Niệm Niệm Khó Quên

Chương 2: Lần sau sẽ cùng đi (2)

Edit: Redamancy

Lê Niệm nhớ tới Yến Tây Minh vừa mới bày ra vẻ mặt "Cho cậu ba giây để cút" liền thật lòng muốn tìm một khoa mắt tốt tốt cho Mã Quốc Phú đi khám.

***

Sự việc này cũng chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ, Lê Niệm quay đầu lập tức quên mất.

Điều đáng quan tâm nhất chính là trường học mỗi năm sau khi khai giảng đều sẽ có bài kiểm tra đầu năm nhằm phòng ngừa học sinh nghỉ hè lười biếng không chịu ôn bài, sau đó dựa theo thành tính một lần nữa phân ban, lớp Lê Niệm vẫn luôn là lớp trọn của ban, điểm quá thấp sẽ bị chuyển đi.

Mà chiều hôm nay phiếu điểm cùng với danh sách phân ban sẽ được phát xuống.

"Lê Niệm, cậu mau nhanh chân lên." Giờ nghỉ sau hai tiết học, Lý Như lo lắng kéo theo Lê Niệm chạy xuống tầng, tới bảng thông báo xem thành tích, "Muộn một chút sẽ có rất nhiều người, chúng ta không chen vào nổi."

"Muộn một chút xem cũng đâu có sao, điểm cũng đâu thể chạy mất." Lê Niệm cảm thấy không có vấn đề gì lên tiếng.

"Thành tích của cậu tốt như vậy tất nhiên không lo lắng rồi, tớ không muốn bị chuyển đi, bây giờ đã là lớp 12 rồi, nếu bị chuyển đi lúc này mẹ tớ không đánh chết tớ mới là lạ."

Các cô đã tới trước bảng thông báo, có rất nhiều học sinh, Lý Như nắm lấy cô chen vào trong, "Không cần phải nói, lần này khẳng định cậu lại đứng nhất đi, aizzz, cũng không thấy cậu trên lớp nghiêm túc tí nào, thành tích lại tốt như vậy, cậu đúng là không phải người."

"Cũng không khoa trương đến mức như vậy, do may mắn cả."

Lê Niệm ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong lòng cũng cảm thấy hạng nhất thuộc về mình, tuy cô ở trường đối với thành tích tỏ ra không quan tâm thế nhưng ở nhà liều chết học bài, tuyệt đối không cho kẻ khác chà đạp lên hạng nhất vinh quang của mình.

Tuyệt đối là một lão đại chân chính, diệt hết đối thủ trong khi vừa nói vừa cười.

Lê Niệm ngẩng đầu xem phiếu điểm, theo thói quen mà tìm tên mình ở hàng đầu, còn khiêm tốn nói: "Tớ lần này cũng không chắc có thể hạng nhất....."

Đang nói, không biết nhìn thấy thứ gì, khóe miệng đang tươi cười của cô bỗng cứng ngắc, âm thanh cũng kẹt lại cổ họng.

"Vãi thật!" Lý Như phát ra một tiếng sửng sốt, "Hạng nhất lần này thực sự không phải cậu nha!"

"........"

"Yến Tây Minh là ai vậy? Trường chúng ta có học sinh này sao?"

"........"

"Cmn, cậu thế mà lại hạng hai, kém cậu ta những 80 điểm....."

"Tớ tự có mắt nhìn thấy." Lê Niệm không nhịn nổi nữa, "Cậu không cần phát sóng trực tiếp đâu."

Cô mặt không cảm xúc nhìn xem điểm mỗi môn của Yến Tây Minh, lý được 297, mẹ nó, như này còn là con người sao? Đừng nói đến các môn khác, hầu như đều đạt điểm tối đa.

Mã Phú Quốc vì sao lại cảm thấy học tốt với học tốt sẽ hợp nhau?

Cái điểm số này rõ ràng đang cười nhạo cô nghỉ hè đã làm mấy chục bộ đề thi!

Lê Niệm hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại vô thức tìm điểm của Cố Dữ, từ dưới cùng nhìn lên, đếm ngược qua vài cái tên mới nhìn thấy cậu, tổng điểm được 283.

Tâm trạng cô trực tiếp rơi xuống đáy vực.

Còn nhớ rõ trước kì thi, cô vì cậu suốt đêm tổng hợp kiến thức ra một cuốn sổ, bên trong dày đặc lý thuyết được tóm tắt trong phạm vi đề ra cũng chỉ vì muốn cậu thi được điểm tốt, nếu may mắn có khi lớp 12 còn có thể cùng nhau học chung một lớp hay một ban cũng được.

Bây giờ nhìn thấy điểm này, đoán chừng ngày cả cuốn sổ cậu cũng chưa mở ra.

***

Phiếu điểm đã được công bố, ngày hôm sau, Lê Niệm ở lớp mới nhìn thấy Yến Tây Minh đúng như dự đoán.

Cậu ngồi ở hàng phía dưới gần cửa sổ, vai gầy, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn như trước đeo khẩu trang, chẳng nhìn rõ cảm xúc.

Lê Niệm chắc chắn, khẩu trang kia mới chính là gương mặt của cậu.

"Lê Niệm, ngồi ở đây này!"

Lý Như từ sớm đã đến lớp, thấy Lê Niệm bất động ở cửa liền vậy vậy tay, "Tớ đã để dành chỗ tốt cho cậu rồi nè."

Là bàn thứ hai của dãy giữa, cách chỗ của Yến Tây Minh cả vạn dặm.

Lê Niệm rất ưng ý chỗ ngồi này, vui vẻ mà đi đến.

"Tới đây."

Lớp học lục tục những học sinh đi vào, có không ít gương mặt mới, chung quy mỗi năm đều thay đổi, ai cũng quen rồi nên không cảm thấy gì, vì thế sự hiện diện của Yến Tây Minh cũng chẳng lạ lẫm, mọi người đều cho rằng từ lớp khác chuyển qua.

"Anh em, cậu trước kia học ở đâu?" Lưu Dương Bình trong lớp mới không thấy có người quen, tự nhiên lại nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Yến Tây Minh, thản nhiên ngồi bên cạnh cậu, "Cậu vẫn luôn đeo khẩu trang không thấy khó chịu sao, dù gì cũng không có ai kiểm tra."

Yến Tây Minh không trả lời câu hỏi đầu tiên, thờ ơ nói: "Không khó chịu."

Lưu Dương Bình cũng không để ý bạn học mới lạnh nhạt, cho rằng cậu sợ người lạ, nhiệt tình lôi kéo quan hệ, "Cậu có nhìn phiếu điểm không? Tớ thật bất ngờ nha, hạng nhất Yến Tây Minh kia cũng quá biếи ŧɦái rồi, môn toán thế mà điểm tuyệt đối! Bạn học này trước đây tớ cũng chưa nghe thấy bao giờ, không biết ở đâu nhảy ra, tớ dám cá cậu ta chắc chắn gian lận!"

"........"

Để có thể nhanh chóng cùng bạn học mới thân thiết cần phải có chung kẻ địch, Lưu Dương Bình giỏi nhất là việc này, càng nói càng hăng, "..... Hoặc là cậu ấy nhất định có quan hệ với thầy cô để sửa điểm, trường học bây giờ thật quá tệ hại...... À, rốt cuộc cậu tên là gì vậy, thi được vào lớp này chắc hẳn thành tích cậu cũng không tồi, một năm sắp tới chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu tốt hơn và chiến thắng gian ác!"

"Yến Tây Minh." Bạn học mới bất ngờ mở miệng trả lời.

"À, đúng rồi, kẻ gian ác chính là Yến Tây Minh." Lưu Dương Bình liên tục gật gù.

"Tôi nói chính là," Bạn học mới giọng điệu không nóng không lạnh, "Tôi tên Yến Tây Minh."

"........?"

"Tôi không gian lận."

".....Đại ca, ngài nói rất chính xác." Lưu Dương Bình thay đổi sắc vô cùng nhanh, "Với thành tích của tớ về sau còn cần cậu giúp đỡ nhiều hơn."

***

Mã Quốc Phú vẫn là chủ nhiệm lớp bọn họ, ngay từ sớm đã vào lớp, ông giới thiệu bản thân một cách đơn giản, sau đấy dùng mười phút sắp xếp ban cán sự lớp, dựa theo quy tắc cũ, lớp trưởng từ trước đến nay luôn là người có thành tích tốt nhất đảm nhiệm.

Cho nên Yến Tây Minh thay thế Lê Niệm trở thành lớp trưởng.

Ở bên dưới là một khung cảnh yên tĩnh.

Không ít người trộm nhìn về phía Lê Niệm, tuy rằng hàng năm lớp đều có thay đổi nhưng người học tốt vẫn là những người đó, đa phần sẽ không thay đổi, cho nên Lê Niệm đến nay đã làm lớp trưởng lớp bọn họ hai năm liền.

Thiếu nữ giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được có chút nào không cam tâm.

Mã Quốc Phú: "Học kỳ mới, không khí mới, trò Yến Tây Minh dẫn dắt cả lớp, chúng ta cùng tranh thủ thi vào các trường đại học 211 cho tới 985!"

* Trường đại học 211, 985: đại học trọng điểm của Trung Quốc.

Ba mươi phút sau đều là Mã Quốc Phú nhiệt tình diễn thuyết hăng say, đa số mọi người đều mang vẻ mặt chết lặng mà nghe, cho tới khi chuông tan học vang lên, ông vẫn chưa có ý định dừng lại.

"Được rồi, tất cả nâng cao tinh thần lên nào!"

Tiết đầu tiên là môn toán trùng hợp lại là do ông đứng lớp, thầy Mã tràn trề sức sống hô: "Vào học nào!"

Lực chú ý của Lê Niệm có chút rời rạc, nghe thấy mấy từ quen thuộc như này, thân thể phản xạ có điều kiện đứng lên hô: "Đứng dậy!"

Cho tới lúc nghe được tiếng phì cười, cô mới phản ứng lại, mặt không nhịn được vì xấu hổ mà đỏ lên, nhanh chóng ngồi xuống.

Cô đã không còn là lớp trưởng nữa.

Bên tai truyền hết đợt ngày đến đợt khác tiếng cười của mọi người.

Mã Quốc Phú khụ một tiếng, lại một lần nữa kêu vào học.

Lần này, mất một khoảng yên tĩnh.

Một giọng nói lãnh đạm lười biếng mới bình tĩnh vang lên.

"Đứng dậy."

***

Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không gặp mọi người!

Cuối cùng t đã viết truyện mới, phát một trăm bao lì xì! Hy vọng mọi người tích cực bình luận nha! T sẽ cố gắng trả lời! Yêu mọi người!

__________

Redamancy: Cùng 1 chương nhưng phát hiện phía trên thầy giáo là Mã Phú Quốc, phía dưới này lại là Mã Quốc Phú. T cũng không biết đâu mới là tên của ông thầy, nên là mấy chương sau tác giả để là gì đến lúc đó mới chỉnh lại nha!

Đăng tải: 26/06/2022