Tác dụng của cô đối với anh nằm ngoài sự dự liệu của anh, trước đây anh đã tổn hại tinh thần, ủ ê bao nhiêu ngày tháng vì Diệp Đinh, sau khi có Lý Minh Nguyệt cũng chỉ nói chuyện phiếm nhận lấy chút an ủi, mà Lý Minh Nguyệt của hiện tại lại bắn hào quang bốn phía, căn bản cũng không phải vật thay thế của ai khác.
"Hỏi một chút thôi mà, lỡ như ngày nào đó chỉnh chủ trở về, vậy cái vai thế thân là em đây phải nghỉ làm rồi…"
Ứng Tĩnh Phong không còn lời nào để nói, đây là cô đang buồn lo vô cớ, hay là đang đòi một cái danh phận: "Cục cưng hư hỏng của anh, không phải em đang nguyền rủa hôn nhân của người ta không được thuận lợi à?"
Minh Nguyệt muốn nói đây cũng không phải cô nguyền rủa cô ta, mà thực sự là như vậy, có điều nhìn biểu hiện bây giờ của nam chính, hình như lời nói vừa nãy của mình có chút sớm rồi.
"Vậy em không nói cô ấy nữa, em chúc hôn nhân của anh thuận lợi!" Chúc hôn nhân của nam chính thuận lợi cũng không khác việc chúc hôn nhân của nữ chính không thuận lợi là bao.
Quả nhiên đang đòi danh phận, Ứng Tĩnh Phong vô ý thức nhếch khóe miệng lên, rõ ràng trước đây ghét nhất cái loại phụ nữ được voi đòi tiên này, nhưng bây giờ cảm giác được ham muốn của cô với mình lại không có chút khó chịu nào.
Không nhịn được véo khuôn mặt tươi đẹp của cô, giọng nói cưng chiều: "Em đó!"
"Anh làm gì vậy! Hỏng lớp trang điểm của em giờ..."
....
Minh Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ, dựa theo nội dung kịch bản mà nói thì hiện tại Ứng Tĩnh Phong phải càng ngày càng lạnh nhạt với mình, còn chạy đi thông đồng với nữ chính dd với phải.
Nhưng lại không nhìn ra anh có chút dấu hiệu nào, ngược lại mỗi ngày giống như con teddy tinh* dây dưa với mình, chu kỳ kinh nguyệt cũng phải dùng miệng hầu hạ anh, xảy ra chuyện gì rồi, tại sao nội dung kịch bản giữa nam và nữ chính lại thay đổi?
Nhân dịp ngày hôm nay giám đốc công ty kết hôn, thả cho nhân viên nghỉ nửa ngày, Minh Nguyệt không đi tham gia tiệc cưới với đồng nghiệp, ngược lại chuẩn bị đi tới cao ốc nơi Ứng Tĩnh Phong làm việc.
*ý là như con gấu ôm Minh Nguyệt á
Trước đó đã gọi một cuộc điện thoại cho anh, Minh Nguyệt vừa xuống xe taxi đã nhìn thấy nam chính đứng trong dòng người đến người đi ở cửa lớn.
"Ơ, em có may mắn lớn như vậy, còn làm phiền Ứng tổng tự xuống tiếp đón."
"Anh xuống nhìn xem có phải em lừa anh hay không." Ứng Tĩnh Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của nhóc yêu tinh, chuẩn bị dắt cô lên văn phòng.
Tòa cao ốc này rất cao, có tám mươi tám tầng, những công ty đóng quân ở đây cũng không ít, phòng làm việc của Ứng Tĩnh Phong ở tầng cao nhất, vì lẽ đó nên từ phòng làm việc của anh có thể quan sát được hơn nửa thành phố này.
"Chưa ăn cơm trưa đúng không, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Duyệt Lai rồi, là mấy món em thích." Ứng Tĩnh Phong lôi kéo Minh Nguyệt đi qua ánh mắt buôn chuyện của nhân viên.
"Chưa ăn, vậy em đến đúng lúc rồi."
Minh Nguyệt quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của nam chính, ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn bình thường: "Gần đây dường như anh không quá bận rộn."
"Cũng ổn, cũng không quá bận, việc trong công ty đều được xử lý tốt."
Minh Nguyệt mới không phải muốn hỏi chuyện của công ty, là muốn hỏi tại sao anh vẫn chưa làm loạn với ánh trăng sáng của mình? Nhưng cô không tiện nói rõ: "Vậy gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
"Đặc biệt? Hình như không." Người đàn ông ung dung thong thả ăn cơm xong, nhìn vào ánh mắt đang nghiên cứu thứ gì đó của cô gái nhỏ, tính toán chu kỳ kinh nguyệt của cô đã kết thúc, nên ban ngày mới tới công ty tìm anh: "Ngủ trưa không?"
"Cũng được ạ."