Ứng Tĩnh Phong là một người đàn ông rất lịch thiệp ga lăng, lấy được thực đơn thì cũng đưa cho người phụ nữ bên cạnh chọn món trước.
Minh Nguyệt nhưng không có ý nghĩ muốn tiết kiệm tiền cho anh, một ông chủ của công ty, mình lại chẳng phải bạn gái của anh, đương nhiên là muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không chút che giấu ham muốn tiêu tiền của anh.
Đây hẳn là lần đầu tiên Ứng Tĩnh Phong ăn cơm với Lý Minh Nguyệt, cho nên cũng không cần lo lắng những thứ cô thích ăn khác với nguyên chủ quá nhiều, anh sẽ nghi ngờ người bị thay đổi.
Ứng Tĩnh Phong lại cảm thấy khi cô không làm dáng như thế này thật tốt, nếu một người ở bên cạnh mình mà lúc nào cũng cẩn thận lấy lòng mình, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Loại quan hệ ở chung như bạn bè thế này mới có thể khiến anh thoải mái.
Tâm trạng tốt, Ứng Tĩnh Phong nhiều lời vài câu: “Tiền có đủ tiêu hay không? Gần đây công ty trang sức Hoa An mới ra một bộ trang sức, hai ngày nữa tôi bảo trợ lý mang qua cho em!”
“Được đó, cảm ơn anh nha! Ông xã ~”
Minh Nguyệt ngồi đối diện với anh, âm thanh nói chuyện vừa mềm mại vừa đáng yêu, nói xong còn chớp chớp mắt với anh.
“Lát nữa tới chỗ tôi!” Âm thanh của người đàn ông đối diện khàn khàn, mang theo sự tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, không ngại cô làm vài trò nghịch ngợm trong ngày bình thường thế này, vừa đáng yêu vừa mê người.
Người phụ nữ này lớn lên có một khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, từng hành động trên bàn ăn cơm của cô đều đang chiếm lấy hết ánh mắt của anh, Ứng Tĩnh Phong cảm thấy cô của hiện tại, sắc đẹp có thể mài thành cơm.---------
Trong một khu biệt thự xa hoa.
Quần áo của đàn ông và phụ nữ trải đầy trên sàn nhà, trên sô pha đặt giữa phòng, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau mà triền miên.
Hai chiếc đùi thon dài của người phụ nữ quấn quanh vòng eo rắn chắc của người đàn ông, đôi mắt mông lung khép hờ, mang theo sự tìиɧ ɖu͙© nồng động.
Cái miệng nhỏ hồng hào căng bóng khép khép mở mở, rêи ɾỉ theo tần suất thọc vào rút ra của người đàn ông.
“A ~ Ông xã à, chú chim đại bàng của anh thật lợi hại ~” Tiểu huyệt của Minh Nguyệt bị người đàn ông lấp đầy, theo từng cái thọc vào rút ra, hết một cơn rồi lại một cơn kɧoáı ©ảʍ liên tiếp dồn lên đầu, nhịn không được phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ.
“Tao bức của em cũng rất lợi hại!” Ứng Tĩnh Phong không nói sai, lúc anh mới bao nuôi cô còn là xử nữ, thế mà kɧoáı ©ảʍ khi ấy còn không bằng bây giờ.
Hiện tại cái tao bức này vừa mềm vừa nhiều nước còn chặt, không chỉ có hai chân quấn chặt lấy hông anh, bên trong tao bức cũng mυ'ŧ thật chặt.
Ứng Tĩnh Phong cúi đầu nhìn con chim đại bàng thô to sẫm màu ra vào tiểu bức hồng hào, thị giác đối lập mãnh liệt, tiểu tao bức ướt nhẹp lần lượt bị dươиɠ ѵậŧ của mình xâm chiếm.
Như là thích chết đi được còn cố ngượng ngùng, không ngừng phun dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn đường hành lang cho dươиɠ ѵậŧ lớn đâm vào.
Nhìn đôi gò bồng trên ngực Minh Nguyệt không ngừng đung đưa theo từng cú đưa đẩy mạnh mẽ của mình, miệng khô lưỡi khô, một tay nắm lấy bầu vυ' có kích cỡ khủng của cô, lại dùng miệng ngậm núʍ ѵú còn lại.
Động tác ở dưới háng cũng không ngừng, côn ŧᏂịŧ vẫn ra ra vào vào trong tiểu tao bức như cũ, hai hòn trứng dái đánh lên bờ mông cong phát ra tiếng kêu “bạch bạch” vang mãi không dứt ở bên tai.
Người đàn ông vừa cắn vừa liếʍ vυ', một bàn tay to khác còn không ngừng xoa bóp ra đủ loại hình dáng, vυ' của cô mọc trên người cô thật đẹp, mọc cả vào trong lòng của anh.
Tuy rằng tốc độ thọc vào rút ra của anh không chậm, nhưng Minh Nguyệt lại cảm thấy tiểu bức rất ngứa, vẫn cần sự dao động lớn hơn, nhịn không được nắm chặt tóc đen của anh, nâng bờ mông bự lên nghênh đón từng cái đâm thọc của anh.
“Ông xã, thao mạnh một chút đi ~” Một tiếng làm nũng lẳиɠ ɭơ này khiến người đàn ông trực tiếp bế Minh Nguyệt ngồi lên đùi mình, cuồng nhiệt thọc từ dưới lên.
Vòng eo của người đàn ông rất săn chắc có lực, mặc dù là động tác không dễ sử dụng sức lực này cũng có thể cắm đến mức người phụ nữ trong lòng mình hét toáng lên.
“Ông xã thật lớn! Minh Nguyệt rất sướиɠ!” Người phụ nữ ôm lấy cổ của anh, đùi cũng phối hợp theo động tác của người đàn ông mà di chuyển lên xuống, dưới thế tiến công mạnh mẽ của anh, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tao bức ngày một nhiều, xẹt qua đùi của hai người, chậm rãi chảy xuôi trên ghế sô pha.
Ứng Tĩnh Phong nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ buông thả bừa bãi kia của cô, nhịn không được cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ đang hét toáng lên, đầu lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, bàn tay to dùng sức mà xoa nắn bầu vυ' lớn.
Đột nhiên, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông khựng lại trước một khối thịt mềm ở nơi sâu nhất, âm thanh rêи ɾỉ của cô bắt đầu trở nên dồn dập hơn, chọc cho người đàn ông dùng sức lớn hơn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
“A ~ Ông xã ~ nơi đó không được đâu.”