Lại là một buổi sáng rời giường trong tình huống đau eo mỏi gối, Minh Nguyệt nhìn sang bên cạnh, đã không còn thấy thân ảnh của nam chính.
Mở di động ra, Ứng Tĩnh Phong nói anh đi làm trước, còn nói nhin cô ngủ quá ngon nên trực tiếp xin nghỉ một ngày cho cô luôn.
Minh Nguyệt nhìn thân thể loang lổ đỏ tím của mình trong gương, đều là dấu hôn và dấu cắn… Cũng không biết sau này nữ chính có phải trải qua cái đãi ngộ này hay không, rốt cuộc thì cũng bị anh làm cả một đêm dài, thoại nhìn thật đúng là rất thê thảm.
Dựa theo nội dung kịch bản phát triển, không bao lâu sau, Ứng Tĩnh Phong sẽ phát hiện người chồng của ánh trăng sáng Diệp Đinh bao nuôi kẻ thứ ba ở bên ngoài, trong lòng nam chính thương tiếc nữ chính, trong khoảng thời gian cuộc hôn nhân giữa của nữ chính xảy ra mâu thuẫn, anh sẽ làm một người thủ hộ hoàn hảo.
Dưới sự che chở cẩn thận của người thủ hộ, nữ chính đi ra khỏi nỗi ám ảnh từ việc chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, ly hôn với chồng, sau đó một lần nữa cọ xát ra tia lửa tình yêu với nam chính Ứng Tĩnh Phong.
Minh Nguyệt chỉ cần chờ quan hệ của bọn họ ngọt ngào lại, nam chính Ứng Tĩnh Phong sẽ không còn tới tìm cô nữa, đến lúc đó chính mình đã có thể tự do, tính toán thì cũng còn khoảng ba tháng nữa thôi.
Trong khoảng thời gian này, Minh Nguyệt vẫn an phận đi làm, không có dây dưa giống nguyên chủ trước đây khiến người phiền chán, cũng chỉ có khi bị kim chủ triệu hồi thì mới có một đêm nóng bỏng tình cảm mãnh liệt với anh.
Có điều Minh Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, nam chính trong kịch bản rất lạnh nhạt với Lý Minh Nguyệt, nhưng Minh Nguyệt lại có thể cảm nhận được, hiện tại Ứng Tĩnh Phong hình như càng càng càng để tâm tới cô.
“Đêm nay anh muốn đi tham gia một bữa tiệc từ thiện, em đi với anh đi.” Lại là điện thoại của nam chính Ứng Tĩnh Phong.
“Thân phận này của em, nếu đi có phải là không hay lắm không?” Bạn nữ của những người đàn ông khác, không phải là người yêu cũng là vợ, hoặc là vị hôn thê, hoặc là bạn nữ đứng đắn, ai sẽ dẫn một tình nhân không có danh phận chỉ có nhan sắc tới cơ chứ.
“Này thì có vấn đề gì đâu, em cứ nói em là bạn gái của anh là được rồi, dùng sao quan hệ giữa chúng ta cũng không khác người yêu là mấy.”
Minh Nguyệt muốn nói với anh là có khác chứ, khác biệt lớn là đằng khác, giữa bọn họ không chỉ không có tình yêu giữa nam và nữ, còn có thứ để duy trì mối quan hệ này chính là tiền tài.
“Vậy được.”
Sảnh bữa tiệc vàng son lộng lẫy.
Minh Nguyệt không chỉ gặp được rất nhiều nhân vật nổi tiếng xuất hiện trên báo chí thương nghiệp, còn gặp được Diệp Đinh, chồng của nữ chính.
Diện mạo của Diệp Đinh rất dịu dàng, dung mạo xinh đẹp, khí chất nhã nhặn, thoạt nhìn chính là quý phu nhân đoan trang, lúc này cô ta đang kéo cánh tay của chồng mình, xã giao trong đám người.
Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn biểu tình của Ứng Tĩnh Phong, phát hiện vẻ mặt của anh không một gợn sóng, có điều cũng phải thôi, hiện tại anh còn chưa phát hiện chồng của nữ chính nɠɵạı ŧìиɧ, có sự trói buộc trên đạo đức, đương nhiên sẽ không vội vàng làm kẻ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
Thật ra Ứng Tĩnh Phong cũng không giống biểu hiện thờ ơ bên ngoài như vậy, suy cho cùng thì ánh trăng sáng cũng từng là thân ảnh đẹp nhất trong thời niên thiếu, mà lúc này gặp lại thì đã là người còn cảnh mất.
Lúc trước bao dưỡng tình nhân Lý Minh Nguyệt cũng là vì tưởng niệm mối tình đầu này, nhưng hiện tại ngẫm lại, đã có một khoảng thời gian rất dài anh chưa từng nhớ về cô ta, rõ ràng người anh bao nuôi la thế thân, nhưng hiện tại thế thân quá sáng chói rồi, chính chủ cũng bị anh vứt ra sau đầu.
“Ứng… Ứng Tĩnh Phong?”
Minh Nguyệt bị nam chính kéo theo nói chuyện với người khác, đằng sau đột nhiên xuất hiện âm thanh mang theo sự nghi ngờ của một người phụ nữ.
Minh Nguyệt và Ứng Tĩnh Phong đều nghe được, quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Đinh và chồng của cô ta.
Trên mặt Ứng Tĩnh Phong có chút kinh ngạc, cảm thấy kỳ lạ vì mối tình đầu này của mình tại sao lại chào hỏi với mình, lập tức sự sửng sốt lại lướt qua trong giây lát, gật gật đầu: “Chào cô, phu nhân Hà.”
Quay đầu lại, giới thiệu với Minh Nguyệt đang ở bên cạnh mình: “Đây là Hà tổng của công ty nhà đất Khoa Phỉ, vị này là phu nhân của Hà tổng.”
Ứng Tĩnh Phong cũng là người cầm lái của cả một công ty, cho nên cũng không xa lạ với chồng của ánh trăng sáng Diệp Đinh. Còn về việc chồng của vị bạn gái cũ này có biết anh và vợ hắn ta đã từng có một đoạn tình cảm với nhau hay không, Ứng Tĩnh Phong biểu thị anh cũng không hiểu rõ.
Minh Nguyệt nghiêm túc nghe anh giới thiệu, cười gật đầu với đôi vợ chồng nào: "Chà Hà tổng, chào Hà phu nhân."
Diệp Đinh nhìn người phụ nữ tươi đẹp bên người đàn ông đã từng dành tình cảm chân thành cho mình, cô ta có thể nhìn được phong thái khi còn trẻ của mình trong mỗi một cái nhíu mày một nụ cười của cô, lòng cũng có chút không dễ chịu: "Vị này là..."
"Bạn gái của tôi, Lý Minh Nguyệt." Cách giới thiệu rất qua quýt, Ứng Tĩnh Phong đảm bảo anh tuyệt đối không có ý khoe khoang với bạn gái cũ là hiện tại mình có một cô bạn gái xinh đẹp.
"À, bạn gái của anh rất xinh đẹp!" Vẻ mặt Diệp Đinh hơi miễn cưỡng, rõ ràng bản thân cô ta đã kết hôn, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đã từng là tình cảm chân thành của mình có niềm vui mới, vẫn không nén được bùng lên lửa giận.
"Cảm ơn, chồng của cô cũng rất anh tuấn, hai người rất xứng đôi!" Ứng Tĩnh Phong cười phụ họa.