Mặc dù chỉ chuyển khoản giả nhưng cuối cùng Sơ Đồng vẫn được như ý nguyện ăn đào cắt thành từng miếng.
Do tổng giám đốc với giá trị con người cực kỳ đắt giá đích thân cắt miếng.
Không biết Lạc Chu đi mua ở đâu, miếng đào vừa cắn một cái nước đã tràn khắp khoang miệng, vừa thơm vừa ngọt, còn có chút chua chua, chính xác là ăn ngon đến bùng nổ.
Chỉ là…
"Anh Lạc Chu." Sơ Đồng gọi anh.
"Nói."
"Tại sao miếng đào này ấm ấm?"
"Còn có thể là tại sao!" Lạc Chu nhìn cô một cái nói: "Anh rửa bằng nước ấm."
Sơ Đồng lại nhai hai miếng.
Ấm ấm lành lạnh nhiệt độ vừa phải, khi vào trong dạ dày cũng sẽ không có bất kỳ sự khó chịu nào.
Lạc Chu nói xong cũng đi sang một bên ngồi xem điện thoại, tựa hồ không có ý định giải thích tại sao lại dùng nước ấm.
Nhưng nhất định là bởi vì kỳ sinh lý của cô.
Sơ Đồng kìm lại sự hưng phấn trong lòng, vờ ra vẻ thật bình tĩnh, vô cùng bình thường "À" một tiếng.
Qua mấy giây, cô nghĩ gì hỏi đó: "Nhưng không phải anh nói, anh muốn ăn đào sao?"
Sơ Đồng quay sang hỏi: "Vậy sao anh không rửa cho mình?"
"Anh ăn ở phòng bếp rồi." Anh trả lời xong vẫn không quên nói móc cô theo thói quen: "Quản cũng nhiều thật."
Quả đào mật này thật là to, sau khi ăn hai trái thì có cảm giác chắc bụng muốn nấc lên, Sơ Đồng đi rửa tay sạch sẽ, rồi lần nữa trở về làm ổ trên ghế salon.
Thời điểm con gái đến kỳ sinh lý, bất kể là vui giận yêu ghét, tất cả tâm tình đều được phóng đại.
Lạc Chu rửa đào cho cô, Lạc Chu cắt đào cho cô, Lạc Chu đặc biệt dùng nước ấm rửa đào cho cô, làm cho Sơ Đồng vui vẻ suốt cả một ngày.
Trước bữa ăn tối, mọi người đi ngâm suối nước nóng đã trở lại biệt thự, mẹ Sơ liếc thấy tâm tình con gái hôm nay rõ ràng không tệ, trêu ghẹo nói: "Xem con cười kìa, xem ra con với anh Lạc Chu của con ở nhà chơi với nhau rất vui vẻ."
Sau đó Lạc Đường đi đến phòng bếp, còn hỏi túi đào mật là ai mua. Lúc ấy Lạc Chu không có ở đây, Sơ Đồng thay anh trả lời: "Anh Lạc Chu mua, anh ấy nói anh ấy muốn ăn."
Vẻ mặt Lạc Đường đầy dấu chấm hỏi: "Thật không? Hơn hai mươi năm đột nhiên anh ấy lại thích ăn đào."
Sơ Đồng cũng không ngờ tới câu trả lời này.
Cô và Lạc Đường hai mặt nhìn nhau một lát, nghĩ đến một lý do có thể nhất: "À, hôm nay em xem phim truyền hình, nhân vật chính bên trong ăn nửa quả đào, thoạt nhìn rất hấp dẫn, có thể là vì vậy nên anh ấy mới đột nhiên muốn ăn."
Chắc là vậy đi?
----
Mặc dù kỳ sinh lý của Sơ Đồng không dài nhưng trước đó ba ngày thì tương đối mãnh liệt cứ như sóng lớn, không thích hợp di chuyển thường xuyên, các hoạt động bên ngoài cô đều không tham gia được.
Vừa vặn nhóm lớp học của Sơ Đồng @ tất cả mọi người gửi thông báo đến, tạm thời giáo sư chuyên ngành giao bài tập trực tuyến, deadline là mười hai giờ ba ngày sau, không thể ra cửa cũng dễ dàng hoàn thành bài tập trước thời hạn.
Điều không ngờ tới chính là.
Lạc Chu lại một lần nữa, liên tục hai ngày đều ở lại trong biệt thự cùng với cô.
Sau khi Lạc Thành biết được tin tức này, cười nói: "Thật ra thì công ty không có chuyện gì đúng không, con trai? Có phải là con kiếm cớ muốn ở lại đây, ở lại bên cạnh em gái đúng không? Con đừng ngượng ngùng cứ nói ra đi!"
Mỗi lần Lạc Chu đều trực tiếp bắn trả: "Con cảm thấy là ba rất muốn trở về quản lý công ty, không bằng công việc này ba cứ làm đi, giờ con sẽ lập tức đi chơi, thế nào?"
Lạc Thành lãng sang chuyện khác cười nói: "Chúng ta mau lên đường đi, đừng để cho tài xế chờ quá lâu."
Nói thật, chuyện trùng hợp thế này, cô không thể ra cửa anh cũng không ra cửa, muốn không nghĩ nhiều là không thể nào.
Nhưng rất nhanh Sơ Đồng liền phát hiện, trừ ngày thứ nhất thoạt nhìn Lạc Chu rất rảnh rỗi, chỉ làm việc nửa giờ thì hai ngày nay anh thật sự vô cùng bận rộn, bận rộn đến mức lúc ăn cơm cũng phải nghe điện thoại hết mười mấy phút đồng hồ, bận rộn đến mức ngồi gõ máy tính ở phòng khách vừa gõ là gõ suốt mấy tiếng, không ngừng nghỉ.
Nhưng thỉnh thoảng lúc không làm việc, anh cũng sẽ nói chuyện với cô, trêu chọc cô chơi, không cẩn thận chọc cho cô tức giận, hai người phải tiến hành nói xin lỗi làm lành lần nữa.
Một tháng trước, khi cô đến nhà họ Lạc chào hỏi, mối quan hệ giữa cô với Lạc Chu chỉ có thể dừng ở giai đoạn chào hỏi lễ phép, bị chọc giận cũng chỉ có thể tự mình buồn phiền.
Nhưng bây giờ đã khác.
Bọn họ từ từ trở nên thân thuộc, hình thức chung sống có chút tương tự với khi còn bé.
Thế nhưng cô lại cảm thấy, dù giống nhưng vẫn có chỗ nào đó không giống.
----
Bài tập của Sơ Đồng chưa cần dùng tới máy tính, là một câu hỏi tự luận, đọc một bài báo tiếng Anh dài và sau đó làm rất nhiều câu trả lời ngắn.
Tiếng Anh của cô khá tốt, không tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, vừa chơi vừa học làm rất thoải mái, bởi vì một tháng tựu trường giữa bạn học đều đã quen biết lẫn nhau, thường Sơ Đồng sẽ giúp mấy người trong nhóm lớp giải đáp một số vấn đề khó giải.
Trong thời gian còn lại, cô đều sẽ len lén quan sát Lạc Chu.
Thời điểm Lạc Chu làm việc có khác biệt rất lớn so với bình thường.
Anh mặc đồ ở nhà, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, dáng vẻ nghiêm túc mà chuyên chú đó vô cùng mê người, mấu chốt nhất chính là, anh im miệng.
Sau đó cô lại cảm thấy thế này là chưa đủ còn phải hơn thế nữa, cô liền nảy ra một ý tưởng, ngoại trừ việc vùi mình ở trên ghế salon nhìn lén anh ra, cô còn có thể tận dụng đoạn đường đi đi về về từ chỗ ghế salon tới phòng bếp rót nước để đi ngang qua bàn làm việc của anh, cô không chỉ có thể quang minh chính đại ngắm anh, mà còn có thể hỏi han mấy câu.
Lần thứ hai Sơ Đồng đi đến phòng bếp rót nước, lúc đi ngang qua bên cạnh, Lạc Chu gọi cô lại, nói: "Rót giùm anh ly nước luôn."
Sơ Đồng đành phải nói một tiếng đồng ý, lại nghe anh bồi thêm một câu: "Cảm ơn."
"…"
Có thể là vì bình thường miệng anh thật sự quá độc, nếu không tại sao ngay cả khi anh nói tiếng cảm ơn cũng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc đến vậy.
Sơ Đồng rót hai ly nước trở về, giữ một ly cho mình, một ly đặt ở bên tay anh, thuận miệng nói: "Em không rót cho anh nước ấm, em nhớ hình như anh không thích uống nước ấm."
Trước kia thời điểm Lạc Chu ở nhà cô, thường rót nước bỏ vào trong tủ lạnh, hôm sau mới lấy ra uống. Anh thích uống nước đá, Sơ Đồng có ấn tượng rất sâu sắc.
"…"
Bàn tay đang gõ chữ của Lạc Chu dừng lại, anh quay đầu nhìn cô nói: "Đúng vậy, quả thật là anh không thích uống."
Bất chợt, thần kinh Sơ Đồng lập tức căng thẳng.
Có khi nào anh hỏi là, tại sao cô lại nhớ hay không?
Cô phải trả lời thế nào, nói khi còn bé quan sát quá cẩn thận?
Nhưng cái chi tiết nhỏ nhặt này, tại sao phải nhớ nhiều năm như vậy?
Trong đầu liên tiếp thoáng qua vài câu hỏi.
Cũng may sau khi Lạc Chu nói xong câu nói kia, dường như cũng không có ý định hỏi sâu thêm nữa.
Sơ Đồng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, muốn nói chút chuyện khác để dời đi cái đề tài này.
Tầm mắt của cô rơi xuống trên bàn phím lắng nghe tiếng gõ thanh thúy phát ra.
Anh bắt đầu gõ chữ lần nữa, thời điểm ngón tay trắng nõn thon dài gõ trên bàn phím màu đen, khớp xương ngón tay và mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay đều hiển hiện rõ ràng, chỉ nhìn vậy thôi cũng đủ khiến cho người ta vui tai vui mắt.
"Anh Lạc Chu."
"Ừ!"
Sơ Đồng dõi theo tay anh, có chút thất thần nói: "Em nhớ… hình như anh biết đàn piano."
"Biết." Lạc Chu liếc cô một cái nói: "Sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Không có gì, chỉ là…" Sơ Đồng hơi ngẫm nghĩ một chút tìm từ ngữ, không muốn để lộ quá rõ ý đồ muốn khen anh của mình, thế là cô nói: "Tay của anh rất giống anh ba của em, từ nhỏ anh ấy đã theo học Piano, cho nên em mới thuận miệng hỏi."
Lạc Chu "Oh" lên một tiếng, anh dừng lại động tác gõ chữ, liếc nhìn bàn tay mình còn đặt trên bàn phím, hỏi ngược lại: "Giống với anh."
Sau đó, khóe mắt anh cong lên một độ cong, khóe môi mỉm cười nói: "Vậy tay của anh ba em, dáng dấp nhìn rất đẹp rồi."
"…"
Bữa trưa, lúc Lạc Chu đi đến ban công nghe điện thoại.
Sơ Đồng thấy anh đi ra ngoài, liền trì hoãn tốc độ ăn cơm của mình, nhai kỹ nuốt chậm, dù sao thì như vậy là có thể chờ anh ăn xong cùng lúc.
Lạc Chu rời khỏi bàn ăn không lâu, WeChat của Sơ Đồng nhận được tin nhắn thoại của Tân Oánh. Tay trái cô cầm nĩa tay phải cô cầm dao, không tiện đưa điện thoại lên tai, hơn nữa thời gian tin nhắn thoại còn rất dài, cô suy nghĩ một chút quyết định vừa ăn vừa nghe, liền trực tiếp mở loa ngoài.
Giọng Tân Oánh truyền đến rõ ràng: "Bảo bối à, không thể không nói, sức hấp dẫn của cậu thật là lớn nha, không phải lần trước cậu tới khoa mình tìm mình ăn cơm sao?" Tân Oánh nói tiếp: "Aiz ha ha, Ban Thảo lớp mình cũng có ở đó, về sau cứ hỏi mình tên và sở thích của cậu, còn hỏi cậu có người thích chưa, v.v, rồi hỏi luôn đến ngày tháng năm sinh, cậu ấy chính là Ban Thảo sinh viên năm nhất được đánh giá cao nhất của khoa truyền thông lớp mình đó."
Ngay sau đó, phần tin nhắn thoại phía sau cũng tự động phát tiếp: "Cậu biết không, hôm nay cậu ấy lại hỏi mình WeChat của cậu nhưng mình nghi ngờ không biết có phải là đến hình dạng của cậu ấy thế nào cậu cũng không biết không, cậu tin mình đi mình sẽ không gài bẫy cậu đâu, tự vấn lương tâm, sinh viên năm nhất Ban Thảo ở lớp mình tuyệt đối là trai đẹp, chỉ là nhân phẩm của cậu ấy mình vẫn chưa nắm rõ, cậu có ý kiến gì không, trước mắt để mình gửi cho cậu hai tấm hình của cậu ấy."
Sơ Đồng không ngờ Tân Oánh sẽ nói đến đề tài này.
Ý kiến dĩ nhiên là không có ý kiến gì, cũng không phải chưa từng gặp qua người đẹp trai hơn. Hơn nữa quả thật là cô không có ấn tượng với Ban Thảo trong miệng Tân Oánh, thêm WeChat với người xa lạ cái gì chứ.
Sơ Đồng định cơm nước xong mới trả lời, liền tiếp tục cắt thịt bò bít tết trong dĩa.
Mới vừa cắt xuống một dao, bỗng dưng sau lưng truyền đến một giọng nam quen thuộc.
"Để cho em ấy gửi."
"…!"
Sơ Đồng sợ hết hồn.
Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt mang theo ý nghiền ngẫm của Lạc Chu.
Anh nói: "Cái đuôi nhỏ, sức hấp dẫn của em đúng thật là rất lớn nha."
Dùng giọng điệu giống như Tân Oánh nói lúc nãy.
"…"
"Để em ấy gửi hình tới." Lạc Chu đi vòng qua bên kia ngồi xuống, khóe môi hơi nhếch lên, thoạt nhìn còn rất hứng thú: "Vừa khéo, anh trai giúp em xem thử có đẹp trai hay không!"