Nguyễn Vân Sênh cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi hoa sen, cô ngửa mặt khép đôi mi lại, để mặc làn nước xối lên mặt mình. Cô cúi đầu vuốt mặt rồi chợt nhớ ra mình quên cởi ngọc bội trên cổ, vì vậy cô nheo mắt với tay ra sau mò mẫm tháo khóa.
–
–
Beta: Trỏ, MariaNgười đàn ông không nói gì nữa, cứ lơ lửng trên không, anh bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt tĩnh mịch. Ánh mắt không thể coi nhẹ kia khiến Nguyễn Vân Sênh không dám thở mạnh, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng thở của cô và tiếng nước chảy ào ào.Nhưng mà cô lại trượt tay, không kịp nắm lấy dây chuyền ngọc bích vừa tháo xuống, dây chuyền rơi “bộp” xuống đất vỡ làm đôi trong không gian toàn tiếng nước chảy.
Sương mù trắng liên tục bay lên từ vết vỡ của ngọc bội, tụ lại thành một quả cầu ở phía trên nó, sau đó biến thành một người đàn ông mặc quần áo trắng tóc đen đang nhắm nghiền mắt.
“Cô họ Nguyễn?” Giọng nói của anh giống như con người của anh vậy, cho người ta cảm giác cổ xưa kỳ lạ đi xuyên qua dòng chảy của thời gian.
Nhưng cho dù khuôn mặt của anh có đẹp ra sao, giọng nói của anh có êm tai như thế nào đi chăng nữa thì Nguyễn Vân Sênh vẫn sợ hãi và xấu hổ, sắc mặt cô nhất thời tái nhợt rồi lại đỏ bừng, nghe được câu hỏi của anh, vẻ mặt cứng đờ gật đầu một cái.
Nguyễn Vân Sênh hốt hoảng, vội ngồi xổm xuống nhặt dây chuyền lên.
Lúc này mới bắt đầu vào thu, thời tiết vẫn còn hơi nóng, Nguyễn Vân Sênh vừa tắm vừa suy nghĩ xem có thể cầm ngọc bội đi sửa không. Đột nhiên, cô cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh, cô quay đầu lại thì thấy một cảnh tượng nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
Người đàn ông không nói gì nữa, cứ lơ lửng trên không, anh bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt tĩnh mịch. Ánh mắt không thể coi nhẹ kia khiến Nguyễn Vân Sênh không dám thở mạnh, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng thở của cô và tiếng nước chảy ào ào.
Chương 01Dịch: Nguyễn UyênMặt dây chuyền này là tượng Phật ngọc bích nhỏ bà nội tặng cho cô. Cô đã đeo nó từ khi còn nhỏ, trước khi bà qua đời đã dặn cô đừng làm mất nó, bà nói đây là bảo ngọc có thể phù hộ cho nhà họ Nguyễn. Tuy Nguyễn Vân Sênh không tin nhưng cô vẫn nghe lời bà nội đeo nó suốt, không ngờ bây giờ cô lại vô tình làm rơi vỡ làm đôi.
Dường như người đàn ông không nhận thấy điều gì bất tiện khi mình cứ nhìn cô như vậy cả, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Nhưng khi chạm phải ánh mắt van xin của Nguyễn Vân Sênh, anh thờ ơ gật đầu, quay người… trực tiếp đi xuyên qua bức tường đi ra ngoài.
Cuối cùng, Nguyễn Vân Sênh không nhịn được siết chặt chiếc khăn tắm không che được thứ gì lại, cúi đầu run rẩy nói: “Tôi không biết ngài là thần tiên phương nào, nhưng mà có thể mời ngài, mời ngài đi ra ngoài để tôi mặc quần áo trước được không?”Dịch: Nguyễn UyênCầm tượng Phật ngọc bích, Nguyễn Vân Sênh cảm thấy bất lực, chỉ có thể tạm thời để nó sang một bên. Nhưng ngay lúc cô quay người đi, một làn sương trắng đột nhiên xuất hiện trên mặt dây chuyền ngọc bích.
Dường như người đàn ông không nhận thấy điều gì bất tiện khi mình cứ nhìn cô như vậy cả, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Nhưng khi chạm phải ánh mắt van xin của Nguyễn Vân Sênh, anh thờ ơ gật đầu, quay người… trực tiếp đi xuyên qua bức tường đi ra ngoài.
Người đàn ông không nói gì nữa, cứ lơ lửng trên không, anh bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt tĩnh mịch. Ánh mắt không thể coi nhẹ kia khiến Nguyễn Vân Sênh không dám thở mạnh, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng thở của cô và tiếng nước chảy ào ào.Lúc này mới bắt đầu vào thu, thời tiết vẫn còn hơi nóng, Nguyễn Vân Sênh vừa tắm vừa suy nghĩ xem có thể cầm ngọc bội đi sửa không. Đột nhiên, cô cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh, cô quay đầu lại thì thấy một cảnh tượng nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
“Cô họ Nguyễn?” Giọng nói của anh giống như con người của anh vậy, cho người ta cảm giác cổ xưa kỳ lạ đi xuyên qua dòng chảy của thời gian.
–Cầm tượng Phật ngọc bích, Nguyễn Vân Sênh cảm thấy bất lực, chỉ có thể tạm thời để nó sang một bên. Nhưng ngay lúc cô quay người đi, một làn sương trắng đột nhiên xuất hiện trên mặt dây chuyền ngọc bích.Sương mù trắng liên tục bay lên từ vết vỡ của ngọc bội, tụ lại thành một quả cầu ở phía trên nó, sau đó biến thành một người đàn ông mặc quần áo trắng tóc đen đang nhắm nghiền mắt.
Nguyễn Vân Sênh cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi hoa sen, cô ngửa mặt khép đôi mi lại, để mặc làn nước xối lên mặt mình. Cô cúi đầu vuốt mặt rồi chợt nhớ ra mình quên cởi ngọc bội trên cổ, vì vậy cô nheo mắt với tay ra sau mò mẫm tháo khóa.
Dường như người đàn ông không nhận thấy điều gì bất tiện khi mình cứ nhìn cô như vậy cả, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Nhưng khi chạm phải ánh mắt van xin của Nguyễn Vân Sênh, anh thờ ơ gật đầu, quay người… trực tiếp đi xuyên qua bức tường đi ra ngoài.Nhưng cho dù khuôn mặt của anh có đẹp ra sao, giọng nói của anh có êm tai như thế nào đi chăng nữa thì Nguyễn Vân Sênh vẫn sợ hãi và xấu hổ, sắc mặt cô nhất thời tái nhợt rồi lại đỏ bừng, nghe được câu hỏi của anh, vẻ mặt cứng đờ gật đầu một cái.Nguyễn Vân Sênh sợ tới mức lùi lại một bước rồi ngã ngồi xuống đất, nhận ra mình vẫn còn trần như nhộng nên cô vội vàng vươn tay nắm lấy khăn tắm trên giá che trước ngực.
Beta: Trỏ, Maria
Hết chương 01!Sương mù trắng liên tục bay lên từ vết vỡ của ngọc bội, tụ lại thành một quả cầu ở phía trên nó, sau đó biến thành một người đàn ông mặc quần áo trắng tóc đen đang nhắm nghiền mắt.Tay áo thùng thình của người đàn ông không gió mà bay, mái tóc đen dài xõa ở trước ngực và sau lưng, ánh mắt anh đầy vẻ khó hiểu, anh cứ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vân Sênh vẫn chưa hoàn hồn đang ngồi ở kia, phải một lúc lâu sau mới mấp máy môi hỏi.
Hết chương 01!
“Cô họ Nguyễn?” Giọng nói của anh giống như con người của anh vậy, cho người ta cảm giác cổ xưa kỳ lạ đi xuyên qua dòng chảy của thời gian.
Nhưng cho dù khuôn mặt của anh có đẹp ra sao, giọng nói của anh có êm tai như thế nào đi chăng nữa thì Nguyễn Vân Sênh vẫn sợ hãi và xấu hổ, sắc mặt cô nhất thời tái nhợt rồi lại đỏ bừng, nghe được câu hỏi của anh, vẻ mặt cứng đờ gật đầu một cái.
Lúc này mới bắt đầu vào thu, thời tiết vẫn còn hơi nóng, Nguyễn Vân Sênh vừa tắm vừa suy nghĩ xem có thể cầm ngọc bội đi sửa không. Đột nhiên, cô cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh, cô quay đầu lại thì thấy một cảnh tượng nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
Dịch: Nguyễn UyênNgười đàn ông không nói gì nữa, cứ lơ lửng trên không, anh bình tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt tĩnh mịch. Ánh mắt không thể coi nhẹ kia khiến Nguyễn Vân Sênh không dám thở mạnh, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng thở của cô và tiếng nước chảy ào ào.
Mặt dây chuyền này là tượng Phật ngọc bích nhỏ bà nội tặng cho cô. Cô đã đeo nó từ khi còn nhỏ, trước khi bà qua đời đã dặn cô đừng làm mất nó, bà nói đây là bảo ngọc có thể phù hộ cho nhà họ Nguyễn. Tuy Nguyễn Vân Sênh không tin nhưng cô vẫn nghe lời bà nội đeo nó suốt, không ngờ bây giờ cô lại vô tình làm rơi vỡ làm đôi.
Tay áo thùng thình của người đàn ông không gió mà bay, mái tóc đen dài xõa ở trước ngực và sau lưng, ánh mắt anh đầy vẻ khó hiểu, anh cứ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vân Sênh vẫn chưa hoàn hồn đang ngồi ở kia, phải một lúc lâu sau mới mấp máy môi hỏi.
Nhưng mà cô lại trượt tay, không kịp nắm lấy dây chuyền ngọc bích vừa tháo xuống, dây chuyền rơi “bộp” xuống đất vỡ làm đôi trong không gian toàn tiếng nước chảy.Cuối cùng, Nguyễn Vân Sênh không nhịn được siết chặt chiếc khăn tắm không che được thứ gì lại, cúi đầu run rẩy nói: “Tôi không biết ngài là thần tiên phương nào, nhưng mà có thể mời ngài, mời ngài đi ra ngoài để tôi mặc quần áo trước được không?”
Dường như người đàn ông không nhận thấy điều gì bất tiện khi mình cứ nhìn cô như vậy cả, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Nhưng khi chạm phải ánh mắt van xin của Nguyễn Vân Sênh, anh thờ ơ gật đầu, quay người… trực tiếp đi xuyên qua bức tường đi ra ngoài.
Hết chương 01!