Tiểu Tổ Tông Của Anh Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 1: Người đàn ông đó sẽ phát điên

"Cho dù Triệu Vãn Y tôi cô đơn đến suốt đời, có bị sét đánh chết, có nhảy từ đây xuống mà chết thì tôi cũng sẽ không bao giờ cưới anh ta!"

...

Chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc hướng về bến tàu.

Khi những lời vừa rồi vẫn văng vẳng trong đầu, cô gái đang dựa vào ghế sau đột nhiên mở mắt.

"A... đau quá!"

Cô là một người con gái rất xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, sau khi mở mắt ra, đôi mắt có hồn kia lại càng khiến cô kiều diễm hơn.

“Cô chủ, chân của cô bị thương nên đương nhiên là rất đau, cô không nên di chuyển nhiều nữa.” Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

Triệu Vãn Y sửng sốt, cô kinh ngạc quay sang nhìn Cố Cửu ở bên cạnh.

"Đây là..." Cô vẫn chưa chết sao? Vì sao cô vẫn có thể cảm nhận được cơn đau thế này, như vậy chứng tỏ rằng cô vẫn còn sống.

Cô nghi hoặc nhìn Cố Cửu, nhớ anh ta vừa nói chân cô bị thương.

Cô di chuyển chân của mình theo bản năng, cảm giác đau đớn mà đã lâu cô không cảm nhận được khiến toàn thân cô bàng hoàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Ngay cả đôi chân bị liệt của cô... cũng có cảm giác.

Chuyện này quá khó tin, sau khi trải qua vụ nổ ở du thuyền, không những cô không chết mà đôi chân bị liệt của cô cũng đã hồi phục?

Trong khi cô vẫn còn đang trong trạng thái khϊếp sợ thì giọng nói của Cố Cửu lại vang lên bên tai cô.

"Cô chủ, cô đừng quá lo lắng, khi cô đến nước M rồi thì Quý Mộ Thâm sẽ không bao giờ tìm thấy cô."

Nước M... Nghe xong lời của Cố Cửu, Triệu Vãn Y sửng sốt vô cùng, cô quay đầu nhìn xung quanh, xe với váy cưới màu trắng đang mặc trên người, cô chợt thấy cảnh tượng này càng thêm quen thuộc.

Đây chính là thời điểm cô bỏ trốn khỏi đám cưới khi mới đôi mươi.

Vì cô vẫn còn sống nên chắc hẳn Quý Mộ Thâm cũng còn sống.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên rất vui, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác hạnh phúc khó hiểu!

“Không, mau dừng lại, dừng lại ngay đi!” Cô vội vàng nói.

"Tôi muốn trở lại!"

"Cô chủ, cô có bị sao không vậy? Vất vả lắm chúng tôi mới đưa được cô ra ngoài." Gương mặt Cố Cửu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nếu cô ấy không nhanh chân bỏ chạy mà rơi vào tay Quý Mộ Thâm thì mọi chuyện coi như xong!

Nhưng sau khi Triệu Vãn Y im lặng vài giây, cô đột nhiên nâng đôi mắt xinh đẹp lúc này đã đỏ bừng lên nhìn Cố Cửu.

“Cố Cửu, nếu lần này anh không giúp tôi thì tôi sẽ chết mất.” Cô cắn môi nói, sắc mặt cô tái nhợt nhưng trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.

Cô không nói sai, nếu cô thật sự ra nước ngoài thì người đàn ông đó sẽ phát điên mất...

Anh sẽ hoàn toàn mất trí và tìm cách trả thù mọi người như một kẻ điên loạn...

"Cô chủ..." Vẻ mặt của Cố Cửu thay đổi. Anh ta với cô chủ lớn lên cùng nhau, lần đầu tiên anh ta thấy người kiêu ngạo bốc đồng từ nhỏ như cô lại lộ ra ánh mắt kiên định như vậy, khiến cho anh ta ngạc nhiên vô cùng…

...

Trời chạng vạng tối, trên đường cao tốc đang có vài chiếc xe thể thao phóng nhanh tốc độ đuổi theo về hướng bến tàu.

Trên chiếc xe dẫn đầu, một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng mang biểu cảm lạnh như băng đến mức đáng sợ đang ngồi ở băng ghế sau.

Đôi môi gợi cảm mím chặt, trong lòng bàn tay anh đang nắm chặt một đôi nhẫn kim cương, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía trước xe.

Không khí bên trong xe vô cùng đáng sợ.

Không ngờ cô nhóc xấu xa này lại tiếp tục nói dối anh, lại tiếp tục bỏ lại anh.

Không mất nhiều thời gian, chiếc xe đã phóng nhanh đến bến tàu rồi dừng lại.

Lúc này trên bến không có gì ngoài một chiếc ô tô đang đậu.

Con tàu đã biến mất.

Họ vẫn đến muộn mất rồi...