Tập Truyện Ngắn: Hoa Nở Rồi

Chương 1: Tiểu Mãn

Người dịch: Hoa Linh Linh

“Vết bỏng đó, không phải trên mặt cô, mà ở trong tim anh”

1.

Lúc Tiểu Mãn trực nhật xong, cả khuôn viên trường đã lặng ngắt như tờ. Cơn gió mang theo hương thơm của cây mộc hương bám trên bức tường trắng thổi qua cửa sổ bay vào trong phòng học. Lúc tiểu Mãn thu dọn cặp sách mới nhớ ra Phương Hưởng rời đi rồi.

Tiểu Mãn tên là Tô Mãn.

Cho đến nay, cuộc đời của tiểu Mãn vẫn luôn rất tốt đẹp.

Cô có cha mẹ đằm thắm lại hoà nhã, mỗi khi cô cầm bài kiểm tra vẻn vẹn chỉ có bảy mươi lăm điểm về, họ đều dịu dàng khen ngợi, không hổ là tiểu Mãn, đã tiến bộ hơn lần trước năm điểm rồi.

Có ông ngoại đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, ăn cơm xong liền xách l*иg chim đi dạo, lúc về lại mang cho cô một que kem, không ngớt lời gọi tiểu Mãn, tiểu Mãn đừng làm bài tập nữa, ăn chút đồ ăn vặt trước đã nào.

Có một con mèo già đã nuôi mười hai năm, mỗi ngày ngoài việc quét sạch thức ăn cho mèo ra thì chỉ nằm dưới chân tường phơi nắng, sờ đầu nó, nó mới lười biếng “khò khè” hai tiếng.

Còn có một thiếu niên không cười rất đẹp, cười lên lại càng đẹp trai hơn.

Tiểu Mãn là “tuỳ tùng nhỏ” của anh.

Thiếu niên ấy chính là Phương Hưởng, là Phương Hưởng mà cả khu Kiều Hoa không ai không biết.

Tiểu Mãn đeo chiếc cặp sách đựng đầy bài tập về nhà rời khỏi trường, ở ngã tư cô đυ.ng phải ba bạn học cùng lớp. Tiểu Mãn vô thức cúi đầu trốn tránh, Vương Gia Thạch đứng đầu nhanh chóng nắm lấy cặp sách của cô, học theo tiểu lưu manh trong phim Hong Kong khẽ huýt sáo: “Này, cậu có biết ‘nửa tai’ trong ‘Cảnh sát mèo đen’ không? “

Tiểu Mãn không nói gì, nắng chiều chiếu xuống, bóng cô đổ dài trên mặt đất kéo về phía con đường bê tông xám xịt.

“Chắc chắn cậu biết, bởi vì cậu là ‘nửa mặt’ mà!”

Hai nam sinh còn lại haha cười lớn, hùa theo: “Nghe nói khi chụp ảnh, cậu chỉ để người khác chụp nửa khuôn mặt thôi có đúng không?”

Tiểu Mãn vẫn không nói gì.

“Nói đi chứ, câm rồi à?”

Vương Gia Thạch đưa tay ra đẩy Tiểu Mãn một cái, cô lảo đảo một bước rồi đứng vững lại. Vương Gia Thạch cười hihi hỏi: “‘Hưởng ca’ của cậu đâu? Chẳng phải cậu là tùy tùng của cậu ta sao? Bây giờ cậu ta không quản cậu nữa rồi à?”

Vừa nói dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói ở phía bên kia đường: “Ông nội mày đây, có gì chỉ giáo?”

Phương Hưởng ngậm một cây kem trong miệng, anh cắn một miếng, sau đó ném phần còn lại đi, bước đến lan can thấp nhảy vọt qua, tiến tới phía trước, túm lấy cổ áo của Vương Gia Thạch, nhằm ngay một cú đấm vào cằm.

Ba nam sinh sợ chết khϊếp chạy đi, Phương Hưởng vỗ vỗ bụi không tồn tại trên người, ngẩng đầu nhìn phía đối diện, có chút đau lòng khi thấy que kem trên mặt đất đã chảy chỉ còn que gỗ: “Bọn họ nói gì em?”

Tiểu Mãn cúi đầu không nói gì, mũi giày da nhỏ cọ cọ trên mặt đất.

Phương Hưởng có chút mất kiên nhẫn, vươn tay ra đẩy cô: “Hỏi em đó.” Lúc anh đẩy, tiểu Mãn cũng nghiêng đầu qua, đưa má phải về phía anh.

Phương Hưởng sững người một lúc, lập tức liền hiểu ra.

Hồi năm tuổi, nửa bên trái khuôn mặt của tiểu Mãn bị thương nặng do nước sôi trong ấm đổ vào, từ trán xuống cằm, nửa khuôn mặt bị biến dạng xấu xí, gần như hủy dung.

Đây là điều không hoàn hảo duy nhất trong cuộc đời tiểu Mãn.

2.

Tiểu Mãn và Phương Hưởng mười ba tuổi đang ngồi bên vệ đường, mỗi người cầm một que kem trên tay. Là Tiểu Mãn mời, mẹ Tô cho tiền tiêu vặt rất hào phóng nên ví tiền của cô lúc nào cũng căng phồng.

Phương Hưởng cắn một miếng kem vị dứa: “Thật ra anh thấy em rất phiền phức.”

Tiểu Mãn mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống mũi giày: “… Vâng.”

Tiểu Mãn nhỏ hơn tiểu Phương nửa tuổi, khi vừa sinh ra cả hai đã biết nhau. Quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Phương vô cùng thân thiết, từ nhỏ mẹ Phương đã ân cần dạy bảo, em gái tiểu Mãn nhỏ hơn con, con phải nhường em chăm sóc em. Mẹ Tô cũng căn dặn tiểu Mãn, con là con gái, chơi một mình ở ngoài sẽ rất nguy hiểm, phải đi theo anh Phương Hưởng, làm gì cũng để anh trai đưa con đi.

Cho nên từ khi Phương Hưởng bắt đầu hiểu chuyện, sau lưng anh vẫn luôn có một “cái đuôi” đi theo như vậy. Hôm nay không dễ dàng gì mới nhân lúc cô trực nhật mà rời đi trước được, kết quả vẫn phải bất lực mà hành hiệp trượng nghĩa.

Phương Hưởng quay đầu sang nhìn cô: “Anh phải thu phí bảo vệ, nếu ngày nào em cũng mời anh ăn kem, anh sẽ…”

“Bảo vệ em?”

“… Cho em làm tùy tùng của anh.”

Tiểu Mãn cười, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết: “Trước đây không phải sao?”

Phương Hưởng bắn que gỗ đi, que gỗ vẽ một đường thẳng, ổn định rơi vào xe rác bên đường. Anh đứng dậy, giơ ngón tay cái lên ấn đầu cô một cái như đóng dấu: “Bây giờ chính thức được chứng nhận.”

Tiểu Mãn ngẩn người.

Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, ánh nắng đỏ cam ấm áp làm cho cái bóng của Phương Hưởng cong sang một bên, in rõ vào trong mắt cô. Cũng giống như dấu vân tay in trên trán cô vậy.

“Về nhà thôi.”

Tiểu Mãn đứng lên đi theo sau Phương Hưởng, cách anh nửa bước. Suốt quãng đường cô dẫm lên bóng anh, nhìn hai bả vai ẩn hiện dưới chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của anh, nhìn đôi giày thể thao không theo khuôn phép đá những hòn đá và nắp chai dọc đường của anh.

Cuối cùng, nhìn tay anh.

Theo lời kể của mẹ Tô thì khi sinh ra tiểu Mãn rất ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng lúc tròn ba tháng tuổi, cô đột nhiên quấy khóc hàng đêm, cứ đến nửa đêm là khóc, khóc đến mức khiến mẹ Tô suy nhược thần kinh, cả đêm không thể ngủ được. Có một lần nhà máy của mẹ Phương có việc phải gửi tạm Phương Hưởng chín tháng tuổi sang nhà họ Tô. Tiểu Mãn đang khóc lanh lảnh vừa nhìn thấy Phương Hưởng đang ngủ say liền ngừng khóc, chớp chớp mắt, khua khua nắm tay nhỏ. Mẹ Tô mỉm cười kéo tay Phương Hưởng lại, hướng về phía nắm tay nhỏ của tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, đây là anh trai Phương Hưởng.” Sau đó, khi Phương Hưởng lật người, bàn tay không cẩn thận đưa tới trước mặt tiểu Mãn. Tiểu Mãn há miệng ra, mυ'ŧ ngón tay anh ngon lành, mυ'ŧ một lúc liền ngủ thϊếp đi, cũng không còn khóc nữa.

Phương Hưởng quay đầu lại xem tiểu Mãn có đi theo hay không, nhìn dọc theo ánh mắt cô về phía bàn tay mình, anh tiến lên trước nửa bước với vẻ ghét bỏ và cảnh giác: “… Sao em lại nhìn chằm chằm vào tay anh?”

Tiểu Mãn cười nhẹ: “Tay anh đẹp.”

Phương Hưởng lật lật bàn tay mình, gãi gãi đầu: “Đẹp à?”

Tiểu Mãn cảm thấy những thứ mà Phương Hưởng giỏi đều không giống người khác. Khi bạn bè cùng trang lứa còn đang lội trong hố bùn để tranh giành địa bàn, anh đã vượt cấp hai lần liên tiếp, trở thành “thần đồng” duy nhất ở khu Kiều Hoa học hết tiểu học khi mới mười tuổi. Khi đám khỉ bùn tranh giành địa bàn đột nhiên hiểu chuyện cố gắng học hành hơn, Phương Hưởng lại dùng ngọn lửa đốt cháy thảo nguyên, “thống trị” những nam sinh hư hỏng lớn nhỏ ở trường cấp ba, trở thành “Hưởng ca” tiếng tăm lừng lẫy danh xứng với thực.

Tiểu Mãn nghiêm túc nói: “Đẹp.”

Là một đôi tay đánh người và viết chữ đều rất đẹp.

3.

Tiểu Mãn cứ như vậy trở thành “tùy tùng nhỏ” của Phương Hưởng, thoáng cái đã làm ba năm.

Nước cam ép, trung tâm trò chơi, trò chơi mạo hiểm, xem phim thâu đêm, đạp xe, hai người ba chân… Ba năm tựa như một viên bi màu sắc rực rỡ.

Tiểu Mãn sẽ theo anh đi “kiểm tra” đám nam sinh hư hỏng, điểm danh tên từng người một, nghe anh phân phó: “Tiểu Mãn, ghi tên những người không đến cho anh” rồi lập tức “soạt soạt soạt” bắt đầu viết. Đến giờ ăn trưa lại đến lớp học tìm anh, lấy tiền anh đưa sau đó xách hai que kem trở về, vẫn vị dứa như mọi khi. Giờ nghỉ trưa, cô ngồi vào vị trí trước bàn anh, giúp anh chặn lại tất cả những “công vụ” đến gây rối…

Sau đó, hầu như tất cả bạn bè và bạn học của Phương Hưởng đều biết anh có một “tùy tùng nhỏ” như vậy, cũng thường nhân cơ hội Phương Hưởng không ở đó mà trêu đùa “tùy tùng nhỏ” vài câu.

“Tiểu Mãn, cô ngày ngày đi theo Hưởng ca, có phải là thích anh ta không?”

“Tiểu Mãn, nghe nói hai người quen nhau từ khi còn mặc tã lót, có phải hai người đã có hôn ước từ bé rồi không?”

“Tiểu Mãn, tôi cũng có thể che chắn cho cô, hay là cô làm tùy tùng cho tôi đi?”

Tiểu Mãn chỉ cười, không đáp lời cũng không phản bác, thế là lại có người nói, Tiểu Mãn không biết tức giận cũng không biết buồn bã, người khác nói xấu cô thế nào cô cũng không phản kích, e rằng là một kẻ ngốc.

Cô bé ngốc tiểu Mãn cũng không quan tâm, cô chỉ toàn tâm toàn ý làm tùy tùng nhỏ của Phương Hưởng.

Tiểu Mãn và Phương Hưởng bằng tuổi nhau, nhưng cô học dưới anh hai lớp. Giờ tự học của lớp mười hai phải lên đến mười rưỡi tối, không thể so với lớp mười. Tiểu Mãn ở nhà làm xong bài tập thật sớm, nắm chắc thời gian chạy tới bên cửa sổ, nhìn thấy một bóng người dần dần xuất hiện trong bóng đêm liền gọi xuống “Anh Phương Hưởng.”

Phương Hưởng ngẩng đầu lên, uể oải đáp một tiếng “Ừm.”

Tiểu Mãn chào mẹ, bưng đĩa bánh cupcake vừa nướng xong xuống tầng. Phương Hưởng đeo cặp quai chéo, đang cúi đầu thay giày, nhìn đĩa bánh trong tay tiểu Mãn một cái: “Đây là cái gì?”

“Đói không? Nếm thử xem?”

Phương Hưởng cầm một cái lên cắn một miếng, thấy ánh mắt mong đợi của tiểu Mãn, anh ậm ờ nói: “Cũng được.”

Tiểu Mãn cười thẹn thùng, sờ sờ mũi: “Lần đầu tiên em nướng đó, có cho thêm một ít dứa anh thích.”

Phương Hưởng nhìn cô cười.

Tiểu Mãn đi theo Phương Hưởng vào nhà, mẹ Phương lập tức bưng món “canh tẩm bổ thi đại học” được đun nấu tỉ mỉ ra, cũng thuận tiện múc cho tiểu Mãn một bát.

Phương Hưởng uống một ngụm canh: “Hôm nay kết quả thi tháng của bọn em đã ra chưa?”

Tiểu Mãn: “…”

“Mang bài kiểm tra ra đây cho anh xem.”

Mười phút sau, Phương Hưởng lật lật mấy tờ giấy, nhìn dấu gạch chéo đỏ chói trên đó, hận không thể rèn sắt thành thép: “Đơn giản như thế mà sao em có thể làm sai được vậy?”

Tiểu Mãn: “Thì là sai như trên bài kiểm tra đó.”

Phương Hưởng tức giận gõ đầu cô, cô bò ra bàn cười khúc khích: “Tùy tùng cũng phải nhìn thành tích à?”

Có một điểm tiểu Mãn luôn vô cùng khâm phục anh, đó là Phương Hưởng “thống lĩnh” nhiều thiếu niên hư hỏng như vậy, trăm công nghìn việc, lại vẫn có thể duy trì thành tích đứng đầu lớp.

“Đương nhiên, làm mất mặt anh.”

Hai từ “mất mặt” có chút chói tai. Tiểu Mãn bất giác cười nhẹ, rồi hỏi: “Vậy… nếu thành tích của em tốt thì có thể làm tùy tùng của anh cả đời được không?” Tiểu Mãn nhìn anh, đôi mắt hạnh trong suốt chứa đầy sự mong đợi đến bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Phương Hưởng không trả lời, lấy hộp bút từ trong cặp sách ra: “Ngồi qua đây, anh giảng đề cho em.” Anh đóng cặp lại, Tiểu Mãn liếc nhìn một cái, thấy một chiếc cặp tóc hình con bướm màu trắng ở bên trong.

Ngày hôm đó tiểu Mãn vô cùng mất tập trung, bắt đầu từ chữ “giải” liền ngẩn người, cho đến khi “đề bài này được chứng minh” mới hoàn hồn lại.

“Nhớ chưa?”

“Vâng…”

Phương Hưởng đưa tờ giấy kiểm tra đã sửa những câu sai cho cô: “Những câu đã giảng qua một lần rồi thì không được phép làm sai nữa, nếu làm sai sẽ bị phạt.”

“Phạt thế nào?”

Phương Hưởng suy nghĩ hồi lâu, gãi gãi đầu: “Để anh nghĩ đã. Em mau về đi, anh phải đi ngủ rồi.”

Kỳ thi tháng tiếp theo, tiểu Mãn vẫn làm sai cùng một dạng câu hỏi, nhưng Phương Hưởng không hề phạt cô, cũng không giảng lại đề cho cô nữa.

Bởi vì Lâm Tịch Nguyệt.

Lâm Tịch Nguyệt là học sinh nghệ thuật của lớp xã hội, cô ấy học múa, khi đi bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển ưu nhã như thiên nga bơi dưới nước.

Tiểu Mãn biết từ lớp mười đến lớp mười hai, không ít nam sinh đều thầm để ý Lâm Tịch Nguyệt, bao gồm cả Vương Gia Thạch, người đã bị Phương Hưởng đánh năm lớp bảy, bây giờ không may lại tiếp tục học cùng lớp với cô.

Buổi tự học buổi tối, sau khi giáo viên rời đi, phòng học liền trở nên ồn ào. Vương Gia Thạch đá vào chân ghế của Tiểu Mãn một cái: “Tô Mãn, muốn nghe bát quái không?”

Tiểu Mãn vùi đầu chăm chú sửa những câu sai trong tờ giấy kiểm tra vừa mới được phát, coi như không nghe thấy.

“… Về Phương Hưởng, cậu không muốn biết à?”

Tay tiểu Mãn ngừng lại, cây bút chọc một lỗ nhỏ trên giấy.

Vương Gia Thạch ủ rũ: “Tôi nhìn thấy Phương Hưởng và Lâm Tịch Nguyệt đi uống cà phê với nhau.”

4.

Tháng mười hai, sau trận tuyết đầu tiên thời tiết liền trở nên lạnh giá, như thường lệ, sau tiết bốn buổi sáng, tiểu Mãn đến quầy bán đồ ăn vặt trong siêu thị. Chủ quán đã mua thêm một chiếc máy hâm và giữ ấm đồ uống. Tiểu Mãn mua hai lon cà phê nóng, đi đến phòng học lớp mười hai, lại phát hiện ra Phương Hưởng không có ở đó.

Bạn cùng bàn của Phương Hưởng có lòng tốt chỉ đường: “Tiểu Mãn! Tìm Hưởng ca à? Hưởng ca lên sân thượng rồi!”

Tiểu Mãn kéo cánh cửa đã hỏng ổ khóa ra, một luồng khí lạnh tạt vào mặt cô. Sắc trời sau khi rơi tuyết trở xám xịt mờ ảo, những đám mây trôi bồng bềnh, Phương Hưởng ngồi xổm dựa vào tường, vạt áo khoác buông thõng trên mặt đất.

Tiểu Mãn đi đến gần, ngửi thấy mùi hăng hắc mới phát hiện ra trong tay Phương Hưởng đang trầm ngâm kẹp một điếu thuốc còn chưa dập tắt.

Cô vô thức lùi lại một bước, giọng run run: “… Anh Phương Hưởng, anh hút thuốc…”

Phương Hưởng nâng mí mắt: “Ừ.”

“… Có thể dập đi không?”

Phương Hưởng ngừng lại một lát mới nhớ ra tiểu Mãn sợ lửa. Anh có chút bực bội khó tả, dí điếu thuốc xuống vùng nước đọng ở dưới đất, ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”

Tiểu Mãn lại sửng sốt, một bên mặt Phương Hưởng sưng lên, khóe miệng còn có vết máu.

“… Anh đánh nhau à?” Tiểu Mãn vội vàng đưa tay ra.

Phương Hưởng nghiêng đầu tránh đi, không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”

Tiểu Mãn đứng im một lúc, đưa cho anh hai lon cà phê, nói nhỏ: “Buổi chiều anh còn phải học tiết chính trị, đừng ngủ gật.”

Phương Hưởng không nhận, một lúc sau anh đứng dậy nói: “Em tự uống đi.”

“Nhưng mà…”

Phương Hưởng ấn huyệt thái dương: “… Có thể đừng đi theo anh nữa được không?”

“Nhưng…” Tiểu Mãn sờ sờ trán mình.

“Lúc đó em còn nhỏ, anh cũng còn nhỏ…” Phương Hưởng đút hai tay vào túi, cúi đầu xuống nhìn tiểu Mãn, nửa khuôn mặt của cô thanh tú dễ thương, nửa khuôn mặt còn lại dữ tợn đáng sợ: “Còn nửa năm nữa là anh thi đại học rồi, không có thời gian giúp em nữa đâu, về việc học, em tự để tâm chút.”

Trong chốc lát, tiểu Mãn mỉm cười, cúi đầu nhìn mặt đất, trong một vũng nước phản chiếu lại hình ảnh của cô: “Được.”

Phương Hưởng nói xong liền bỏ đi.

Tiểu Mãn ngồi xổm xuống, đặt hai lon cà phê xuống chân tường, chống cằm lên cánh tay, nhìn chằm chằm hồi lâu, cho đến khi gió cuốn theo những bông tuyết luồn vào trong cổ, cô mới rụt người lại, rùng mình.

Trên đường trở về lớp học, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô. Tiểu Mãn dừng chân, lùi lại một bước dựa vào lan can, nhìn Lâm Tịch Nguyệt đang khoác tay một nữ sinh đi qua ở phía trước. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác len màu tuyết, trên đầu kẹp một chiếc cặp tóc nhỏ.

Hình con bướm màu trắng.

5.

Khi hoa mộc hương lần nữa nở rộ, chính là lúc gần sát mùa thi đại học.

Chỗ ngồi của tiểu Mãn ngay cạnh cửa sổ, hương hoa nồng đậm trong gió đêm thoảng qua từng trận, khiến người ta như rơi vào một cảm giác say rượu. Tiểu Mãn được gọi tiểu Mãn, là bởi vì cô sinh ra vào tiết Tiểu Mãn, khổ thái tú, mi thảo tử, mạch thu chí(1).

(1)Là tên gọi của 3 khoảng thời gian rõ rệt dựa trên các hiện tượng thiên nhiên trong tiết Tiểu Mãn. Thời gian đầu, các cây diếp đắng xanh tươi sum suê, sau đó cây tề thái (cây mã thầy) lần lượt lụi tàn. Cuối cùng, tại những ngày cuối của tiết Tiểu Mãn các loài cây tiếp tục quá trình phát triển của bản thân.

Ngày sinh nhật hôm ấy, trong nhà nướng một chiếc bánh gato, mùi thơm ngào ngạt toả ra khắp nhà. Ông ngoại hát hai câu kinh kịch chúc mừng, con mèo già nằm ở góc bàn ngủ gà ngủ gật.

Sau khi ăn xong, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ chuẩn bị đi ngủ, tiểu Mãn nhận được điện thoại của Phương Hưởng. Cô vội vàng khoác áo đi xuống lầu, thấy Phương Hưởng đang ngồi trên bậc thềm tầng hai, trên vai đeo chiếc cặp sách lỏng lẻo.

Do lịch học và nghỉ ngơi khác nhau nên nửa năm nay cơ hội tiểu Mãn gặp được anh đã ít lại càng ít hơn.

“Anh Phương Hưởng.”

Phương Hưởng quay đầu lại nhìn cô một cái, vỗ vỗ xuống bậc thềm bên cạnh mình. Tiểu Mãn bước đến ngồi xuống, một hộp quà được nhét vào trong lòng cô.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Tiểu Mãn vui mừng khôn xiết: “Anh vẫn còn nhớ sinh nhật em…”

“Có thể không nhớ được à, một tháng trước mẹ anh đã bắt đầu nhắc đến chuyện này rồi.”

Nụ cười của tiểu Mãn nhạt đi, cô ôm hộp quà một cách trân quý trọng: “… Có phải bây giờ anh rất bận không?”

“Cũng bình thường.” Phương Hưởng nhìn cô, sau đó đưa mắt nhìn về phía màn đêm ngoài cửa sổ: “… Tiểu Mãn.”

“Dạ?”

“… Lúc người khác nói em, em có cảm thấy khó chịu không?” Khi nói câu này, giọng điệu của anh có chút dè dặt, như thể đã đắn đo rất nhiều lần.

Tiểu Mãn hơi sững lại, gót chân nhẹ nhàng gõ trên bậc thềm, cô cười khẽ: “Từ nhỏ mẹ đã dạy em bốn nguyên tắc. Thứ nhất, khi không biết phải làm gì, trước tiên hãy mỉm cười rồi mới nói. Thứ hai, khi tình yêu bản thân đã đủ lớn, sự ác ý của người khác sẽ không thể làm tổn thương em. Thứ ba, tâm hồn quan trọng hơn nhiều so với vẻ ngoài, chỉ là hầu hết mọi người đều yêu thích dung mạo xinh đẹp, vì vậy đừng trách móc nặng nề. Thứ tư…”

Phương Hưởng quay sang nhìn cô: “Thứ tư?”

“Không nói cho anh biết điều thứ tư đâu.” Cô cười rồi đứng lên, lắc lắc cái hộp trong tay, nhảy lên hai bước, như nhớ ra điều gì đó, cô đưa túi giấy đang xách trong tay cho Phương Hưởng: “Bánh em tự nướng, có cho thêm ít dứa.”

“Tiểu Mãn, chờ một chút.” Phương Hưởng nhận lấy, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào nửa khuôn mặt bên trái của Tiểu Mãn: “Em có từng nghĩ tới…”

“Dạ?”

Chốc lát, Phương Hưởng lắc đầu: “Không có gì.” Anh bước lên một bước, lòng bàn tay đặt lên vai cô: “Đi thôi, cùng nhau đi lên.”

Tiểu Mãn gặp lại Phương Hưởng là vào ngày kết thúc kỳ thi đại học. Trong phòng KTV la hét ầm ĩ toàn là bạn bè của Phương Hưởng đang ngồi. Tiểu Mãn vừa xuất hiện liền có người cười ồ lên gọi cô: “Tiểu Mãn đến rồi!”

Tiểu Mãn đứng ở cửa mỉm cười, thấy Phương Hưởng vẫy tay với cô, cô mới bước tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Phương Hưởng đưa cho cô ly nước, nhìn cô một cái, sửng sốt: “Tóc…”

Tiểu Mãn vô thức sờ sờ tóc mình: “Vừa mới gội đầu xong còn chưa kịp khô, vốn đang chuẩn bị cùng bố mẹ đến nhà dượng chơi.” Trước đây cô toàn buộc tóc đuôi ngựa, lần này thả tóc ra để buông xuống hai bên, lúc cúi đầu vừa hay che được khuôn mặt bên trái.

“Họ tự đi rồi à?” Phương Hưởng thất thần nhìn hồi lâu, mới nhớ ra cầm lấy micro trên bàn đưa cho cô: “Hát không?”

“Không hát đâu, ừm, bố mẹ tự đi rồi, nghe bảo là anh tìm em đi chơi liền thấy vô cùng yên tâm. Lúc đi chú Phương còn bảo em dặn anh đừng uống rượu.” Tiểu Mãn lắc lư chân, nghiêng đầu sang nhìn anh.

Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc uống rượu, chơi đến quá khuya, tiểu Mãn trực tiếp dựa vào ghế sofa da trong phòng bao ngủ luôn. Khi cô mở màng tỉnh dậy, mọi người đã đi gần hết. Cô dụi dụi mắt, mới phát hiện ra mình đang tựa vào vai Phương Hưởng.

Đang định ngồi dậy thì cánh tay cô đã bị Phương Hưởng nắm lấy. Trái tim chợt run rẩy, cô ngước mắt lên nhìn vào mắt Phương Hưởng, trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt ấy sâu thẳm mà tĩnh lặng.

Khác với Phương Hưởng lúc nhỏ ngồi trên chiếc ô tô đồ chơi, khác với Phương Hưởng thích ăn kem que vị dứa, cũng khác với Phương Hưởng ra vẻ ngầu khi đánh người…

Hoàn toàn xa lạ, một Phương Hưởng cô chưa từng gặp qua.

Tiểu Mãn cảm thấy lúc này mình nên mỉm cười, nhưng cơ bắp toàn thân cô lại không nghe theo sự sai khiến, chỉ biết nín thở theo bản năng, cũng cảm nhận được hơi thở mang theo mùi rượu của Phương Hưởng ngày càng sát gần…

Và dừng lại trong gang tấc.

Phương Hưởng tựa như bỗng giật mình tỉnh lại, hốt hoảng đẩy cô ra: “Sao lại là em… Anh tưởng là…”

Tiểu Mãn ngây người, một lúc sau mới nở nụ cười: “… Anh Phương Hưởng, em, em phải về rồi.”

Phương Hưởng ngồi đó không nhúc nhích.

“Anh… anh không cần tiễn đâu, chỗ này gần, em đi taxi là được.”

Đi thẳng ra khỏi cửa, không khí tràn ngập mùi hoa mộc hương, điện thoại trong túi cô đang rung, không biết đã rung bao lâu rồi.

Tiểu Mãn nghe điện thoại, đầu bên kia là giọng nói vừa run vừa gấp của ông ngoại.

6.

Cả kỳ nghỉ hè sau tang lễ, Phương Hưởng không gặp qua tiểu Mãn. Trước khi nhập học vào tháng chín, anh gọi cho tiểu Mãn một lần nhưng không ai nghe. Căn nhà trên lầu đã trống không, anh lên gõ cửa chỉ nghe thấy âm thanh “cộc cộc cộc” đơn điệu không ngừng vang vọng.

Sau đó mẹ Phương liên tục hỏi thăm, nghe ngóng tin tức, nói tiểu Mãn và ông ngoại hiện đang sống ở nhà dì của cô tại một thành phố khác, có lẽ sẽ không quay lại nữa. Ông ngoại tiểu Mãn tuổi già mất đi con gái và con rể, tinh thần sụp đổ, thân thể cũng suy sụp, mắc bệnh nặng phải làm phẫu thuật, nhà ở đây có thể cũng phải bán đi. Cuối cùng bà thở dài, đúng là hoạ phúc sớm chiều.

“…Chúng ta có thể giúp gì không ạ?”

Mẹ Phương: “Mẹ có đề cập qua nhưng tiểu Mãn nói ở nhà dì bên này rất tốt. Còn bảo mẹ thay nó gửi lời hỏi thăm đến con, hỏi xem có phải con đã thi đỗ trường con mong muốn không.”

Cửa sổ mở toang, hôm trước tiết Xử Thử trời đổ mưa, lá cây mộc hương rụng đầy trên mặt đất.

Mẹ Phương vẫn đang âm thầm gạt nước mắt: “Đúng là một cô bé ngốc…”

Phương Hưởng ngồi trước cửa sổ, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá dày đặc chiếu xuống những tia sáng nhỏ vụn, anh gục đầu không cách nào suy nghĩ nổi, dường như bị kéo vào một giấc mộng sâu, không ngừng rơi xuống.

Trường đại học Phương Hưởng học nằm ở một thành phố phía bắc, mùa xuân cát bay đá chạy, mùa đông những con đường dài phủ đầy tuyết.

Tháng mười một, vào sinh nhật tuổi hai mươi, Lâm Tịch Nguyệt đang học tại Học viện Múa xách một chiếc bánh gato đến thăm anh. Để giữ dáng, Lâm Tịch Nguyệt chỉ ăn một chút salad rau, sau đó miễn cưỡng cùng anh uống một ly rượu.

Phương Hưởng ở trường đại học không còn giống như thời cấp ba ra vào đều có người ủng hộ rầm rộ nữa, anh chỉ sống một cuộc sống đơn điệu ngày ngày lên lớp, đến phòng thí nghiệm rồi về ký túc xá, cũng đã ngừng liên lạc với rất nhiều bạn học thời cấp ba, chỉ còn giữ liên lạc với một số ít, Lâm Tịch Nguyệt là một trong số đó. Vào các kỳ nghỉ, hai người tụ tập ăn uống gϊếŧ thời gian, nói chuyện về những món ăn kinh khủng ở đây, nói về ánh trăng và dòng sông quê mình. Không có bước tiến nào trong quan hệ nữa, chỉ vậy mà thôi.

Lâm Tịch Nguyệt cảm khái: “Năm lớp mười hai cậu mới mười sáu tuổi, lúc đó cậu phách lối không chịu được, ngay cả giáo viên cũng niệm tình thành tích cậu tốt mà nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng tôi chỉ cảm thấy cậu thật ấu trĩ…”

Phương Hưởng cười, không phản bác lại.

“Đã bốn năm rồi…” Lâm Tịch Nguyệt kéo dài giọng cảm thán một tiếng, lại chậm chạp không nói tiếp. Thật lâu sau, cô ấy nhìn thời gian, lấy chiếc kính râm trong túi ra đeo lên như một nữ minh tinh sợ bị chụp lén, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Phương Hưởng: “… Đi đây, bánh cậu cứ từ từ ăn đi.”

Phương Hưởng không nói gì, khóe mắt liếc nhìn Lâm Tịch Nguyệt đẩy cửa rời đi, chuông gió treo ở cửa vang lên tiếng ‘leng keng’, thế giới lại chìm vào tĩnh lặng.

Anh cầm chiếc bánh Lâm Tịch Nguyệt mang đến lên rồi mở ra. Chiếc bánh nhỏ chưa đến 8″, bên trên được phủ dứa. Anh cầm dĩa lên xắn một góc, vừa ăn một miếng liền bị nghẹn.

Mùi vị quen thuộc, như cơn mưa rào đánh úp bất ngờ xuống thế gian, ùn ùn mà kéo đến.

Anh vội vàng đứng dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Lâm Tịch Nguyệt đang chuẩn bị vào ga tàu điện ngầm nghe thấy tiếng hét liền dừng lại: “Chuyện gì vậy?”

Phương Hưởng thở hồng hộc: “Bánh… Cậu mua ở đâu?”

Bốn năm tựa như một giấc mộng.

Bốn năm qua, anh không còn ngửi thấy hương thơm của cây mộc hương vào tiết khí đầu hè, cũng không ăn qua bất kì thứ gì có vị dứa nữa.

Trong đêm tối tĩnh mịch, anh nhiều lần mơ thấy ngày kết thúc kỳ thi đại học hôm ấy, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cô gái hơi mở lớn. Cô chờ đợi một lời hứa mà có lẽ nó căn bản chưa từng tồn tại, nhưng lời cuối cùng anh nói với cô lại là “Sao lại là em.”

Anh vốn cho rằng đây là sự trừng phạt, anh sẽ không bao giờ có được bất kỳ tin tức nào về tiểu Mãn nữa.

7.

‘Sơ hạ’ là một quán bánh nhỏ nằm khuất trong ngõ hẻm sâu, ánh nắng mặt trời đầu đông mỏng manh, những cành cây chìa ra sau bức tường đỏ đang run rẩy.

Phương Hưởng xuôi theo bảng hiệu từng nhà để tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy bảng hiệu ẩn trong bụi dây leo hoa. Dưới bậc thềm dựng một tấm bảng đen nhỏ, bên cạnh đặt một tấm đệm mềm mại, một con mèo con màu vàng đang nằm trên đó.

Phương Hưởng đứng ở cửa, ngập ngừng đang định đi vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi tay ôm bó hoa hồng tươi cực kỳ đẹp bước ra.

Người đàn ông dừng lại, liếc nhìn khuôn mặt của Phương Hưởng, ngạc nhiên gọi: “Phương Hưởng?”

Phương Hưởng nhìn một cái, chỉ cảm thấy hơi quen, không nhận ra đó là ai.

Người đàn ông chỉ vào mình: “Tôi đây, Vương Gia Thạch, hồi cấp hai cậu từng đánh tôi.”

Lời giới thiệu bản thân sáng tạo này cuối cùng cũng đã gợi lại ký ức của Phương Hưởng.

Vương Gia Thạch vác bó hoa hồng lên vai, cùng Phương Hưởng hàn huyên vài câu.

Phương Hưởng hỏi anh ta: “Cậu tới đây làm gì?”

Vương Gia Thạch cười hì hì: “Cầu hôn.” Ánh mắt Vương Gia Thạch rơi vào người anh, thăm dò hồi lâu mới mở miệng, tựa như còn có điều muốn nói, nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn xoay người rời đi không nói lời nào.

Phương Hưởng lại đứng ở cửa một lúc lâu, nhìn con mèo con đang ngủ gà ngủ gật cũng đã tỉnh dậy, trợn tròn mắt nhìn anh một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm lần nữa đẩy cửa.

“Hoan nghênh quý khách.” Một người đàn ông đứng sau quầy ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hưởng với nụ cười dịu dàng: “Anh muốn mua gì?”

“Tôi…” Phương Hưởng nhìn quanh một vòng, “Xin hỏi Tô Mãn có làm việc ở đây không?”

Người đàn ông hơi kinh ngạc: “Anh cũng tìm tiểu Mãn ư?”

Phương Hưởng thở chậm lại, gật đầu.

Người đàn ông xoay người, vén tấm màn phía sau ra: “Tiểu Mãn, có người tìm em.”

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới: “Đến đây.”

Phương Hưởng cảm thấy dường như bản thân cuối cùng cũng đã thoát khỏi giấc mơ sâu thăm thẳm, từ từ đi lên, khi nhìn thấy tấm màn được vén ra, đôi mắt trong veo phía trên khẩu trang xuất hiện, cuối cùng anh cũng có thể hít thở lần nữa: “… Tiểu Mãn.”

Đôi mắt đó hơi lóe lên, trong phút chốc, giọng nói ngạc nhiên vang lên: “Anh Phương Hưởng?” Cô bước đến trước quầy tháo khẩu trang ra.

“… Lâu rồi không gặp.”

Tiểu Mãn nhìn anh, rồi lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Em ra ngoài một lát được không?”

Người đàn ông mỉm cười nhìn cô: “Phải trừ tiền lương.”

Tiểu Mãn sờ sờ mũi: “Rất nhanh sẽ trở về thôi.”

Tiểu Mãn cởi đồng phục đầu bếp màu trắng và găng tay ra, Phương Hưởng liếc nhìn ngón tay cô một cái, hô hấp liền tắc nghẽn.

Khi bước xuống bậc thềm, con mèo con ở cửa kêu “meo” một tiếng, tiểu Mãn quỳ xuống xoa đầu nó, mèo con thoải mái ‘gừ gừ’.

“Con mèo trước kia đâu?”

“Năm trước qua đời rồi, cũng ngay sau ông ngoại một bước. Nó già lắm rồi, sau này đến thức ăn cho mèo ngon nhất cũng không muốn ăn nữa.” Tiểu Mãn nói với giọng đều đều.

Cổ họng Phương Hưởng đắng ngắt, gần như không thể thốt ra lời: “… Anh có đến nhà dì em tìm em.”

Tiểu Mãn nhẹ nhàng vuốt ve mèo con, rất lâu sau mới cười nói: “Em biết, dì có nói với em.” Cô đứng dậy, chỉ vào chỗ sâu trong ngõ: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”

Khắp con ngõ ngoằn ngoèo chật hẹp đều là tiếng miền Bắc. Gió lạnh thổi khiến tai tiểu Mãn nhanh chóng đỏ bừng. Dọc đường đi luôn có người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái của cô, nhưng cô thản nhiên cười nhẹ, cũng không có bỏ tóc đang buộc xuống, cứ như vậy hào phóng để lộ ra.

Đến một bức tường, trước mặt là đám dây leo héo khô, tiểu Mãn dừng lại, vô thức vuốt tóc. Chiếc nhẫn đính hôn cô đang đeo trên ngón giữa tay trái sáng chói dưới ánh mặt trời càng khiến người ta chú ý.

“… Là Vương Gia Thạch sao?”

Tiểu Mãn quay đầu lại: “Cái gì?”

“Vị hôn phu của em…”

Tiểu Mãn cười: “Đương nhiên không phải.” Cô cúi đầu ngượng ngùng: “Là người vừa nãy ở quầy…”

“Vương Gia Thạch nói, cậu ta đến để cầu hôn em…”

“Em từ chối rồi.” Tiểu Mãn dường như càng ngại ngùng hơn, cọ mũi giày xuống đất như trước đây cô vẫn thường làm. “Cậu ấy nói trước đây vì thích em nên mới bắt nạt em, có lẽ là em ngốc thật, em không cảm nhận được…”

Phương Hưởng “ừm” một tiếng khó hiểu.

Dường như có một bàn tay đang cầm lớp tuyết bẩn ngưng tụ lại xoa vào tim anh, loại đau đớn, cứng rắn mà lạnh lẽo ấy.

8.

Câu chuyện quay ngược trở lại.

Từ khi bắt đầu nghĩa khí thu nhận “tùy tùng nhỏ” tiểu Mãn, đã có không ít lời chế giễu và đàm tiếu đến tai Phương Hưởng. Lòng tự trọng của thiếu niên rất khó duy trì sự cân bằng khi ở giữa lời hứa và sự trào phúng, mà tất cả những điều này đã bị phá vỡ vào lúc Lâm Tịch Nguyệt xuất hiện.

Lâm Tịch Nguyệt là kiểu con gái khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy như rơi vào con sông tình yêu, cô ấy có lẽ là mối tình đầu của tất cả mọi người. Phương Hưởng tình cờ nhặt được cặp tóc của Lâm Tịch Nguyệt, cũng nhân cơ hội này mà làm quen với cô ấy.

Phương Hưởng tâm cao khí ngạo, từ nhỏ đã sống trong ánh nhìn của mọi người không nghĩ tới lời tỏ tình của mình sẽ thất bại.

Nhưng Lâm Tịch Nguyệt lại hỏi anh: “Không phải cậu thích tùy tùng nhỏ của cậu sao?”

Phương Hưởng phủ nhận trong vô thức: “Làm sao có thể chứ…”

“Không thích mà vẫn bảo vệ cô ấy như vậy?”

Phương Hưởng liền kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ giữa hai gia đình, về nhiệm vụ mà bố mẹ giao cho anh, rồi kể đến giao ước trẻ con năm mười ba tuổi đó.

Lâm Tịch Nguyệt cười nói: “Vậy được thôi, khi nào cậu chấm dứt giao ước, lúc đó tôi sẽ đồng ý.”

Ngày lén hút thuốc trên sân thượng ấy, Phương Hưởng vừa đánh nhau với người ta trong nhà vệ sinh. Vì thấy cậu ta cố ý bới móc rất không thuận mắt: “Nghe nói cậu bị Lâm Tịch Nguyệt từ chối vì Tô Mãn hả? Phương Hưởng, nhìn không ra cậu lại là một người chung tình nha, không phải cậu định sống cả đời với tiểu thanh mai xấu xí của cậu thật đấy chứ?”

Phương Hưởng nộ khí bộc phát, nhưng lại không biết là bởi vì câu nào trong chuỗi lời này, nóng đầu lên liền xắn tay áo trực tiếp đánh tới.

Khi thoát khỏi tiểu Mãn rồi, anh lại phát hiện mình không hề có cảm giác trút được gánh nặng, ngược lại còn ngày càng rơi vào trạng thái lo lắng tự dằn vặt.

Anh không cho phép bất cứ ai xúc phạm tiểu Mãn, lại không thể kiềm chế được bản thân nghĩ đến những lời gièm pha về cô.

Về mặt lý trí, anh hiểu được tâm hồn của một người quan trọng hơn ngoại hình, nhưng lại giống những người khác mà đi tưởng tượng, liệu có cách nào có thể loại bỏ vết bỏng chói mắt trên khuôn mặt trái của cô đó đi hay không, chẳng hạn như phẫu thuật thẩm mỹ.

Phương Hưởng vượt cấp liên tiếp hai bậc, được mọi người gọi là “thiên tài”, nhưng về mặt tâm lý, anh cũng chỉ là một cậu bé trẻ con không hơn không kém. Cho đến khi gia đình tiểu Mãn xảy ra chuyện, anh mới dần hiểu ra, sự vùng vẫy đấu tranh của bản thân trong những năm đó, đều là do lòng tự trọng đáng buồn quấy phá, muốn duy trì hình tượng trước mặt mọi người, nhưng anh lại không thể thoát khỏi nhận thức ngày càng rõ ràng “Mình vậy mà lại thực sự thích tiểu Mãn”, thậm chí còn bỏ chạy khi có ý nghĩ kích động muốn hôn tiểu Mãn.

Anh từng coi những lời mà mình đã hứa như một cái l*иg, coi việc trốn chạy hèn nhát là sự phản kháng.

Vương Tiểu Ba(2) nói, tất cả những đau khổ của con người về bản chất đều là sự phẫn nộ đối với sự kém cỏi của bản thân.

(2)Vương Tiểu Ba sinh ngày 13/5/1952, mất năm 1997, là nhà văn Trung Quốc.

Trong cơn gió lạnh giá tháng mười một của phương Bắc, họ đã đi một quãng đường dài, cho đến khi Phương Hưởng trút bỏ tất cả những tâm sự khó chữa tích tụ lại trong bốn năm qua.

“Tiểu Mãn, xin lỗi.”

Tiểu Mãn vẫn cười như vậy: “Anh không có lỗi gì với em cả.”

Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh: “Em nghĩ, có lẽ em cũng từng thích anh, chỉ là khi đó còn chưa hiểu nỗi đau bị anh cho rằng em là người khác ngày hôm ấy hóa ra là vì thích anh. Em rất ngốc nghếch, bọn họ đều nói em là kẻ ngốc…”

“Em không ngốc.”

Tiếng cười của Tiểu Mãn trong trẻo: “Bây giờ em toàn bị anh ấy nói là ngốc, vừa làm bánh liền quên cả thời gian.”

“Em và anh ta… Quen nhau như thế nào?”

“Anh ấy là con một người bạn của dì em, anh ấy rất nhẫn nại, khi bố mẹ em bị tai nạn xe qua đời, giai đoạn khó khăn nhất đó anh ấy vẫn luôn ở bên em. Dưới sự giúp đỡ của anh ấy, em cũng đã không còn sợ lửa như vậy nữa.”

Tiểu Mãn đi lâu cảm thấy hơi mệt liền dừng lại, dựa vào tường nghỉ ngơi. Ngừng một lát, cô đặt lòng bàn tay lên trán mình.

Cô khẽ nhắm mắt lại, hướng về phía mặt trời. Qua mí mắt, ánh nắng đầu đông trong veo đỏ rực, khiến cô nhớ đến hoàng hôn ngày đó, buổi chiều tà hôm ấy, chàng thiếu niên đã đóng ‘con dấu’ cho cô.

Đặt lòng bàn tay như vậy một lúc, tiểu Mãn mở mắt ra, kiễng chân lên chạm vào trán Phương Hưởng.

Ngón tay cô hơi lạnh, Phương Hưởng cảm nhận thấy cả người dường như đang run lên, nhưng anh biết rõ không phải vì lạnh.

“Con dấu này, hôm nay đã trả lại cho anh. Anh Phương Hưởng, xin lỗi nhé, từ nay về sau em không thể làm tùy tùng nhỏ của anh nữa rồi.”

Tiểu Mãn nhìn anh cười, mãi một lúc sau mới lại nói: “Từ nhỏ mẹ em đã dạy em bốn nguyên tắc, nguyên tắc cuối cùng là…”

Nếu như có điều gì đó khiến em buồn, vậy hãy tránh đi thật xa.

Cho dù là Vương Gia Thạch, hay là Phương Hưởng.

“Hiện tại em có cửa hàng, có người yêu sắp cưới, còn có một con mèo vừa mới nhận nuôi…”

Mặc dù việc làm ăn của cửa hàng không quá tốt, nhưng cô có thể làm những chiếc bánh mình yêu thích mỗi ngày.

Người yêu của cô là kiến

trúc sư, khi rảnh rỗi anh ấy sẽ đến cửa hàng để giúp đỡ, anh ấy không phải là người quá giỏi giang, nhưng sẽ nói với cô, nếu như thực sự không vui thì không cần phải miễn cưỡng mỉm cười.

Mèo con mới được nửa tuổi, vô cùng nghịch ngợm, sẽ tóm mọi thứ làm bằng lông trong nhà rồi phá bừa bộn.

Tiểu Mãn cảm thấy, tất cả những điều này đều rất viên mãn.

Tiểu Mãn cười đưa nắm đấm ra.

Phương Hưởng đứng ngơ ngác không hiểu gì.

Tiểu Mãn lấy tay anh nắm thành nắm đấm rồi đυ.ng vào tay cô, giống hệt như mẹ Tô đã làm khi cô sáu tháng tuổi.

“Anh Phương Hưởng, cũng hi vọng anh mọi thứ đều viên mãn.”

9.

Sau khi tốt nghiệp đại học, trước khi đi làm, Phương Hưởng trở về nhà một chuyến.

Nơi nhà họ Tô từng ở trên tầng đã có người mới chuyển đến, là một cặp vợ chồng mới cưới. Khi mẹ Phương đang hầm canh cá để mang lên tầng tặng cho hàng xóm mới, bà không cẩn thận làm đổ bát bỏng ngón tay, rửa dưới vòi nước lạnh, nghĩ lại vẫn còn rùng mình như cũ.

“Phương Hưởng, con còn nhớ không?”

Phương Hưởng dựa vào cửa sổ đọc sách: “Cái gì ạ?”

“Tiểu Mãn đó, tại sao con bé lại bị bỏng, con còn nhớ không? Lúc nhỏ con bé vẫn luôn bám dính lấy con, đi theo sau lưng con, nói anh Phương Hưởng, lớn lên em sẽ bảo vệ anh. Lúc đó chúng ta cùng nhà họ Tô ở quê chơi, đặt ấm nước nóng trên kệ sắt. Con nghịch ngợm làm đổ cái kệ, tiểu Mãn mới năm tuổi, thế mà phản ứng lại nhanh như vậy, liền đẩy con ra…”

Mẹ Phương khóc: “Nó là một cô gái, mặt cứ như vậy bị hủy hết. Sau này vẫn luôn sợ lửa, đến bật lửa cũng không dám đυ.ng vào. Dì Tô ân cần sáng suốt, còn bảo mẹ đừng nhắc đến chuyện này mãi, tránh việc khiến con có gánh nặng trong lòng…”

Tay Phương Hưởng run rẩy, những lời sau đó, một câu anh cũng không nghe lọt vào tai.

Chợt có cơn gió cuốn theo hương hoa mộc hương nồng đượm từ xa bay tới, là cây mộc hương bám quanh tường ở dưới lầu.

Anh chợt nhớ ra khi còn rất nhỏ, tiểu Mãn ngồi xổm dưới cây mộc hương, cười nói:

Anh Phương Hưởng, khi anh ngửi thấy mùi hương này thì phải nhớ là sắp đến sinh nhật tiểu Mãn rồi, không được quên đâu nha.

Một thiếu niên ngu xuẩn ấu trĩ, cứ như vậy phung phí lòng tốt và tình yêu của một cô gái mà không hề hay biết.

Quãng đời còn lại, anh sẽ không bao giờ quên được.

Vết bỏng đó, không phải trên mặt cô, mà ở trong tim anh.