Sau khi đưa Sơ Đồng đến cổng trường, Lạc Chu quay đầu xe rời đi.
Cây đèn đỏ ba trăm giây trên đoạn đường kia hình như là có duyên phận không thể giải thích được với anh, thời điểm anh dừng xe lại lần nữa, anh liền nghĩ đến cuộc nói chuyện với Sơ Đồng ở ba trăm giây đèn đỏ vừa rồi.
Xét theo tình hình chung, nếu Lạc Chu nói lời độc mồm mà chọc phải người nào đó, làm cho người ta tức giận, anh cũng sẽ không đặt trong lòng. Bạn giận kệ bạn, mắc mớ gì tới tôi.
Hơn nữa càng đừng nhắc tới chuyện nói xin lỗi.
Giống như lần trước nói Sơ Đồng đen, bị cả nhà cùng lên lớp, anh cũng không cảm giác mình nói lời độc địa gì, chẳng qua là không ngờ cô lại để ý như vậy.
Tuần trước tan rã trong không vui, trong suốt một tuần lễ đó, thỉnh thoảng trong đầu Lạc Chu lại bỗng nảy ra một loạt suy nghĩ "Cái đuôi nhỏ vẫn còn đen sao?", "Có phải cái đuôi nhỏ lại giận dỗi với mình hay không?"
Hơn nữa hình như những suy nghĩ này đều là đột ngột xuất hiện, bất chợt nhảy ra trong đầu anh không chút báo trước.
Có gây gổ với Lạc Đường cũng không bận tâm đến vậy.
Rốt cuộc hôm nay đã nói rõ với cô, anh thấy bản thân giống như là thở phào nhẹ nhõm.
Nói không rõ nguyên nhân.
Nhưng cũng phải kể đến những chuyện mà anh phá lệ vì Sơ Đồng, từ còn nhỏ cho tới bây giờ, dường như cũng khá nhiều.
Có điều, rõ ràng là lúc nói chuyện trong khi chờ đèn đỏ đã tốt lên rồi nhưng sao cuối cùng lúc trước khi xuống xe, sắc mặt cô gái nhỏ này lại trở nên khó coi, lúc nói tạm biệt với anh cũng không còn cười giống như bình thường nữa, giọng nói cũng lạnh tanh.
Lạc Chu ngẫm nghĩ một chút, cầm lấy cái điện thoại di động ở một bên, gửi tin nhắn cho cô.
Thời gian khai giảng tháng 9 trôi qua thật nhanh.
Đầu tiên là một tuần huấn luyện quân sự, rồi sau đó là khóa học căng thẳng, trong lúc đó sinh viên năm nhất còn phải đối mặt với đủ loại tuyên truyền câu lạc bộ, làm cho người ta chọn đến hoa cả mắt.
Năm cấp ba của Sơ Đồng cũng có đủ các loại hoạt động sau thời gian học, đã tham gia rất nhiều câu lạc bộ tương tự, không mấy hứng thú nhưng mấy người bạn trong ký túc xá lại cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện này.
Thứ Ba ít tiết nhất, tiết học cuối cùng cũng đã kết thúc, nhóm chị em tốt cùng đi nhà vệ sinh rồi kéo nhau đến mấy câu lạc bộ báo danh theo quy định, nhóm người dẫn Sơ Đồng đến nơi chiêu mộ tân sinh viên.
"Aiz! Cậu xem cậu hai ngày nay, nói chuyện ít hơn so với trước kia, vừa khéo cậu ghi danh câu lạc bộ nào đó vui vẻ một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy, huấn luyện quân sự phi nhân tính của trường học chúng ta cũng đã qua, còn có gì mà không vui?"
Ngày hôm trước sau khi Lạc Chu đưa cô trở về, Sơ Đồng bởi vì lời của anh, còn có tâm tình thay đổi thất thường của mình mà buồn bực không vui suốt cả một buổi chiều.
Cô nằm ở trên giường ngây ngô hồi lâu, thời gian dài đến độ khiến bạn cùng phòng giật mình, cho là cô bị chuyện gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ phải giúp cô mới được, đây mới là nguyên nhân thật sự các cô thu xếp kéo Sơ Đồng tới tham gia câu lạc bộ.
Dựa theo sinh nhật cô là nhỏ nhất ở ký túc xá, đứng thứ tư, mấy người còn lại cũng thật sự coi cô là em gái mà chăm sóc.
Trong lòng Sơ Đồng ấm áp, cười nói với nhóm bạn cùng phòng nói: "Được rồi, vậy các cậu xem của các cậu đi, mình không hứng thú với bên này lắm, mình đi dạo sang bên kia xem thử một lát."
Xong chuyện thì liên lạc WeChat, bốn người bắt đầu chia ra hành động.
Từ sau hôm Chủ nhật trở về từ nhà họ Lạc, Lạc Chu đã nhắn tin hỏi cô trên WeChat, có phải lần này đã thật sự không tức giận nữa không.
Sơ Đồng trả lời là đúng.
Câu trả lời của cô không phải là giận dỗi, cũng không phải là khẩu thị tâm phi.
Chỉ có điều sau khi nghĩ rõ, thật sự sẽ hiểu ra, xét từ lập trường của Lạc Chu mà nói, là anh có lỗi.
Mặc dù cách thức nói chuyện của anh đúng là có chút đặc thù nhưng chịu nói xin lỗi với cô, chứng tỏ anh đối với cô em gái không có quan hệ máu mủ là cô đây đã đủ tốt, cũng đủ bao dung.
Anh chẳng qua chỉ là.
Không thích cô mà thôi.
Nghĩ thông suốt chuyện này cũng không khó, chỉ là có chút khổ sở.
….
Nơi chiêu sinh của câu lạc bộ nằm ở tầng một của sân vận động, nơi lớn như thế chia ra làm mấy khu vực, trong đó mỗi câu lạc bộ đều có diện tích giống nhau, biểu ngữ poster của mỗi chỗ đều có đặc sắc riêng, sắp hàng ngay ngắn có trật tự.
Cứ đi dạo đi dạo, bỗng bước chân Sơ Đồng dừng ở một cái tên rất đáng yêu, trước biểu ngữ chiêu mộ tân sinh ghi là "Ngôi sao cứu giúp mèo".
Nhìn thấy có người dừng lại, nhân viên tuyên truyền của câu lạc bộ lập tức bước tới bên cạnh cô bắt đầu giới thiệu cho cô.
Mấy phút sau, Sơ Đồng hiểu rõ câu lạc bộ này có vẻ tương tự với một đoàn thể tình nguyện hơn, mặc dù được gọi là nơi cứu giúp mèo nhưng trên thực tế cả mèo và chó họ đều cứu.
Đây là một câu lạc bộ đặc biệt trợ giúp chó hoang, mèo hoang, đã có mấy năm lịch sử, lúc đầu người lập ra là học trưởng, học tỷ học khoa bác sĩ thú y, đa phần thành viên nội bộ đều là bác sĩ thú y nhưng cũng không thiếu những bạn học chuyên ngành khác giống như Sơ Đồng chỉ đơn thuần muốn trợ giúp chó, mèo, cứ như vậy, câu lạc bộ vẫn tiếp tục duy trì cho đến hôm nay, mức độ phổ biến trong khuôn viên trường cũng không hề thấp.
Lúc Sơ Đồng học cấp ba, đã bị Tân Oánh lôi kéo tham gia không ít các hoạt động câu lạc bộ khác nhau, khẩu vị của Tân Oánh thay đổi liên tục, mỗi học kỳ sẽ đổi câu lạc bộ một lần, có cơ hội cậu ấy đều quả quyết đổi, hai năm lớp mười một, lớp mười hai, Sơ Đồng đi theo Tân Oánh cùng nhau lăn qua lăn lại bốn câu lạc bộ.
Cho nên đối với tính chất giải trí của câu lạc bộ, cô thật sự không dậy nổi hứng thú, ngôi sao cứu giúp mèo đúng khẩu vị của cô.
Lúc này Sơ Đồng liền quyết định muốn tham gia, khi điền vào tờ ghi danh "Ngôi sao cứu giúp mèo", người giải đáp nghi vấn cho cô là một học tỷ năm 3 khoa bác sĩ thú y hệ đại học, dáng người xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng.
"Chúng ta không chỉ có hoạt động tình nguyện, mà còn có hoạt động không phải là tình nguyện." Học tỷ nói tiếp: "Nói ví dụ như hiện tại có rất nhiều người nuôi mèo nhưng lại thường xuyên đi công tác, đi một lần là hai tuần lễ, cần người đến chăm sóc thú cưng tình huống này cũng tương tự như thế, cho nên, câu lạc bộ còn có thể cung cấp thêm hoạt động này cho bạn học cần."
Kế tiếp, Sơ Đồng nhận được một quyển sổ tay in ấn nội bộ, những điều cần phải biết trong câu lạc bộ, bên trong giảng giải hoạt động tình nguyện tiến hành như thế nào, vô cùng cặn kẽ.
Cơm nước xong trở lại ký túc xá, đại khái Sơ Đồng đọc sơ qua một lần những điều cần phải nắm ở câu lạc bộ, bên trong có rất nhiều ví dụ thực tế, còn có hình chó mèo hoang được cứu trợ trước đó và hình ảnh đối chiếu sau này, nhìn rất ấm lòng.
Sau khi lật xem xong, tâm trạng Sơ Đồng cũng đã khá hơn nhiều, cô lấy điện thoại di động chụp ảnh bìa sổ tay, đăng lên dòng thời gian kèm một câu.
Tong: ‘Hôm nay tâm tình rất tốt, bởi vì tham gia một câu lạc bộ rất có ý nghĩa/mèo.’
[Hình ảnh]
WeChat của Sơ Đồng đều là bạn học hoặc là bạn bè thân quen, ngay sau khi dòng trạng thái được đăng tải, lượng like tăng lên nhanh chóng, bình luận cũng rất sôi nổi.
Có người tò mò đây là cái gì, có người xem hiểu thì khen cô, còn có một người bất ngờ nhất.
Không rảnh tán gẫu: ‘Anh trai cũng vào bình luận, có phải tâm tình sẽ càng tốt hơn không?’
"…"
---
Khóa học của đại học A kéo dài đến thứ sáu, sau khi kết thúc, chính là kì nghỉ lễ 1 tháng 10 (*) kéo dài bảy ngày.
(*) Ngày Quốc khánh.
Sơ Đồng không trở về thành phố S.
Hai ngày trước ngày nghỉ, Sơ Đồng như thường lệ gọi video cho ba Sơ mẹ Sơ, mẹ Sơ nói anh hai anh ba cô đều có thời gian nghỉ, đổi thành cả nhà tới thành phố C tìm cô, còn có thể thuận tiện đến thăm bạn cũ.
Bảy ngày này nói dài thì không dài lắm nhưng nói ngắn cũng không ngắn, trong lớp Sơ Đồng có không ít người nhà quá xa, hoặc là có bạn học băn khoăn phí đi đường nên cũng không tính về nhà nhưng ký túc xá của Sơ Đồng có hai người bản địa, Lão Nhị là một người ngoại thành liền nhớ nhà ngày ngày đều cào tường, thế là tất phải đi về.
Thứ Sáu hoàn thành xong ngày cuối cùng của khóa học liền trở về ký túc xá, Lão Nhị thu dọn xong hành lý, sau khi tất cả mọi người tắm xong bò lên giường, đột nhiên Sơ Đồng nghe thấy tầng trên cô nói: "Các chị em, chúng ta cũng đã quen biết một tháng, không bằng tối nay tìm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ… chị em chúng mình trò chuyện thâu đêm."
"Được đó, không cần phải hỏi." Lão Nhị thiên vương là người đầu tiên hưởng ứng: "Trò chuyện về cái gì? Nói về chuyện tình cảm đã trải qua, thế nào? Mình thích nghe cái này!"
"Mình ngả bài trước, mình không có trải qua tình cảm gì cả!" Lão đại trong phòng là một học bá tiêu chuẩn, cô nói: "Mình sử dụng hết khoảng thời gian trên dâng hiến cho việc học tập, không rảnh để ý đến nam sinh và cũng chưa từng thích qua ai, mình nghe các cậu nói chuyện."
"Được, vậy thì bắt đầu từ mình đi." Sơ Đồng nghe thấy tiếng chụp lấy thành giường phát ra ở tầng trên của mình.
Tầng trên của Sơ Đồng là một cô gái rất hướng ngoại, tính tình sáng sủa có một chút hài hước, thuộc về kiểu người có nhân duyên rất tốt.
Tên của cậu ấy rất êm tai, tên là Đỗ Ưu Dung, còn WeChat lại có tên "Khoan dung là một đức tính tốt". Ban đầu lúc thêm WeChat của cậu ấy, mỗi người trong ký túc xá đều cười thật lâu.
Dáng dấp của Đỗ Ưu Dung thuộc về vẻ đẹp khoa trương, thành tích học tập lại tốt, đương nhiên cô gái như thế có không ít chuyện xưa, nhóm người đều đánh hơi thấy mùi hay ho.
"Thích ai đó" vĩnh viễn là đề tài không bao giờ nhàm chán giữa các cô gái.
Chỉ là chuyện xưa của Đỗ Ưu Dung quá nhiều, cứ nói cứ nói, vốn là muốn các chị em chia sẻ chuyện xưa với nhau đến cuối cùng lại thành ra là tọa đàm truyền thụ kinh nghiệm của một mình Đỗ Ưu Dung với mọi người.
"Mình nói với các cậu nè, muốn biết một người con trai có thích một người con gái hay không thì có thể thông qua cách gọi." Cô nói: "Mối tình đầu của mình chính là vậy, bình thường hoặc là không gọi mình, hoặc là chỉ gọi một tiếng này, đối với những người con gái khác cũng thường thường nhưng đối với mình thì khác."
"Còn có bạn trai cũ của mình, tính tình anh ấy không giống với mối tình đầu, anh thuộc về kiểu da mặt mỏng, âm thầm thích mình rồi ngày ngày cứ gọi mình là “Dung Dung”, gọi người khác đều là tên đầy đủ, còn mình thì đặc biệt."
"Còn nữa ví như…"
Sơ Đồng nghe đến đó, đột nhiên có chút ngẩn ra.
Cô rất tự nhiên nghĩ ngay đến Lạc Chu gọi cô "Cái đuôi nhỏ".
Nhưng về cái vấn đề tên gọi này, Sơ Đồng vẫn luôn không hài lòng lắm, khi còn bé đã từng cố gắng tranh thủ với Lạc Chu, đặt cái nickname dễ nghe chút.
Sơ Đồng nhớ lần đầu tiên lúc cô nói ra đề nghị này, là sau mấy ngày diễn ra sự kiện ở nhà sách.
Mặc dù đã có tên gọi, không hề bị gọi là "Này" hay là "Nhóc" nữa, thế nhưng gọi là "Cái đuôi nhỏ", cũng không dễ nghe, không đáng yêu, cô không thể nào hài lòng, cô có mơ ước, cô muốn anh trai lạnh lùng gọi mình là "Đồng Đồng".
Nhưng anh trai lạnh lùng Lạc Chu từ chối rất tàn nhẫn, lưu loát dứt khoát, bày tỏ không có cửa đâu.
Lần đầu tiên Lạc Chu từ chối, Sơ Đồng vẫn không nhục chí, ngược lại cảm thấy có thể là do hai người còn chưa đủ quen thuộc.
Vì vậy cái đuổi nhỏ lại chờ qua thêm một tuần nữa, đến khi hai người đủ quen thuộc, đến trình độ Sơ Đồng chơi game làm liên lụy đến anh, anh cũng không quá tức giận.
Sơ Đồng trải qua nhiều lần quan sát, chọn ngay thời điểm Lạc Chu mới chơi game với anh trai và anh ba cô xong, thắng liên tiếp, lúc đó là tâm tình tốt nhất, cô lần nữa nhắc tới nguyện vọng muốn thay đổi tên gọi cho mình.
Lúc ấy Lạc Chu cứ như người không xương nằm ở trên ghế trong sân phơi nắng, dùng quyển sách che mặt.
Đại khái việc tắm nắng, được coi là một việc yêu thích của Lạc đại thiếu mà ít ai biết đến.
Sau này mỗi lần nhớ lại khung cảnh Lạc Chu che quyển sách lên mặt nằm ở trong sân phơi nắng, luôn khiến cho Sơ Đồng liên tưởng đến con mèo mình nuôi, vừa lười biếng vừa thích tắm nắng, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Sơ Đồng lặng lẽ tiến tới, khom lưng gọi anh: "Anh trai."
Lạc Chu liếc về phía cô một cái đáp: "Ừ."
"Em không muốn bị gọi là cái đuôi." Cô hỏi: "Tại sao anh không thể gọi em là Đồng Đồng."
"Em vẫn còn nhớ thương chuyện này đấy à!" Thiếu niên "Chậc" một tiếng, lười biếng đổi tư thế tiếp tục phơi nắng, từ chối ngay: "Tại sao anh lại phải gọi, buồn nôn."
"…"
Sơ Đồng không tài nào có thể hiểu nổi suy nghĩ trong bộ não người này, cô cảm thấy chẳng qua chỉ là cái nhũ danh mà thôi, có gì đáng mà buồn nôn.
"Nhưng mấy người anh khác của em đều gọi em như vậy." Sơ Đồng trừng mắt nhìn anh, cô vẫn muốn tranh thủ nói: "Anh cũng là anh trai của em."
Lạc Chu đắp cuốn sách lên mặt lần nữa.
"Không gọi."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh với mấy người anh khác của em không giống nhau, biết chưa?" Anh nói mà không biết ngượng miệng: "Anh rất pull (*)."
(*) Ý trong câu này là nhân vật tự tâng bốc mình tài giỏi và đặc biệt hơn người.
"…"
Từ khi đó Sơ Đồng không nhắc lại vấn đề này nữa.
Cô nghĩ, cứ để cho cái giấc mơ nhỏ bé này nằm phủ bụi ở một góc đi, cuộc sống vốn không viên mãn mà.
Mỗi lần Lạc Chu gọi cô, dĩ nhiên đều cùng một kiểu "Cái đuôi nhỏ, tới đây", nghe nhiều cũng tự thấy có loại cảm giác đặc biệt, rất đáng yêu và thân mật.
Cho đến ngày đó, Lạc Chu phải đi theo ba mẹ rời khỏi thành phố S, Sơ Đồng và cả nhà đi sân bay tiễn họ.
Cả ngày hôm đó từ lúc cô rời giường đã bắt đầu thấy buồn bực, vừa nghĩ tới chuyện Lạc Chu phải rời đi liền buồn bực, ai nói chuyện với cô, cô cũng ấm ức, không lên tinh thần nổi.
Nhanh chóng đến thời gian phải đi qua kiểm an.
Hai nhà người lớn đang ở bên kia trò chuyện lần cuối, không ai chú ý đến hai đứa bé một lớn một nhỏ ở bên cạnh.
Đột nhiên Lạc Chu chọt vào đầu cô một cái.
"Hôm nay em định không nói chuyện với anh?"
"…"
"Được!" Anh gật đầu một cái nói: "Dù sao cũng đã nghe em líu ríu suốt cả tháng, hôm nay em không nói thì đến lượt anh nói."
Khi đó Lạc Chu cũng đã rất cao, vừa cao lại vừa gầy, khi Sơ Đồng nhìn anh đều phải ngẩng đầu lên.
Nói xong câu nói đó, đột nhiên anh lại cúi người xuống, ở độ cao ngang tầm với cô.
Anh nói: "Em lớn lên cho tốt, học hành cho giỏi, đừng có để bị mấy bé trai lừa gạt."
Còn nói: "Sau này có rảnh thì tới thành phố C chơi, anh trai bảo bọc em."
Tốc độ nói vừa phải, giọng điệu vẫn luôn lười biếng khi xưa nay tăng thêm chút cảm giác nghiêm túc, giọng nói từ tính và trong trẻo của một cậu bé nghe vào đặc biệt êm tai.
Khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy khóe mắt anh hơi cong lên, đôi mắt đẹp kia có vẻ cực kỳ dịu dàng.
Sơ Đồng ngây ngốc.
Đây là lời nói dịu dàng nhất, mà cô có thể nghe thấy từ miệng anh, trong suốt thời gian một tháng chung sống.
Một khắc kia, sân bay phát thông báo cùng với tiếng người, tiếng động lớn ồn ào, toàn bộ đều cách xa rất cô, trong mắt cô chỉ có bóng dáng người thiếu niên khom lưng dặn dò cô ở trước mặt này thôi.
Lạc Chu xoa xoa đầu cô, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói từng chữ một ở bên tai cô:
"Đồng Đồng, tạm biệt!"
--------
Khi đó cô mới biết.
Thì ra chuyện thích một người, thật sự chỉ là chuyện trong chớp mắt.