“Nhà họ Triệu nói anh Triệu bị bệnh, hy vọng có thể để cô chủ trở về một chuyến.”
Người giúp việc nói xong, Quý Mộ Thâm vô thức nhíu mày lại.
Triệu Vãn Y đang xuống lầu nghe vậy đứng sững lại ở cầu thang, vẻ mặt đầy lo lắng, không màng chân đau vội vàng chạy xuống, đi tới trước mặt người giúp việc hỏi.
“Bệnh của anh tôi có nghiêm trọng không?”
Kiếp trước, khi cô bỏ chạy ra nước ngoài sau đó bị bắt trở về thành phố J, lúc ấy sức khỏe anh cả đã không tốt lắm, mới có ba mươi tuổi nhưng nhìn qua không khác gì người đã tứ tuần.
“Điều này họ không nói.” Người giúp việc lắc đầu, sau đó bổ sung nói: “Nhà họ Triệu nói, đã cho người tới đón cô.”
Nghe người giúp việc nói vậy, trong lòng Triệu Vãn Y không khỏi càng thêm lo lắng, vì thế vội vàng nhìn về phía Quý Mộ Thâm.
“Hôm nay em có thể về nhà họ Triệu không?”
Anh cả luôn yêu thương cô, mặc dù lúc nào cũng gạt cô, sức khỏe không tốt cũng không nói, thế nhưng bây giờ lại gọi điện thoại tới đây, e là có phần nghiêm trọng.
Sau khi cô đào hôn ra nước ngoài trở về, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi, cô sợ rằng anh cả sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì trong lòng lo lắng, đôi mắt cô có chút phiếm hồng, đong đầy nước.
Quý Mộ Thâm rũ mắt nhìn cô.
Lúc này đôi mắt cô đỏ ửng, khuôn mặt xinh dẹp tràn ngập lo lắng.
Anh nhấp môi mỏng, vẫn chưa nói gì, nhưng vẻ mặt lạnh lùng vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, nhân viên an ninh của biệt thự bỗng nhiên đi từ ngoài cửa vào, đi thẳng tới trước mặt Quý Mộ Thâm sau đó cúi đầu, cung kính nói.
“Cậu chủ, người của nhà họ Triệu tới, xe đã dừng trước cổng, nói là tới đón cô chủ, có thể để cô chủ đi không?”
Nghe bảo vệ nói xong, sắc mặt Quý Mộ Thâm thâm trầm, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi có chút cảnh giác.
Thấy anh không đáp lời, trong lòng Triệu Vãn Y có chút gấp gáp, vội vàng chân thành nói với anh.
“Có thể không, em đảm bảo sẽ không trốn đi đâu, nếu như em lại lừa anh, sau khi trở về anh xử phạt em thế nào cũng được.” Giọng nói cô tràn đầy khẩn trương.
Quý Mộ Thâm im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang nôn nóng của cô, một lúc sau mới khẽ máy môi, cất giọng lạnh lùng cảnh cáo cô.
“Tôi sẽ phái người trông chừng nhà họ Triệu, đừng có mà nghĩ tới việc rời khỏi tôi!”
Thấy anh đồng ý, trong lòng Triệu Vãn Y vô cùng vui sướиɠ, vội vàng cười với anh một cái, ngoan ngoãn nói một câu.
“Vâng, cảm ơn anh, Mộ Thâm.”
Cô cười rất đẹp, không mang theo chút nịnh nọt nào, vô cùng động lòng người...
Ánh mắt Quý Mộ Thâm không khỏi dừng trên người cô.
“Mau cho người vào.” Hạ Sơn quay đầu nói với bảo vệ.
Đối phương nghe vậy vội gật đầu rồi rời đi.
Rất nhanh sau đó, xe của nhà họ Triệu đã tiến vào, đi thẳng vào cổng.
Trợ lý trẻ tuổi Cố Cửu của Triệu Mộc Trạch bước xuống từ trên xe, khi thấy Triệu Vãn Y, vẻ mặt đầy quan tâm.
“Cô chủ.”
Anh ta vui vẻ gọi Triệu Vãn Y, sau đó mới quay về phía Quý Mộ Thâm đang lạnh lùng quan sát, lễ phép chào hỏi một câu.
“Anh Quý.”
Quý Mộ Thâm mím môi không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái.
“Cố Cửu.” Thấy Cố Cửu, Triệu Vãn Y theo bản năng bước về phía trước hai bước, bởi vì cổ chân bị thương chưa lành, nên đi lại phải cẩn thận một chút.
“Cô chủ, Triệu tổng bảo tôi tới đón cô về nhà.” Thấy vậy, Cố Cửu vội vươn tay đỡ cô.