đại thiếu lướt hai cái, sau khi xem xong thì bình luận: "Đừng nói là chênh lệch với anh." Anh trả điện thoại lại cho cô, tiếp tục lười biếng dựa vào ghế nói: "Còn không đẹp trai bằng anh hai và anh ba em."
"…"
Không riêng gì việc đạp một cước vào Ban Thảo người ta, còn mượn anh hai, anh ba ra để đẩy mình lên vị trí đỉnh Kim Tự Tháp. Mặc dù không có nói thẳng ra nhưng chỉ đơn giản hoá một ý nghĩa đó chính là "Anh là người đẹp trai nhất".
Không hổ là Lạc Chu.
Không gì là không làm được, nổi tiếng đệ nhất khoe khoang.
~~~
Sau đó Sơ Đồng biểu đạt ý của mình với Tân Oánh, chỉ nói mình còn chưa muốn nói chuyện yêu đương, cho nên không suy tính đến những việc này.
Tổng cộng ở làng du lịch ngây người năm ngày, nửa thời gian đó ngoại trừ ba ngày đầu không cách nào đi ra ngoài thì hai ngày cuối cùng Sơ Đồng đi theo mọi người chơi rất vui vẻ.
Bởi vì chuyện công việc, ba Sơ mẹ Sơ cùng với hai anh trai Sơ Đồng đã quyết định mua vé máy bay khứ hồi vào ngày thứ Sáu, trước khi đi, người một nhà đứng ở sân bay xoa nắn cô một phen.
Tiễn người nhà họ Sơ đi, Lạc Thành và Bạch Tương Nghi có chuyện nên cũng rời đi trước, Sơ Đồng ngồi chung xe với anh em nhà họ Lạc, Lạc Chu lái xe đưa cô trở về trường học.
Sau khi lên xe, Lạc Chu nghiêng sang một bên xe hỏi: "Vừa nãy em nói Tiểu Ngoan là ai?"
"À!" Sơ Đồng thắt dây an toàn nói: "Đó là con mèo em nuôi ở nhà."
Vừa rồi câu cuối cùng Sơ Đồng nói với anh hai, anh ba là chăm sóc Tiểu Ngoan thật tốt, lúc gọi điện video cũng phải cho gặp. Lúc ấy âm thanh quanh cô hỗn loạn như vậy, không ngờ Lạc Chu vẫn nghe thấy.
"Ôi Ôi!" Lạc Đường vừa nghe đến đây thì vô cùng hưng phấn hỏi: "Là mèo nhà cậu nuôi mèo à, nó là giống gì vậy?"
Sơ Đồng nói: "Garfield."
Lạc Đường sửng sốt thốt lên: "Garfield!" Sau đó lại nói: "Garfield rất đáng yêu, trước kia anh mình cũng từng nuôi."
Ngón tay Sơ Đồng khựng lại.
Lạc Chu từng nuôi mèo Garfield, cô biết.
Khi còn bé, cô bởi vì tiếng mèo kêu mà thiếu chút nữa bị dụ dỗ, sau khi mối quan hệ với Lạc Chu đã hòa hoãn hơn, anh hỏi cô có phải thích mèo không, rồi sau đó cho cô xem hình mèo nhà mình nuôi.
Vừa vặn lúc này, đột nhiên Lạc Chu liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, tầm mắt hai người chạm vào nhau ở giữa không trung.
Ánh mắt của anh thản nhiên, tựa hồ không có tâm tình gì nhưng Sơ Đồng vẫn có chút chột dạ. Cô dời tầm mắt đi trước, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi tiếp tục nhìn sang Lạc Đường.
Cô nuôi một con Garfield, hoàn toàn là bị Lạc Chu ảnh hưởng.
Lúc ấy anh trai lạnh lùng rời khỏi nhà cô, trước khi đi lại triển khai cái kiểu đầy dịu dàng đó với cô, lúc đó Sơ Đồng còn nhỏ tâm hồn nhỏ bé có chút khó có thể chịu đựng.
Vào sinh nhật năm sau, người nhà hỏi cô muốn quà gì, Sơ Đồng lập tức nghĩ ngay đến con mèo Lạc Chu thường khoe khoang với mình.
Bọn họ đã năm năm không gặp, mà Tiểu Ngoan cũng được bốn tuổi rưỡi.
Vừa nhắc đến chuyện này, Sơ Đồng liền nhớ ra, cô đến nhà họ Lạc đã nhiều lần lại không nhìn thấy con mèo trong album ảnh của Lạc Chu.
Lạc Chu giống như biết ý nghĩ của cô, liền mở miệng nói: "Anh từng nuôi, chính là con cho em xem hình." Anh không quay đầu lại nhưng đúng là đang nói chuyện với Sơ Đồng: "Hiện tại em không thấy, là bởi vì mấy năm trước đã chết già."
"…"
Sơ Đồng sửng sốt, thật lâu sau mới "A" một tiếng.
Cô nhìn Lạc Chu ngồi ở phía trước, phát hiện anh đang nhìn thẳng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Trong khi cô đang không biết nên nói cái gì thì màn hình điện thoại trong tay sáng lên.
Lạc Tiểu Đường: ‘Mới vừa rồi là do mình nhanh miệng, sớm biết thì không nên đề cập tới con mèo kia, hu hu hu.’
Lạc Tiểu Đường: ‘Thở dài!’
Sơ Đồng lập tức gõ chữ hỏi: ‘Tại sao?’
Lạc Tiểu Đường: ‘Aiz… Đó là con mèo anh mình thương nhất, ở bên cạnh anh ấy từ lúc mười tuổi cho đến khi hai mươi tuổi, cậu đừng thấy lúc anh ấy nói chuyện với cậu gió thổi mây bay mà lầm, lúc con mèo mất anh ấy còn tự bế bản thân suốt kỳ nghỉ hè.’
Lạc Tiểu Đường: ‘Chính là kiểu tự bế vật lý, không thích nói chuyện, không thích ăn cơm, trò chơi cũng không chơi, không hứng thú với cái gì cả.’
Bên trong xe hết sức yên tĩnh.
Sơ Đồng nhìn màn hình điện thoại di động, lẳng lặng chờ tin nhắn tiếp theo từ Lạc Đường.
Lạc Tiểu Đường: ‘Có điều sau đó nhà mình lại nuôi thêm một con mèo con mới nhưng vì năm trước mẹ mình sinh bệnh, tổn thương đến phổi, nhạy cảm đối với lông mèo trong không khí, cho nên hai năm qua không có nuôi ở nhà, nên cậu mới không gặp.’
Lạc Tiểu Đường: ‘Mặc dù con mèo nhỏ này đã nuôi được mấy năm nhưng hình như anh mình cũng không thích cho lắm.’
Dường như Sơ Đồng nghe thấy tiếng thở dài của Lạc Đường ở bên cạnh, một tin nhắn cuối cùng được gửi tới: ‘Cậu nói xem anh mình độc miệng như vậy nhưng ai có thể ngờ tới anh ấy lại là người rất tình cảm…’
….
Lạc Chu lái xe đưa Sơ Đồng đến cổng trường, sau khi nói lời tạm biệt với hai người, trên đường Sơ Đồng đi về ký túc xá, trong đầu không ngừng nhớ về hình ảnh trước kia.
Khi ấy Lạc Chu còn niên thiếu cứ cách mấy ngày sẽ cho cô ngắm hình con Garfield kia một lần, giống như Lạc Đường nói, người độc miệng như anh vậy, lại không chút keo kiệt tán dương, khoe khoang con trai anh có bao nhiêu đáng yêu.
Tháng mười, mùa lá cây thay sắc.
Đi tới dưới lầu ký túc xá, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá vàng mấp mé rơi, đột nhiên Sơ Đồng cảm thấy có chút khổ sở thay anh.
Thì ra là như vậy, con mèo anh yêu thương nhất, đã bỏ anh đi thật nhiều năm.
~~~
Sau khi trở lại trường vào kỳ nghỉ lễ ngày 1 tháng 10, ký túc xá nữ sinh mở ra một màn giao lưu trao đổi đặc sản quê hương với quy mô lớn. Không chỉ trao đổi với riêng ký túc xá của mình, mà còn trao đổi với các chị em tốt ở ký túc xá cách vách, tóm lại ai nấy, nếu không phải là đang dọn dẹp hành lý thì chính là đang ở trên hành lang, vô cùng náo nhiệt.
Căn bản là Sơ Đồng không về nhà, cũng không có bất kỳ đặc sản gì, cho nên đối mặt với đống lớn lễ vật các bạn cùng phòng tặng cho mình, cuối cùng cô quyết định dùng việc mời cơm để đền đáp.
Vào tuần thứ ba khi Sơ Đồng gia nhập câu lạc bộ, phải đi họp, nghiêm túc lắng nghe người tổ chức phổ biến nội dung, giải thích rõ quy trình và biện pháp phòng ngừa, sau cùng là khảo nghiệm đạt tiêu chuẩn, cuối cùng phải tham gia hoạt động đầu tiên trong câu lạc bộ.
Lần này dẫn đội chính là phó câu lạc bộ Diệp Trừng, học tỷ này là người trước đó giúp Sơ Đồng điền tên vào bảng đăng ký và câu lạc bộ chỉ có hai cô bé là sinh viên năm nhất, một là Sơ Đồng, còn có một người khác của khoa bác sĩ thú y, tên là Lâm Môi, gương mặt tròn trịa rất đáng yêu.
Giữa các cô gái cùng tuổi rất dễ làm quen, trò chuyện suốt một đường, Sơ Đồng cũng đã hiểu rõ, Lâm Môi là một nhan cẩu(*) triệt triệt để để.
(*) Một từ thông dụng trên Internet, là kiểu người không có khả năng chống lại mọi thứ tốt đẹp. Thường dùng trong trường hợp tự ti!
"Sơ Đồng cậu cũng quá xinh xắn, ánh mắt này, làn da này, hoàn toàn không trang điểm cũng đã đẹp đến vậy… Mẹ của tôi ơi, hơn nữa cậu còn học khoa máy tính! Người đẹp thông minh!" Lâm Môi nói xong, lại lắc đầu phủ nhận chính mình: "Không không không, cái xưng hô người đẹp này quá tục, không thích hợp với cậu, tiên nữ mới đúng, đúng rồi!"
Cô ấy không nhan cẩu riêng gì Sơ Đồng, mà còn nhan cẩu người khác.
"À, học tỷ Diệp Trừnv rất có khí chất nha!" Lâm Môi híp mắt cảm thán, sau đó nhìn Diệp Trừng, có chút nghi ngờ nói: "Có điều, mình nghe nói cả ngày hôm nay chúng ta đều phải mặc đồ phòng hộ, trang bị đầy đủ, chị ấy trang điểm như vậy, sẽ không bí bách chứ?"
Sơ Đồng không mấy để ý nói: "Có thể là không."
Mỗi lần diễn ra hoạt động tình nguyện, căn bản đều cùng một quy trình, tới đó trước để xác nhận địa điểm mỗi ngày chó mèo hoang thường xuất hiện, dẫn chó mèo vào trong l*иg sắt, rồi đưa đến nơi cứu trợ cố định để tắm rửa sạch sẽ cho chúng.
"Ngôi sao cứu giúp mèo" ở thành phố C có một danh tiếng nhất định, có trang web và tài khoản chính thức, sau khi chó mèo được tắm rửa sạch sẽ thì đăng hình và tình trạng sức khỏe lên, tỷ lệ nhận nuôi rất cao.
Bởi vì chó mèo hoang nói chung đều sống một mình đã lâu, cộng thêm nguyên nhân khiến bọn nó lưu lạc ngoài đường, hơn chín mươi phần trăm đều là bị chủ nhân ban đầu vứt bỏ hoặc là bị lạc chủ, rất cảnh giác đối với người ngoài, hơn nữa khi tiếp xúc trực tiếp có thể sẽ bị nhiễm khuẩn, vì vậy trước khi chạm vào chúng, người tình nguyện đều phải trang bị một bộ đồ phòng hộ đầy đủ, mãi cho đến khi chấm dứt mới có thể cởi ra.
Nhiệm vụ của Sơ Đồng là tắm cho mèo, thời điểm tắm cho Tiểu Ngoan nó hoàn toàn không phản kháng nhưng thú cưng và mèo hoang hết sức khác biệt, có thể trên người nó không nhìn thấy vết thương nhưng đυ.ng vào đâu cũng bị nó kịch liệt phản kháng, không có kinh nghiệm sẽ không thể bắt tay vào làm.
Vậy nên đây là lần đầu tiên Sơ Đồng và Lâm Môi tham gia, sẽ không trực tiếp tham dự vào việc tắm rửa cho chó mèo, mà chủ yếu là ở bên cạnh hỗ trợ, đưa dụng cụ hoặc là giúp một tay cố định cho mọi người, cùng với công việc sấy lông và chải lông sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng mặc dù chỉ có như thế, vẫn làm đến khi màn đêm buông xuống, thời điểm cởi bộ đồ phòng hộ ra, Sơ Đồng cảm thấy cả người đau nhức, duỗi người một cái, khớp xương đều phát ra tiếng.
Lâm Môi đứng ở một bên vừa ôm eo vừa phỉ nhổ: "…Chết tiệt, thì ra đây chính là nguyên nhân học tỷ Diệp Trừng không ngại trang điểm đến đây, căn bản là chị ta chẳng cần làm gì cả… Toàn bộ quá trình đều ngồi ở bên đó, nói là mình giám sát công việc, có tình huống gì đột ngột phát sinh thì đến tìm chị ấy, sau đó thì cứ ngồi đấy cả ngày như vậy."
Sơ Đồng vẫn luôn bận rộn, không có để ý rốt cuộc Diệp Trừng đang làm gì nhưng sau khi Lâm Môi nói xong, một người học tỷ khác đang cởi đồ phòng hộ ở phía sau hai người, nói: "Haiz! Phó câu lạc bộ của chúng ta vẫn luôn đáng quý như vậy đó, không riêng những gì em nói thôi đâu, đến khi câu lạc bộ chúng ta có lên báo hay là tin tức phỏng vấn gì đó, đều có cô ta xuất hiện. Các em mới tới, cứ tập quen dần là được rồi."
"…"
Đại học và cấp ba khác nhau, cuộc sống ở đây phong phú hơn, dĩ nhiên là người cũng muôn hình vạn trạng. Sơ Đồng không quá để ý đến những thứ này, mới vừa an ủi Lâm Môi mấy câu, cô liền nghe thấy tiếng kêu tập họp của học trưởng vang lên bên ngoài.
Thời điểm bước ra khỏi phòng thay quần áo, đi ngang qua bên cạnh Diệp Trừng, thấy chị ta đang gọi điện thoại, Lâm Môi hung hăng liếc mắt về phía bóng lưng của chị ta.
Trong một mảnh huyên náo, bỗng chốc bên tai Sơ Đồng lướt qua bốn chữ "Học trưởng Lạc Chu".
Cô lập tức dừng bước, quay đầu lại.
Nhưng người bên cạnh quá đông, rất nhiều con gái, căn bản không thể phân biệt được câu này nói ra từ trong miệng người nào, cô đứng tại chỗ không tới ba giây đã bị Lâm Môi lôi đi.
Sơ Đồng nghĩ, có thể là trong lúc trò chuyện nhắc tới mà thôi.
Cuối ngày, tất cả các tình nguyện viên chụp ảnh tập thể trước trạm cứu hộ, ngoài ra khi mọi người bận rộn thì cũng có người phụ trách chụp ảnh để nắm bắt một số chi tiết.
Tổng cộng mười mấy tấm hình chỉ hai buổi tối là chỉnh sửa xong, đầu tiên là được đăng tải lên trang web và tài khoản chính thức của câu lạc bộ, sau đó gửi đồng loạt vô nhóm lớn trong câu lạc bộ.
Sơ Đồng chọn mấy tấm hình có mình và Lâm Môi tải xuống giữ làm kỉ niệm, đồng thời đăng lên vòng bạn bè, kèm theo một mặt mèo.
Cô đăng lúc sáu giờ.
Sau khi đăng thì bản thân giống như là có tâm sự, cứ cách một lúc là liếc mắt nhìn thông báo, xem ai xem, ai bình luận hoặc thích bài đăng của cô.
Đợi đến bảy giờ, rốt cuộc…
Không rảnh tán gẫu cũng xuất hiện thích bài đăng của cô.
Thời điểm Lạc Chu lướt xem vòng bạn bè của Sơ Đồng, là mới vừa bước xuống xe, đi vào tiệm trà của một người bạn.
Sơ Đồng đăng một tấm hình mặt mèo, một tấm ảnh chung, kèm theo mấy tấm hình mặc đồ phòng hộ.
Trong tấm hình chụp chung, cô đứng ở vị trí sát mép rất bình thường, vóc dáng cô cũng coi như lùn, trên mặt tinh khôi không đánh phấn trang điểm nhưng không khỏi tỏa ra một loại ma lực, làm cho người ta khi nhìn vào tấm hình này thì nhất định tầm mắt sẽ dừng ở trên người của cô trước tiên.
Mà kiểu người dường như chưa từng khen người ta dù chỉ là một chút như Lạc Chu, nay lại dành cho cô lời khen.
Lạc Chu đã từng là sinh viên của đại học A, anh cũng từng là thành viên của câu lạc bộ này.
Có thể Sơ Đồng không biết, hiện tại cũng không có mấy người biết, cái câu lạc bộ này có thể duy trì là nhờ vào tài trợ của Lạc Thành giúp đỡ. Thậm chí cho tới hôm nay, Lạc Chu vẫn còn tài trợ cho câu lạc bộ này như cũ.
Vào kì nghỉ hè năm đó, mèo của Lạc Chu mất, sau khi đi học lại, anh liền gia nhập câu lạc bộ này.
Lạc Chu chưa bao giờ cho rằng bản thân là một người có lòng nhân ái.
Lúc ấy chỉ là vì muốn tìm chút chuyện để làm, chỉ nghĩ đơn giản là, nếu như đã không còn cách nào làm cái gì vì nó nữa, vậy thì cứ vì đồng loại của nó mà làm chút chuyện gì đó đi.
Ngược lại thì Sơ Đồng hoàn toàn khác với anh, thành viên trong câu lạc bộ này chủ yếu đều là bác sĩ thú y, một sinh viên khoa máy tính như cô, việc học bận rộn như vậy, vẫn chọn tham gia cái câu lạc bộ này.
Thật đúng là cô gái nhỏ tốt bụng.
Vẫn giống trước kia như đúc.
"Ai u! Mình đặc biệt hẹn cậu đúng một tháng rốt cuộc thì Lạc thái tử cũng chịu nể mặt gặp mình rồi!"
Giọng nói bâng quơ quen thuộc vang lên bên tai, Lạc Chu thu hồi lại tầm mắt từ trên điện thoại di động, ngẩng đầu tiếp lời: "Đúng vậy, mình tới đây để nghe cậu đánh rắm."
Người hẹn anh hôm nay chính là người bạn đã quen biết nhiều năm, công tử nhà họ Tùy - Tùy Dịch, nội nghe cái tên này không cũng đủ biết sự xuất hiện của cậu ta trên cõi đời này chính là một sự cố ngoài ý muốn.
Tùy Dịch là đứa nhỏ ngoài ý muốn nhỏ nhất ở nhà họ Tùy, công việc kinh doanh của gia đình không tới phiên anh quản lí, anh chỉ cần trông chừng kỹ cái quán trà này thì sẽ có tiền xài, là công tử ăn chơi tiêu chuẩn, căn bản là ngày ngày chỉ muốn tiêu tiền và nói chuyện yêu đương.
Lúc này Tùy Dịch gật đầu nói: "Được, vậy để hôm nay mình đánh rắm thối một chút."
Tùy Dịch thuộc về kiểu người cho cậu ta một cái ánh mắt là cậu ta có thể viết ra , hai người vừa uống trà vừa trò chuyện, Lạc Chu ngồi một bên nghe cậu ta kể câu chuyện tình yêu của bản thân và kết thúc bằng việc đến với một người khác. Người tên Tùy Dịch này nói chuyện lý thú, ngồi nghe cho vui cũng không tệ.
Cho đến giữa chừng, Lạc Chu nhận được tin nhắn WeChat của học đệ.
Uông Húc: ‘Học trưởng, nếu như không đi dạo diễn đàn của trường, em còn không phát hiện, em gái của anh ở trường học rất được hoan nghênh đó.’
Lạc Chu: "…"
Nếu nhắc tới trường học, vậy khẳng định ba chữ "Em gái anh" là chỉ Sơ Đồng.
Anh gửi câu trả lời là dấu chấm hỏi.
Không rảnh tán gẫu: ‘?’
Uông Húc: ‘[Chuyển tiếp] - Diễn đàn đại học A - Bảng xếp hạng bình chọn tiên nữ tân sinh viên mỗi năm một lần.’
Uông Húc: ‘[Chuyển tiếp] - Câu lạc bộ ‘Ngôi sao cứu giúp mèo’ mà mọi người đều biết đến, lần này giá trị nhan sắc của đội ngũ tình nguyện đều rất cao! Các cô gái xinh đẹp xuất hiện cùng nhau! Bạn đã chuyển link trang web chính thức ~ ’
Đầu tiên Lạc Chu nhấp vào xem ảnh, sau đó phát hiện có rất nhiều tấm đã nhìn thấy ở trên vòng bạn bè của Sơ Đồng, anh thoát ra mà không xem bình luận.
Tiếp đến là bảng bình chọn…
Kiểu bình chọn tương tự thế này hình như đã kéo dài nhiều năm được coi như là truyền thống, nam có nữ có, lúc ấy Lạc Chu còn không cần phân biệt năm nhất hay năm hai gì, trực tiếp đứng đầu toàn trường, ở trường bốn năm anh đều đứng đầu bảng bốn năm.
Anh nhấp vào xem, tấm hình đầu tiên đập vào mắt chính là Sơ Đồng.
Là tấm hình cô mặc quân phục, nhìn dáng dấp hình như là chụp ở trong kỳ huấn luyện quân sự, người xung quanh bị làm mờ, chỉ có gương mặt của cô là rõ ràng, đó là một khoảnh khắc cô quay đầu lại, tựa như là nghe thấy có người gọi cô, thời điểm thiếu nữ quay đầu khóe môi tự nhiên cong lên, ánh mắt sáng ngời, cả người trong sáng lại sinh động.
Lạc Chu không kéo xuống, nhìn chằm chằm tấm hình này hồi lâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình hơi kỳ quái.
Một mặt cảm thấy hình của cô gái nhỏ này bị nhiều người nhìn công khai thế này, không tốt cho lắm.
Mặt khác lại cảm thấy, nếu như hôm nay hạng nhất của bảng xếp hạng này ... Không phải... Là Sơ Đồng, vậy khẳng định là tất cả những người bỏ phiếu đều bị mù.
Thấy Lạc Chu thất thần quá lâu, Tùy Dịch cầm ly trà dằn một cái lên bàn hỏi: "Không phải chứ, đại thiếu gia, mỗi lần mình mời được cậu đâu có dễ dàng, cậu tới đây là để chơi điện thoại, không phải là nói hay lắm à, nói là tới đây để nghe mình đánh rắm?"
Tùy Dịch vừa nói vừa đứng dậy: "Con mẹ nó, mình cũng muốn xem thử trong điện thoại của cậu có cái gì hay ho?"
Rồi sau đó đi vòng qua sau lưng Lạc Chu, đập vào mắt anh chính là tấm hình tiên nữ.
Tùy Dịch hô một tiếng "Mẹ kiếp" rồi nói: "Em gái này quá xinh đi, a a đây là bình chọn tiên nữ tân sinh viên… Trên diễn đàn lớn đại học A…. Mỗi năm một lần?"
Lạc Chu tắt trang đi, khóa màn hình điện thoại, quay đầu lại nhìn cậu ta hỏi: "Nhìn có được hay không thì liên quan gì tới cậu?"
Tùy Dịch cảm thấy tình yêu của mình đã tới: "Nói thật đi, thái tử, cậu có biết em gái này không?"
"Biết thì cậu muốn làm gì?"
"À!" Tùy Dịch gãi gãi đầu nói: "Còn có thể làm gì? Thì chính là, dáng dấp em gái này quá phù hợp với thẩm mỹ của mình, mình nghĩ biết đâu có thể phát triển một đoạn tình cảm…"
Lời còn chưa nói hết, lập tức bị cắt ngang.
"Phát triển mẹ cậu đấy." Lạc Chu nói: "Đây là con gái của bạn ba mẹ mình, em gái mình."
Tùy Dịch: "…" Mẹ kiếp.
"Em gái mình mới vừa lên đại học, mười tám tuổi." Lạc Chu tiếp tục mắng chửi Tùy Dịch: "Cậu cũng không tự nhìn lại bản thân xem mình đã bao lớn, con mẹ nó, cậu còn là người sao?"
Tùy Dịch: "…" Hai ta không phải là lớn bằng nhau sao?
Quên đi, tôi nào dám nói gì nữa.
"Cầm thú!"
"…"