Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 5: Dịu dàng như nước

Làm vậy cô lại càng oán hận anh nhiều hơn, lúc nào cũng chống đối lại anh, làm tổn thương anh, chưa vào giờ thèm cho anh chút sắc mặt tốt.

Cuối cùng không những khiến cho hai người bọn họ thương tích đầy mình, mà còn làm liên lụy đến những người thân xung quanh cô.

Về sau khi gương mặt cô đã bị hủy hoại, hai chân bị liệt, anh vô cùng bi thương, cố gắng khống chế du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình lại, cố gắng vực dậy khát vọng sống của cô, lúc đó cô mới hoàn toàn cảm nhận được tình yêu của người đàn ông này, dường như đến tận lúc này, cô vẫn còn tưởng rằng, bởi vì anh hận cô, cho nên mới đối xử với cô như thế.

Không phải là anh không yêu cô, chỉ là… Anh không hiểu cách để yêu một người.

Quý Mộ Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tươi cười của cô, nhìn một lúc lâu mới quay đầu đi, dặn dò Hạ Sơn đang ngồi ở vị trí ghế lái.

“Lái xe đi.”

Hạ Sơn không nhịn được quay đầu lại, cẩn thận từng li từng tí, dè dặt hỏi vị cậu chủ có thể nổi giận bất cứ lúc nào của mình.

“Cậu chủ… Lái xe về nhà, hay là…”

“Quay về số Một Nam Nguyệt Loan.” Quý Mộ Thâm lạnh giọng nói, lời vừa dứt thì cũng không kiềm được mà nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình.

Thấy cô không không phản ứng lại, biểu cảm trên khuôn mặt anh mới dần dần trở nên ôn hòa hơn vài phần.

Chiếc xe quay đầu lại, đi về phương hướng lúc ban đầu.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, có chút không được tự nhiên.

Người đàn ông dán chặt đôi mắt lạnh lùng của mình, nhìn cô chằm chằm, cứ như sợ rằng cô sẽ chạy đi mất.

Còn Triệu Vãn Y đang ngồi trên xe lại không trốn tránh ánh mắt của anh như trước kia nữa, cô chỉ ngồi im lặng, khuôn mặt ấm áp nhìn anh, không có chút sợ hãi hay hoảng loạn nào.

Nếu có thì cũng chỉ có sự dịu dàng như nước.

Đôi đồng tử xinh đẹp mềm mại, dịu dàng như có thể nhỏ ra nước, khóe mắt cong cong nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông, cảm giác thân thiết quen thuộc trong lòng nháy mắt lại trỗi dậy.



Ánh mắt dịu dàng như nước đó của cô khiến cho Quý Mộ Thâm cau chặt đầu mày lại.

Trước giờ chưa từng có người nào không thèm kiêng dè gì mà nhìn anh chằm chằm như thế, trước đây cô cũng không dám.

Thấy ánh mắt lạnh lùng của anh đang nhìn mình chăm chú, Triệu Vãn Y lại không chút sợ hãi, ngược lại còn nhìn về phía anh, lộ ra một nụ cười ấm áp.

Đối với ánh mắt lạnh lẽo bức người của anh, cô sớm đã quen rồi.

Kiếp trước, lúc khuôn mặt của cô bị hủy đi hơn một nửa, ngồi trên xe lăn, anh cũng vẫn luôn nhìn cô như thế.

Trước khi du thuyền phát nổ, anh khẽ ôm lấy khuôn mặt của cô, ánh mắt thâm tình nói: “Vãn Vãn, cười với anh một lần đi.”

Cô mới nhớ lại, từ trước đến giờ, bản thân chưa từng tươi cười với anh một lần nào.

Nhưng đáng tiếc là, tuy rằng lúc đó cô đã cười, nhưng chắc chắn nụ cười đó rất khó coi…

“...” Ý cười ấm áp trên khuôn mặt cô khiến cho ánh mắt của người đàn ông khẽ khựng lại, đôi ngươi lạnh lẽo lại bởi vì nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô mà ngây ngốc đến tận hai giây.

Hai giây sau, giọng nói dịu dàng ấm áp của cô vang lên.

“Phải rồi…”

Giọng nói của cô mới vừa vang lên thì giọng nói của người đàn ông lại trở nên lạnh lùng hơn.

“Tôi sẽ không đưa em trở về nhà họ Triệu đâu.”

Bọn họ đã kết hôn rồi.

Tuy rằng cô nhóc xấu xa này chạy trốn nhưng cô cũng đã trở thành người vợ trên danh nghĩa của anh.

“Em có bảo là em muốn trở về đâu.” Triệu Vãn Y sửng sốt, sau đó hiểu ra được nên giải thích với anh.

Thứ cô muốn nói vốn chẳng phải là chuyện này.

Không quay về?

Nghe cô nói như vậy, người đàn ông lại híp mắt lại, trong đôi mắt tràn ngập sự cảnh giác, lại tiếp tục lạnh giọng nói tiếp.

“Cũng đừng nghĩ tôi sẽ để em đến nước M.”

Anh sẽ không để cho cô rời khỏi anh đâu!

“...” Triệu Vãn Y bất đắc dĩ bật cười, chỉ đành phải im lặng một lúc lâu, thấy anh không nói gì nữa mới nói tiếp.

“Lần chạy trốn này là chủ ý của một mình em, có thể đừng trách cứ anh cả em được không?”

Kiếp trước, khi cô bỏ trốn, anh vì muốn ép cô xuất hiện mà đè ép cả nhà họ Triệu…

Nhưng bây giờ cô không chạy trốn nữa, chắc là anh cũng không làm khó cho anh cả của cô nữa đâu nhỉ?

Lời của cô vừa dứt, người đàn ông kia lại đánh giá cô vài giây, sau vài giây lại khẽ động hầu kết, chậm rãi uy hϊếp nói.

“Nếu như em dám trốn thêm một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.”

Nghe thấy đáp án này, gương mặt Triệu Vãn Y lộ vẻ yên tâm, an tâm ngồi an ổn lại, nhìn về phía anh nở một nụ cười cảm kích.

“...” Người đàn ông cau chặt mày lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Nếu như lúc trước anh nói như vậy, chắc chắn cô sẽ mắng anh là đồ điên!

Vậy mà giờ cô không những không mắng anh mà lại còn cười với anh dịu dàng như thế…

Nghĩ xong, ánh mắt lạnh lùng của anh lại trọng trở nên ngưng trọng hơn.

Chiếc xe đi được một lúc lâu, cuối cùng đi vào bên trong cổng lớn của số Một Nam Nguyệt Loan, sau khi đi qua một con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự rất lớn.

Sau khi Hạ Sơn dừng xe lại, anh ta quay đầu nhìn người ngồi ở ghế phía sau nói.

“Cậu chủ, cô Triệu, đến nhà rồi.”