Thấy cô đi theo, vẻ mặt Quý Mộ Thâm không chút biểu cảm, tiếp tục đi ra ngoài, hai người đi tới chiếc dừng xe ở bên đường, bảo vệ mở cửa xe, Triệu Vãn Y ngoan ngoãn lên xe rồi ngồi xuống.
Hai người vừa mới lên xe, Hạ Sơn ngồi trên ghế lái phụ đưa tới bộ đồ tây vừa mua.
“Cô chủ.”
Triệu Vãn Y giơ tay nhận lấy túi giấy rồi đặt ở bên cạnh.
Sau đó, Hạ Sơn lại lấy ra một hộp trang sức được thiết kế tinh xảo, đưa cho Quý Mộ Thâm.
Quý Mộ Thâm giơ tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay nhỏ làm bằng bạc đính kim cương và một chiếc kim bạc.
Anh lấy chiếc vòng tay bạc ra, sau đó lại cầm lấy cây kim bạc, trên cây kim bạc được điêu khắc chi tiết, trông vô cùng tinh tế.
Sau khi đưa cây châm qua lỗ nhỏ trên chiếc vòng tay, một âm thanh nhỏ vang lên, sau đó vòng tay lập tức mở ra.
“Tay!” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên cất giọng nói với giọng ra lệnh.
“Đây là…” Triệu Vãn Y kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay anh đang cầm.
Chiếc vòng này nhìn bề ngoài tuy rằng rất đẹp, nhưng không phải cũng chỉ là một chiếc vòng tay bình thường thôi sao.
“Chiếc vòng này có gắn chip định vị.” Thẩm Hàn Chi - 沈寒之 (từ chương đầu tiên đến chương cuối chỉ có duy nhất 1 lần xuất hiện tên này, không biết có phải tác giả nhầm tên không) lạnh lùng nói, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ đầy kinh ngạc của cô.
Sau đó hơi nhướng mày, giọng nói thâm trầm, lãnh đạm hỏi cô.
“Không phải muốn tôi tin tưởng em sao?”
Nếu muốn anh tin tưởng cô không dám chạy trốn nữa, thì cô nhất định phải đeo chiếc vòng tay này.
Nghe vậy, Triệu Vãn Y mới hiểu ra, nhìn về phía bàn tay đang cầm chiếc kim bạc tinh tế kia, chiếc kim bạc đó chắc hẳn chính là chìa khóa, chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể tháo được vòng tay ra.
Nếu như là trước đây, bị đối xử như vậy, cô chắc chắn sẽ tức giận, dù chết cũng không đồng ý yêu cầu của anh.
Thế nhưng bây giờ...
Lúc này, ánh mắt người đàn ông lại càng lạnh lẽo hơn.
“Không muốn sao?” Vẻ mặt lạnh lùng dần trở nên đáng sợ.
Nhìn người đàn ông cố chấp đến đáng sợ trước mặt, Triệu Vãn Y ngược lại cũng đã quen rồi, trước khi anh tức giận, vội vàng vươn cánh tay trắng nõn của mình ra trước mặt anh.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cánh tay trắng nõn đưa tới trước mặt mình, hơi nhíu mày rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt ấy thanh thuần, dịu dàng vô cùng.
Khuôn mặt xinh đẹp không có chút tức giận hay bất mãn nào, ngược lại đang lẳng lặng nhìn anh, chờ đợi anh đeo vòng tay cho.
“Em đồng ý.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên, trên mặt cô gái lộ ra một nụ cười đẹp đẽ.
Người đàn ông bỗng nhiên im lặng một lúc.
Vài giây sau mới nắm lấy cánh tay mềm mại của cô, đưa chiếc vòng tay đặt vào cổ tay cô sau đó ấn một cái, vòng tay đóng lại, vừa với cổ tay cô, không gây khó chịu nhưng cũng không thể tự tháo ra.
Sau khi đeo vòng tay xong, người đàn ông buông lỏng cổ tay cô ra, cất chiếc chìa khóa kim bạc kia đi.
“Đây là một chiếc vòng tay đặc biệt, nếu như dùng sức để tháo ra, tay em sẽ bị thương.” Anh nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở cô.
Nếu vòng tay bị dùng sức tháo ra, anh cũng sẽ nhận được cảnh báo.
Nghe anh nói như vậy, Triệu Vãn Y nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói.
“Vâng.”
Sợ anh không yên tâm, cô còn mỉm cười nói thêm một câu.
“Em sợ đau lắm, sẽ không tự tháo nó ra đâu.”
Đây quả thực là lời nói thật, tuy rằng cô đã chết một lần rồi nhưng cô vẫn rất sợ đau.
Hơn nữa cô cũng không định chạy trốn, đeo chiếc vòng tay này cũng không có gì ảnh hưởng, thế nên cô rất bình tĩnh cúi đầu nhìn chiếc vòng tay đeo trên tay mình.
Chiếc vòng tay này đúng là được chế tác rất tinh xảo, tuy là dùng để theo dõi cô, nhưng trông bên ngoài không khác gì một món đồ trang sức, nhìn cũng không bị khó coi.
So với kiếp trước cô bỏ chạy ra nước ngoài, bị anh cưỡng bức rồi giam cầm, lúc này chỉ đeo một chiếc vòng tay nhẹ nhàng như vậy đã là rất tốt rồi.