Dù thế nào thì trong lúc nói chuyện, người bình thường cũng sẽ coi trọng nghệ thuật nói chuyện.
Ví dụ như, khi trả lời một vấn đề, ở câu kết sẽ luôn đặt ra một câu hỏi nhỏ, một vài vấn đề nhỏ, để cho đề tài có thể tiếp tục thuận lợi.
Còn đặt vào tình huống bây giờ, nằm ngay câu Sơ Đồng nhỏ giọng oán trách "Anh trai như anh không nhận ra em, còn em vừa gặp đã nhận ra anh ngay", thân là anh trai Lạc Chu phải nên nói một câu "Xin lỗi em, bởi vì buổi sáng tinh thần anh không tỉnh táo cho lắm", dù cho em gái có tức giận thì cũng vì câu này mà chắc chắn cơn giận sẽ tiêu tan.
Nhưng Lạc Chu thì không.
Anh luôn lựa chọn một góc độ đơn giản, mới lạ, từ một vấn đề đơn giản như vậy anh trả lời xong liền biến thành một đóa hoa, còn là hoa Rafflesia (*).
(*) Rafflesia là một chi thực vật có hoa trong họ Rafflesiaceae.[1] Loài hoa này có thể được phát hiện trong một khu rừng ở Tây Sumatra, Indonesia. Những bông hoa Rafflesia khi nở có đường kính lớn nhất có thể lên tới 1.2m và nó toả ra mùi hôi thối như mùi thịt thối rữa nhằm thu hút côn trùng thụ phấn. Vòng đời của nó rất ngắn ngủi, chỉ khoảng một tuần trước khi nó thối rữa và chết.
Rafflesia còn được gọi là "hoa quái vật" hay "hoa xác chết" do đặc tính sống ký sinh và mùi hôi thối nó toả ra. Nó là loài sống ký sinh, không có lá và rễ. Nó ăn thức ăn trên thân cây chủ để sống. Nó chỉ được nhìn thấy khi vượt ra khỏi thân cây chủ để nở hoa. Hoa Rafflesia được cho là bông hoa có kích thước lớn nhất trong tất cả các loài hoa.
Sơ Đồng hít vào một hơi thật sâu, muốn hóng mát ngoài cửa sổ nhưng bên trong xe lại đang mở máy điều hòa.
Lửa càng ém càng cháy cao, vốn cô chỉ để bụng một chút xíu mà thôi nhưng đến lúc này thì nó đã không còn nằm trong giới hạn không thành vấn đề nữa, giờ là câm nín.
Cô không tìm đề tài, Lạc Chu luôn lạnh nhạt, anh cũng không tìm.
Hai người cứ im lặng như vậy, mãi cho tới khi đến khách sạn của Sơ Đồng.
Thời điểm lửa tắt, cuối cùng Lạc đại thiếu cũng chủ động lên tiếng: "Ngày mấy em tựu trường?"
Sơ Đồng không thèm nhìn anh, cúi đầu tháo dây an toàn ra, đáp cho có lệ: "Ngày mốt báo cáo, sau đó một ngày là buổi lễ khai giảng."
Lạc Chu "Ừ" một tiếng, rất tự nhiên nói: "Ngày báo cáo anh đưa em đi."
Gần như là Sơ Đồng từ chối ngay: "Không cần."
Lạc Chu: "…"
Lạc Chu cảm thấy cái đuôi nhỏ một thân một mình lặn lội đi thật xa tới đây, theo lý mà nói thì nên quan tâm đến cô nhiều hơn, vả lại hình như Sơ Đồng trong trí nhớ của anh luôn thuận theo, sẽ không thể nào từ chối yêu cầu có ý tốt như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại một chút, hình như là đời này của anh còn chưa từng chủ động muốn đưa đón với bất kỳ ai.
Nhưng giờ lại bị từ chối thẳng thừng, không chút do dự, đây là lần đầu tiên.
Bị từ chối thì khẳng định phải có lý do.
Lạc Chu hỏi: "Tại sao?"
Lần này, Sơ Đồng mới quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Khoảng cách giữa ghế lái và ghế lái phụ của xe thể thao so với xe hơi thì gần hơn một chút, dưới khoảng cách như vậy, gương mặt trước mặt còn đẹp trai hơn so với trên ống kính.
Đúng là Sơ Đồng thích khuôn mặt của Lạc Chu, nhất là đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp kia của anh, khi không cười khóe mắt cũng có một độ cong nhẹ bởi vì con ngươi màu sắc tối, thời điểm nhìn người khác luôn khiến người ta có cảm giác xa cách, bất cần.
Nhưng cô cũng không phải là người ăn chay mà lớn lên, nếu như hai người anh ruột của cô học cùng một trường học, thì cũng sẽ là hai nhân vật làm mưa làm gió khiến người ta mê đắm, sẽ có một trận battle tranh đoạt giữa hai nhóm cổ động viên, có hai trai đẹp ở bên cạnh làm bạn với cô cho đến tận khi cô lớn lên, thì chút miễn dịch đối với sắc đẹp này cô vẫn có.
"Bởi vì ngày báo cáo đó, tám giờ sáng em phải đến trường rồi." Sơ Đồng nhìn Lạc Chu, ánh mắt nghiêm túc, chân thành nói: "Là anh đã dạy em, không thể quấy rầy giấc ngủ người khác."
Trong lúc Lạc Chu ngẩn ra, Sơ Đồng đã tự mình mở cửa xuống xe.
Trong suốt chuyến đi vẻ mặt cô đều căng cứng, cuối cùng trước khi đóng cửa, giọng lạnh băng nói cảm ơn với anh: "Cảm ơn anh Lạc Chu đưa em về, em còn có nhiều đồ cần thu dọn, em đi trước."
"…"
Thế này là sao? Xảy ra chuyện gì?
Anh chọc cô cái gì rồi sao, có thể là chuyện bị từ chối quá mức hiếm thấy, cũng có thể là anh muốn làm cho ra lẽ, cái đuôi nhỏ này trước kia tính khí rất tốt sao đột nhiên hôm nay lại nổi giận với anh như vậy.
Trên đường lái xe về nhà Lạc Chu luôn luôn mãi suy ngẫm về vấn đề này.
Anh nghĩ lại suốt cả một đường này rốt cuộc hai người đã nói những gì, rồi sau đó phát hiện, đối thoại của bọn họ không hề có bất kỳ điểm kỳ quái nào.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì chuyện cao lùn kia?
Thật sự là để ý như vậy?
Sau khi về đến nhà anh báo với Bạch Tương Nghi một tiếng, rồi anh trực tiếp đi lên lầu, mở điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lạc Đường.
Lạc Đường là em ruột của Lạc Chu, coi như là người của một nửa giới giải trí cộng với một nửa giới thời trang, cũng đã đóng phim và còn có thương hiệu thời trang của riêng mình.
Hàng năm vào lúc này, Lạc Đường đều không có ở trong nước, từ nửa tháng trước đã đi Paris, để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang vào tháng chín năm nay.
Lạc Chu gọi điện thoại cho Lạc Đường là có nguyên nhân.
Anh và Sơ Đồng kém năm sáu tuổi, không cách nào hiểu được vì sao cô tức giận, có thể là các cô gái trẻ tuổi sẽ hiểu nhau hơn.
Điện thoại được nhận rất nhanh, Lạc Chu đi thẳng vào vấn đề, chính là mách bảo cho Lạc Đường biết đã xảy ra chuyện gì.
"Trước lúc lên xe thì rất tốt!" Lạc Đường suy nghĩ một chút, mới nói: "Vậy khẳng định là trong lúc hai người trò chuyện trên xe đã xảy ra vấn đề, anh thuật lại cho em nghe đi."
Từ nhỏ Lạc đại thiếu đã được các giáo viên ở mọi cấp độ khen là thiên tài, trí nhớ siêu phàm, nhanh chóng thuật lại nguyên văn toàn bộ câu chuyện nửa giờ trước cho Lạc Đường nghe.
Lạc Đường nhanh chóng cho ra đáp án.
"Cái câu ‘Từng có một anh trai đẹp trai như anh thế này, đương nhiên là phải lập tức nhận ra rồi, không phải sao’ Vấn đề nằm ở chỗ này."
Lạc Chu nhíu mày một cái hỏi: "Câu này thì có vấn đề gì mà tức giận?"
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng mất năm giây.
Lạc Đường thở dài, có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ nói: "Anh, em biết tại sao cô ấy tức giận nhưng mà em có giải thích với anh thì anh cũng không hiểu."
Lạc Chu: "Đừng lãng phí thời gian, nói đi."
"Nói đạo lý, em thân là em gái ruột cũng là người quen biết với anh hơn hai mươi năm, phải chịu đựng kiểu độc miệng của anh mà lớn lên, em biết lời này hoàn toàn có thể nói ra từ trong miệng Lạc Chu anh, em không hề cảm thấy kinh ngạc, tật xấu một chút cũng không thay đổi."
Dừng một chút, Lạc Đường lại nói: "Nhưng anh à! Anh không phải là người bình thường, chính anh cũng phải tự biết chứ."
"…"
Thời điểm Sơ Đồng trở lại khách sạn, Tân Oánh mới vừa rời giường sau giấc ngủ trưa, đang ngồi ở trên giường chơi game, cô ấy không nhìn thấy vẻ tức giận của Sơ Đồng.
Ánh mắt Tân Oánh chỉ chăm chăm nhìn màn hình điện thoại nói: "Cậu về rồi à! Đợi mình đánh xong trận này tụi mình đi mua đồ, mình còn tìm được một nhà hàng tây ở gần đây được đánh giá rất cao."
Bởi vì muốn ở ký túc xá và cha mẹ hai bên đều cảm thấy mang theo nhiều hành lý suốt cả chặng đường xa quá phí sức, không bằng cứ tới đó rồi mua, nên đồ hai cô muốn mua rất nhiều.
Tân Oánh nói được một nửa thì trò chơi tiến vào giai đoạn gay cấn: "A a a a a, tên Hầu Tử này kỳ trước bắt mình chết năm lần! Cho mày điên cuồng một lần! Dám cho bà chết."
"…"
Sơ Đồng nói: "Cậu cứ chơi đi, đánh xong trận này chúng ta đi sau."
Tân Oánh là kiểu người tính tình cẩu thả, trời sinh thuộc phái lạc quan, chuyện xấu gì rơi vào người cô cũng có cách có thể bay sạch sau một đêm, ở chung với người như vậy, nhất định tâm tình sẽ rất tốt.
Đi dạo trung tâm thương mại suốt một buổi chiều, chọn đồ xong thì để siêu thị giao đến khách sạn, buổi tối hai người vẫn ăn ăn uống uống. Có Tân Oánh cứ ở bên cạnh trêu đùa, Sơ Đồng thấy chuyện không vui lúc chiều đã tiêu tan.
Sau khi mua đồ xong, ngày thứ hai cũng không có việc gì để làm, hai cô đi chơi đến hơn mười giờ mới trở về khách sạn, đánh nhau trên game tới nửa đêm mới ngủ.
Không biết có phải bởi vì duyên cớ ban ngày gặp được Lạc Chu hay không, mà tối hôm đó Sơ Đồng nằm mơ thấy anh, người ta nói ngày nghĩ đêm mơ.
Đây không phải là lần đầu tiên nhưng cũng đã rất lâu rồi cô không có mơ thấy cảnh tượng này, đó là cái ngày Sơ Đồng có thể trở thành cái đuôi nhỏ của Lạc Chu.
Đó là vào kì nghỉ hè cấp hai của cô, từ ngày đầu tiên Lạc Chu bắt đầu vào ở trong biệt thự nhà cô, Sơ Đồng đã luôn dõi theo anh.
Quan sát Lạc Chu từ buổi sáng, cho đến buổi tối trước khi ngủ, tầm mắt cùng với phạm vi hoạt động của Sơ Đồng đều chỉ vây quanh người anh trai lạnh lùng mới chuyển đến ở cùng cô mà thôi.
Anh ăn cơm cô cũng ăn cơm, anh chơi điện thoại cô cũng ngồi ở bên cạnh chơi cùng, còn có thể tận dụng mọi thứ hỏi anh trai chơi trò chơi gì vậy, Lạc Chu nói chuyện với anh hai và anh ba của cô, cô cũng ngồi ở bên cạnh lắng nghe, Lạc Chu đi ra ngoài cô cũng đi theo.
Bởi vì trên mặt Lạc Chu không có vẻ thiện ý, nói chuyện cũng rất ít chữ, nên đối với anh Sơ Đồng vẫn luôn vừa thích vừa sợ, cũng không dám quang minh chính đại đi theo anh, cô tự cho là thần không biết quỷ không hay nhưng cuối cùng vẫn bị anh trai lạnh lùng phát hiện.
Cứ như vậy qua mấy ngày sau, một lần nọ, đột nhiên Lạc Chu chủ động tìm cô nói chuyện: "Anh thấy mấy đứa trẻ khác vừa được nghỉ thì ngày ngày chạy đi chơi với bạn học."
Bạn nhỏ Sơ Đồng sửng sốt một chút rồi đáp: "Ừm."
Anh trai lạnh lùng Lạc Chu nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói: "Sao em cứ mãi ru rú trong nhà, là không có bạn sao?"
Lạc Chu thật sự không thích bị người khác quấn lấy, anh không ghét cô bé này nhưng anh càng muốn ở một mình, khi nói lời này cũng không có cẩn thận suy nghĩ, lời này có thể sẽ đả kích một tâm hồn thiếu nữ non nớt hay không.
Mà khi đó Sơ Đồng tuổi còn nhỏ, vẫn luôn được mọi người yêu thích, duy chỉ có Lạc Chu là một ngoại lệ.
Nhưng cô vẫn cảm thấy, cố gắng một chút thì sẽ có thể thay đổi cái nhìn của anh trai mới tới với mình.
Nhưng khi đó nghe Lạc Chu hỏi mình như vậy, cô lập tức có cảm giác bản thân không vui.
Anh lạnh nhạt thì lạnh nhạt, tại sao lại giễu cợt cô không có bạn!
Một trong những chuyện con gái kiêng kỵ nhất chính là bị người ta giễu cợt không có bạn, sao cô lại không có bạn được, ở trường học cô có rất nhiều bạn gái tốt đó.
Thiếu chút nữa là Sơ Đồng bật khóc vì tức ngay tại chỗ.
Nhưng vẫn dùng một tia cốt khí yếu ớt chống đỡ, cô không có khóc, mà ngay tức thì tại đó cô gọi điện thoại cho Tân Oánh, nhanh chóng chọn điểm hẹn ở nhà sách nơi được học sinh cấp hai rất yêu thích.
Sau khi Sơ Đồng cúp điện thoại, liền quay sang anh chứng minh: "Anh xem đi, em có bạn."
"Ừ, anh thấy rồi." Lạc Chu gật đầu nói: "Đi chơi với bạn em đi."
Đột nhiên Sơ Đồng ý thức được, anh ghét mình phiền, cho nên mới nói như vậy.
"Anh, tại sao anh có thể như vậy?" Lúc này Sơ Đồng không nhịn được nữa: "Em chỉ là thích nói chuyện với anh thôi mà."
Câu nói cuối cùng này còn mang theo tiếng nức nở.
Sau khi cô nói xong thì quay đầu bỏ chạy ra ngoài, tìm thấy tài xế, nhanh chóng đi tới điểm hẹn ở nhà sách.
Mặc dù là giận dỗi mới tạo ra cuộc hẹn này nhưng nhất định cũng phải nghiêm túc.
Các cô bé tầm mười tuổi, hẹn nhau sớm, về nhà cũng sớm, cuộc hẹn ở nhà sách kết thúc vào bốn giờ chiều, Sơ Đồng và Tân Oánh mỗi người đi mỗi ngã.
Bởi vì gần nhà sách không tiện để đậu xe, mỗi lần tài xế đều chạy đến bãi đậu xe ở trung tâm thương mại gần đó chờ cô, Sơ Đồng rất quen thuộc đối với nơi này, không cần phải quanh co lòng vòng, mỗi lần đều đi đường tắt. Ít người, lại không cần đánh vòng, chỉ cần đi qua mấy ngõ nhỏ, rất nhanh có thể đi đến trung tâm thương mại.
Sơ Đồng ngựa quen đường cũ đi theo đường tắt, trong đầu vẫn còn đang suy tư đến chuyện sau khi về đến nhà phải đối mặt với Lạc Chu thế nào, ai ngờ mới vừa đi vào con hẻm nhỏ thì nghe thấy tiếng mèo kêu.
Rất nhỏ, rất yếu ớt.
Cô dừng bước lại, tỉ mỉ lắng nghe mấy giây.
Đích xác là tiếng mèo kêu, hơn nữa giống như là tiếng mèo con khát sữa phát ra tiếng cầu xin, từng tiếng từng tiếng một, nghe đặc biệt đáng thương.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp men theo âm thanh đi tới. Khoảng cách tiếng kêu càng ngày càng gần, lúc sắp đến chỗ khúc quanh, đột nhiên bên vách tường kia thò ra một cánh tay của đàn ông, túm lấy cánh tay cô, Sơ Đồng bị dọa sợ, cô nhìn thấy bốn người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, ba người trong đó đang vây lấy cô, một người trong đó lắc lắc cái điện thoại trong tay với cô.
Nào có con mèo con nào.
Tiếng mèo kêu kia, là tiếng phát ra trong điện thoại di động.
Sơ Đồng lập tức hiểu ra.
Bọn họ núp ở nơi này, dùng tiếng mèo kêu thu hút người qua đường đi đến đây, nếu như không có người nằm trong "Nhóm người mục tiêu" mà bọn họ muốn thì cứ coi như bọn họ tập trung ở đây nói chuyện phiếm, làm lơ đi; nếu như có mục tiêu cắn câu thì sẽ giống như bây giờ, trực tiếp bắt đi.
Cô dám đi một mình đến đây, không chỉ vì lúc này mới có bốn giờ chiều, mà còn bởi vì ở trong hẻm nhỏ này cũng có hộ gia đình ở.
Ai có ngờ tới đám người này lớn gan như thế.
Sơ Đồng liều mạng giãy giụa, thế nhưng chút sức lực của cô ở trước mặt mấy người đàn ông này không đáng để nhắc đến, ở trước một giây cô bị bắt đi, nhanh tay nhặt cái vỏ chai nước lọc nằm gần bên tay, dùng hết sức lực ném ra bên ngoài.
Một người đàn ông lấy đồ nhét vào miệng của cô, là một miếng vải, mùi gay mũi. Căn bản là Sơ Đồng không có ý thức đề phòng, theo bản năng ngừng thở, nước mắt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trào ra.
Sơ Đồng cố gắng nín thở nhưng không khí có hạn, cố nhịn thế nào đi nữa cũng không nhịn được bao lâu. Mãi cho đến khi bởi vì thiếu dưỡng khí mà trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, bàn tay đang bắt lấy cô đột nhiên buông ra, bên tai truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Có thể là vừa rồi cô không cẩn thận hít vào một chút gì đó, cô dựa vào bức tường ở bên cạnh miệng hít thở dồn dập, đầu choáng váng mắt cũng hoa lên, hoàn toàn không thể phân biệt hình ảnh ở trước mắt mình.
Chờ tới khi tầm mắt đã trở nên rõ ràng, cô mới nhìn thấy mấy người... đàn ông đeo khẩu trang đang nằm bò lổm ngổm trên mặt đất với đủ tư thế.
Còn có một người.
Chính là anh trai lạnh lùng, vừa mới nói những lời làm tổn thương cô vào lúc chiều.
Vốn Lạc Chu thấy cô bé này khóc thì có chút áy náy, mẹ kêu anh đi theo tài xế đến đón Sơ Đồng, dĩ nhiên anh sẽ không từ chối.
Thậm chí lúc tài xế mới vừa lái xe vào hầm để xe ở trung tâm thương mại, anh đã xuống xe trước, nói là đi đến nhà sách đón cô, đây là phương thức mà Lạc Chu có thể dùng để biểu đạt sự áy náy của mình.
Thật không ngờ, may là nhờ có anh tới.
Lạc Chu nhìn về phía cô, vẻ mặt phấn khích, trán đổ mồ hôi, đang nắm cổ áo một người nói lời độc ác.
"Lặp lại lần nữa, tao là vai vế gì?" Giọng Lạc Chu chậm rãi, gằn từng chữ một: "Tao là cha mày, còn đây là em gái tao, con mẹ nó, giờ mày cút đến nói xin lỗi với em gái tao."
"Mày nói xin lỗi cho tốt, nói không chừng tao sẽ không báo cảnh sát."
Những người kia nghe vậy, thật sự là dùng hết sức lực "Lăn một vòng", bò đến bên cạnh cô nói xin lỗi.
Chưa tới một phút, tiếng Lạc Chu gọi điện thoại không nhanh không chậm truyền đến, ở sau lưng bọn họ: "Vâng, tôi muốn báo cảnh sát, trong một hẻm nhỏ ở khu dân cư số 3 nằm giữa trung tâm thương mại thế kỷ và nhà sách, phát hiện bốn kẻ người buôn người."
"Mẹ kiếp! Thằng nhóc thúi! Con mẹ nó, mày nói mày không báo cảnh sát."
"Đúng vậy, là tao nói." Lạc Chu cúp điện thoại, ánh mắt cong cong nói: "Nhưng tại sao ông đây phải giữ lời với bọn cặn bã."