Trinh Thám Phá Án: Tổ Điều Tra Đặc Biệt

Chương 3

Sau khoảng thời gian yên lặng kỳ quái, cuối cùng vẫn có hai người đồng nghiệp Diệp Trúc khá quen mặt ở Sở thành phố đi đến tiếp nhận nghi phạm 2 đang tỏ vẻ một lời khó nói hết. Cô cười híp mắt nói cảm ơn, rồi lại cúi đầu ho khan dữ dội. Bờ vai gầy yếu hơn nhiều so với đám đàn ông ở đây, run lẩy bẩy khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy không đành lòng chút nào rồi.

Mấy người đồng nghiệp ở Sở thành phố kia mãi một lúc mới đến ngõ nhỏ này, nên tất nhiên khó mà biết được, trước đó đã xảy ra những chuyện gì. Hơn nữa, ấn tượng về Diệp Trúc trong đầu họ chỉ là một cô gái mới đến Đại đội chuyên án chưa lâu, đang bị sai làm mấy việc vặt vãnh không đâu mà thôi. Vì vậy, một người đàn ông da ngăm đen, mặt dài tên Vũ Hữu Hoa trong bọn họ mới nói: “Không biết cả ngày đội trưởng Trương đội cô nghĩ cái gì, cô đang ốm thế này lại để cho cô ra quân à? Hôm nay coi như là cô may mắn. Lần sau đừng có liều lĩnh như vậy nữa nhé. Không phải lần nào đi bắt tội phạm cũng có người bên cạnh đâu.”

Vừa nói xong anh ta nhìn về phía Tưởng Hoài An cũng mới bàn giao lại một tên nghi phạm khác với ý tứ sâu sa. Ý tứ thế nào không cần nói cũng biết. Suy cho cùng thì vẻ ngoài của Tưởng Hoài An khiến người ta có cảm giác bị chèn ép khống chế. Thân thể cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn kia cũng chẳng phải để chưng cho đẹp, nhìn hai tên “gà ốm” kia như nhìn món đồ chơi, giải quyết trong vài phút chẳng là vấn đề gì nữa là?

“Anh nói không sai.” Diệp Trúc không phản bác. Cô chỉ ậm ừ đáp lại, tỏ vẻ khiêm tốn tiếp thu giảng dạy từ người đi trước.

Mấy đồng nghiệp trên Sở thành phố còn lại cũng tỏ ra khá là hài lòng với thái độ này của cô, họ mang hai nghi phạm trở về. Diệp Trúc cực kỳ tự nhiên đi theo sau mọi người, vừa đi vừa đỡ phần lưng mới chịu đòn nặng nề của mình, nhe răng hít hà dưới lớp khẩu trang.

Vừa mới bị tấn công bất ngờ như thế, khoan hẵng nói đến chuyện giờ có nên đi bệnh viện hay không, nếu là người bình thường bị tấn công bất ngờ như vậy thì chắc hẳn đã nằm đó thoi thóp không dậy nổi ấy chứ. Cô mím môi, nhắm mắt lại che đi cơn cuồng phong trong đó, chân bước nhanh về phía trước.

“Sếp, cô ta…” Tưởng Hoài An phủi bụi bẩn dính trên quần, quay đầu thì thấy Ngôn Vũ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái đã đi xa kia. Vu Hữu Hoa đi đến muốn giải thích đôi ba câu, lời đến bên miệng anh ta mới giật mình nhận ra là mình cũng không nhớ người kia tên là gì bèn sửa lại: “Cô ta chính là tài xế quèn mà Sở thành phố Minh Thiệu điều tới kéo chân chúng ta đó. Cô ta không thích hợp ở đây.”

Quả thực không sai, trong mắt các thành viên của Đội điều tra đặc biệt thì Diệp Trúc chỉ là phiền phức mà đội trưởng Trương của Đại đội chuyên án chuyển tới cho bọn họ mà thôi. Bởi vì thân phận bọn họ khá đặc thù, tính chất công việc khác với cảnh sát bình thường nên mấy kiểu “ưu ái” thế này cũng gặp thường xuyên, nên chẳng ai coi cô gái xanh tươi mơn mởn này ra gì. Chỉ cần cô yên ắng không gây chuyện thì bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm để ý đến đâu.

Tưởng Hoài An nhanh chóng kể lại khái quát sự việc mới xảy ra cách đó không lâu, cuối cùng còn chốt hạ thêm câu: “Thế nào, anh nói xem, sao đội trưởng Trương có thể tốt bụng như thế được nhỉ? Người cử sang đây lại là người có kỹ năng cao cơ đấy?”

“Chưa chắc anh ta đã tốt bụng như thế.” Ngôn Vũ nghe xong sắc mặt cũng không thay đổi gì nhiều, hình như anh cảm thấy có chút thú vị, nói tiếp: “Thật ra vào lúc đó, cô ta nhận ra bên ngoài sân có người, có khi còn sớm hơn cả anh.”

“Thật không?” Tưởng Hoài An bày ra vẻ mặt khó tin, dù sao lúc nãy anh ta vẫn đang ngồi lì trong xe chuyên dụng đỗ ở lề đường, quan sát kỹ càng tình hình xung quanh không bỏ sót chút nào cơ mà.

Tên rình chuyện kia cũng có chút bản lĩnh, lại có hiểu biết nhất định với tình hình xung quanh hiện trường vụ án nên mới có thể tiếp cận hiện trường vụ án một cách an toàn như thế, lại còn trèo tường mà quan sát tình hình cơ đấy. Ngay lúc tên kia mới để lộ ra chút tóc thì anh ta đã phát hiện ra rồi.

Lúc đó cô gái kia còn đang đứng dưới mái hiên, xung quanh là tiếng cãi vã ồn ào không ngừng. Với tình huống như thế mà cô ta vẫn có thể phát hiện ra trước anh ta, không khoác lác đó chứ? Tưởng Hoài An nghe Ngôn Vũ nói thế thì phản ứng đầu tiên trong đầu chính là như vậy.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy vẻ hứng thú của người đàn ông kia thì không nhịn được mà tin theo. Không có lý do gì khác ngoài việc hai người họ đã là cộng sự với nhau lâu đã lâu, Ngôn Vũ trước nay chỉ nói thật thôi. Thêm vào đó, lúc phát hiện kẻ hiềm nghi kia thì anh chỉ đứng cách Diệp Trúc mấy bước. Nếu nói như vậy… là thật sao?

Nếu là như thế thật thì khả năng quan sát và tốc độ phản ứng này quả thật rất trâu bò đó.

Với lần ra quân lần này, Ngôn Vũ không phát biểu thêm ý kiến gì nữa. Hai người họ đứng đó hồi lâu, mới chậm rãi đi về khu vực lân cận của ngôi nhà bỏ hoang kia.

Diệp Trúc đang ngồi trong chiếc xe cảnh sát mở cốp. Trong xe, một đồng nghiệp khá lớn tuổi đang nâng cánh tay cô lên xoay vòng lớn. Sau khi xác nhận cô bị thương không quá nghiêm trọng thì người đồng nghiệp kia mới vội vã đi vào trong sân.

Diệp Trúc nhẹ nhàng nói cảm ơn với người đồng nghiệp kia rồi dứt khoát khoanh chân ngồi thoải mái, không lo lắng gì trong xe. Cô nheo mắt nhìn về phía cuối đường đất kia, bên đó có hai bóng hình cao lớn chầm chậm xuất hiện.

Là Ngôn Vũ và Tưởng Hoài An.

Hai cái tên này vòng vèo trong miệng cô hồi lâu rồi trôi tuột xuống dạ dày. Trông hai người kia an nhàn như thể đang đi dạo trong vườn hoa. Cô cụp mắt, thầm suy tính trong lòng. Không biết vì cớ gì Tổ điều tra đặc biệt lại dồn sự chú ý vào cái thôn Bình Sơn này, chắc hai người này đang nhân cơ hội ẩn núp quan sát chuyện gì đó.

Diệp Trúc còn đang trầm tư, không biết từ lúc nào hai người Ngôn Vũ đã đi đến trước xe. Cô chớp mắt lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm hai đôi chân dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mất giây rồi mới chuyển mắt đi. Bởi vì ngược sáng, đồng tử cô co dãn mãi mới miễn cưỡng thích ứng được ánh sáng khúc xạ, chói hết cả mắt của ánh mặt trời sắp xuống núi kia.

“Nghe Tưởng Hoài An bảo cô bị thương.”