Kiếp trước Tiểu Mạn chính là bị người bạn trai kết giao thời đại học hại chết… Tính toán thời gian, cái người đàn ông rất tốt mà cô ấy nói đến bây giờ, hẳn là cái người sau này tàn nhẫn làm tổn thương cô ấy, không chịu trách nhiệm, người hại cô ấy chết một cách thê thảm trên bàn phẫu thuật.
Nghĩ đến đây, Triệu Vãn Y đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn nụ cười xinh đẹp trên gương mặt của Lâm Mẫn rồi nói .
"Tớ chợt nhớ ra vừa đúng lúc tớ cũng muốn qua bên đó mua vài thứ, để tớ đi cùng cậu nhé."
Cô không muốn nhìn thấy cô gái ngây thơ trước mặt này cứ như vậy bị một tên đàn ông sở khanh lừa gạt đến mức ngay cả mạng sống cũng không còn.
"Nhưng mà chân của cậu..." Lâm Mẫn có chút không yên lòng liếc nhìn qua chân của cô.
“Không sao đâu, đi chậm một chút thì vẫn được.” Triệu Vãn Y mỉm cười dịu dàng nói.
Lâm Mẫn nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô, bỗng chốc ngẩn người ra trong chốc lát…
"Vãn Y, bây giờ sao nhìn cậu có chút kỳ lạ."
“Kỳ lạ thế nào?” Triệu Vãn Y nghi hoặc nhìn về phía cô ấy.
“Dịu dàng đến kỳ lạ.” Lâm Mẫn mỉm cười.
Mặc dù trước đây Vãn Y đối xử với cô ấy cũng tốt, nhưng mà so với bây giờ hình như lại có chút không giống nhau, không có cảm giác dịu dàng nhu hòa, tinh tế tỉ mỉ như vậy.
Mà Vãn Y lúc này, từng câu từng lời, mỗi một nụ cười cũng đều lộ ra vẻ dịu dàng tinh tế.
Khiến cho trong lòng người ta cảm thấy có chút ấm áp ...
Nghe Lâm Mẫn nói như vậy, Triệu Vãn Y cũng cười hùa theo.
"Có lẽ thế."
Ở kiếp trước, nếu không có Quý Mộ Thâm, cô sẽ là người thảm thương nhất trên thế giới này.
Khuôn mặt của cô bị hủy hoại, đôi chân cũng bị phế bỏ.
Nhưng mà anh vẫn nuông chiều cô như công chúa, mặc dù đoạn thời gian kia rất ngắn ngủi, nhưng cô lại rất biết ơn anh, cũng hiểu ra rất nhiều điều.
Bây giờ cô rất muốn làm cho những người thật tâm yêu thương cô đều có thể được hạnh phúc...
Mà Tiểu Mạn cũng là một trong số ít người ở kiếp trước thật tâm đối xử tốt với cô.
Cô không hy vọng Tiểu Mạn lại giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước một lần nữa.
...
Mười phút sau, Lâm Mẫn nhìn người phụ nữ đang trang điểm trước gương, lộ ra vẻ nghi hoặc sâu sắc.
"Vãn Y, cậu trang điểm như vậy thực sự không đẹp đâu."
Vừa nãy Vãn Y kêu cô ấy trở về kí túc xá lấy một bộ váy đến để cho cô thay, bây giờ lại ngồi trước gương trang điểm đậm.
Lớp trang điểm đậm che đi đường nét khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô, không có loại khí chất lanh lợi kia, tuy rằng vẫn xinh đẹp nhưng mà nhìn qua lại giống như đã thay đổi thành một con người khác vậy, cũng có phần dung tục.
“Hết cách rồi, cậu hãy nhẫn nhịn một chút đi.” Triệu Vãn Y thở dài một hơi nói, vừa nói xong liền đặt hộp phấn mắt trên tay xuống, hướng về phía chiếc gương quan sát một phen, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Nếu như muốn thoát khỏi đôi mắt tinh tường hơn lỗ mũi chó kia của Hạ Sơn, cô cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.
Hạ Sơn, một chàng trai cứng nhắc vô cùng, nhất định không thể tin được rằng có người sẽ thay đổi diện mạo của mình chỉ bằng cách trang điểm.
Nghe cô nói như vậy, Lâm Mẫn cũng chỉ có thể gật đầu.
...
Không lâu sau, trên con phố gần trường học.
Bởi vì đang trong giờ làm việc nên trên đường không có quá nhiều người, Triệu Vãn Y dựa vào việc trang điểm mà thành công đường đường chính chính bước ra khỏi trường học ở ngay trước mặt Hạ Sơn, đầu tiên cô kéo Lâm Mẫn vào một hiệu sách.
"Vãn Y, những thứ này đều là cái gì thế..."
Lâm Mẫn nhìn một đống sách trong ngực, cái gì mà "Thẩm định cặn bã", "Cách phân biệt đàn ông xấu xa", "Phụ nữ nên biết cách phân biệt tra nam", khuôn mặt Lâm Mẫn mờ mịt nhìn Triệu Vãn Y vẫn đang lật giở sách trên giá sách.
Ngay sau khi cô ấy vừa nói xong, Triệu Vãn Y lại đem cuốn sách "Con gái, hãy tránh xa tra nam một chút" với cuốn "Khi bạn gặp một tên tra nam, bạn nên làm điều này" đặt vào trong ngực cô ấy, sau đó chân thành nói:
"Đây đều là quà tớ tặng cậu, cậu nhất định phải nghiên cứu thật kỹ, đọc hết những quyển sách này.