Chương 32: Gặp lại Ngô Tà
Editor: An Nhiên
Lê Thốc cúi đầu, chờ đợi, như cảm giác được Ngô Tà bắt đầu chậm rãi đi lên cồn cát, sau gáy toát đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ ông chủ này khi còn sống rất hiền lành, khi chết chắc không đến nỗi hóa thành lệ quỷ chứ. Đang nghĩ cậu lại cảm giác có người đang sờ sờ cậu, cậu gần như gào khóc thành tiếng, nghĩ hồn ma bỗng nhiên bay ra sau lưng cậu.
Quay đầu nhìn lại, Tô Vạn đã lén lút chui về phía sau, lôi từ trong ba lô một túi gì đó, ném cho cậu. Nhặt lên nhìn, đó là một bọc khăn giấy lớn. Cậu không hiểu tại sao, liền hỏi: "Để làm gì?" Tô Vạn nhẹ giọng nói: "Giả bộ là tiền giấy, đốt cho hắn, bọn họ không để ý đâu."
Nếu như là lúc bình thường, nhất định Lê Thốc đã trực tiếp ném bay, nhưng lúc này cậu cũng mê muội, trực tiếp đưa khăn giấy tới trước. Ngô Tà đang đi tới lưng cồn cát bỗng cười cười rất khác thường, Lê Thốc theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Khăn giấy đã lấy đi, Lê Thốc vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: Mẹ nó, đúng là không để ý thật. Sau đó cậu cảm thấy Ngô Tà ngồi xổm xuống, nhìn cậu với sắc mặt trắng bệch, chỉ cách mặt cậu một khoảng một bàn tay.
Lê Thốc không dám giương mắt, chỉ dám liếc trộm Ngô Tà dùng khăn giấy lau mặt, cậu nhanh chóng thấy không đúng, sắc mặt trắng bệch đã bị lau sạch. Cậu ngẩng đầu, thấy Ngô Tà lau hết thứ trắng trắng trên mặt hắn, làn da bình thường hiện ra.
Da Ngô Tà rám nắng hơn rất nhiều, râu ria tua tủa, người có thể hình dung bằng hai từ gầy gò, nhưng trong mắt tràn ngập một sự kiên định khiến người ta sợ hãi.
Người như thế một khi quyết định làm chuyện gì, tốt nhất không nên ngăn cản hắn. Bởi vì cả đời hắn khả năng là cũng chỉ có một lần đưa ra quyết định này, ai ngăn cản hắn, hắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí dùng cả đời để tiêu diệt kẻ đó.
"Vất vả quá, tôi không ngờ cậu đã làm được đấy." Ngô Tà nói, dứt lời đứng lên, quay ra hướng hai người kia, lấy tay chắn đèn bão làm vài động tác ra hiệu.
Ánh đèn bão ở đối diện biến mất, Ngô Tà nhìn mấy người vẫn đang nhìn trân trối mà quỳ bên dưới, thở dài: "Các vị ái khanh hãy bình thân."
Bọn Lê Thốc bây giờ mới phản ứng được, đứng lên nghi ngờ nhìn Ngô Tà: "Anh không phải quỷ?"
"Tạm thời thì chưa đâu." Ngô Tà nói.
"Anh không bị nhốt?"
"Tôi rất ít khi bị vây hãm ở một chỗ, bí quyết là tìm người giúp đỡ tốt để bù lại phần không phải là sở trường của mình." Ngô Tà nhìn Tô Vạn và Dương Hảo, "Điểm này cậu còn phải học thêm."
"Anh bị dây leo bắt xuống cát là giả sao? Con mẹ nó anh là ảnh đế sao, diễn y như thật vậy. Tại sao? Những dây leo đó vì sao không tấn công anh? Lẽ nào chúng cậu cùng phe với anh?"
Ngô Tà cho Lê Thốc xem thứ màu trắng trên cánh tay hắn, trên cổ, trên mặt, tất cả đều thoa một thứ bột màu trắng, "Đây là một loại bột đá, có thể trị thổ tả, loại đá này sau khi được xử lý đặc biệt thì có thể chống được loại thực vật đó, thợ thủ công cổ đại sử dụng loại đá này xây dựng phần trung tâm của lăng mộ để phòng ngừa loại thực vật đó phá hỏng."
Lê Thốc nhặt khăn giấy Ngô Tà vừa lau mặt, Ngô Tà thuận thế vỗ vai Lê Thốc, sau đó chỉ chỗ hắn vừa vỗ lên, xuất hiện một bàn tay màu trắng.
"Lúc trước cậu có thể an toàn ra khỏi nơi này cũng là bởi vì có người bôi loại bột đá này lên người cậu. Quần áo lúc đó cậu mặc, Hắc Nhãn Kính dùng tay vỗ lên bột phấn bao nhiêu lần, có khi chính hắn cũng không nhớ rõ. Còn có những chiếc xe tải ở đây, trước đều dùng để vận chuyển loại đá đó. Bọn họ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ là phát hiện những dây leo kia không tấn công xe tải, cuối cùng mới nghĩ ra biện pháp như thế, dùng xe tải vây hồ lại thành một hàng rào chắn." Ngô Tà đi tới bên đống lửa, ngồi xuống, Dương Hảo cực kỳ thức thời dâng thuốc lá.
Ngô Tà cũng không khách khí, nhận lấy, dùng một cục than châm lên, nói: "Người đến không ít, cậu nhóc, nhân duyên của cậu tốt hơn tôi nhiều, trước kia thời điểm tôi gặp khó khăn, thường phải một mình đi ngàn dặm."
Lê Thốc lại hỏi: "Ông chủ, rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì? Cha tôi đâu? Tại sao anh muốn bảo bọn tôi đến đây?"
"Là số mệnh, cậu lại hỏi vì sao, không cảm thấy nực cười à? Cha cậu không sao cả, cậu phải hiểu được, uy hϊếp sự an toàn của cậu không phải là tôi, mà là những người khác, mọi chuyện hiện tại tôi làm, đối với tôi là có lợi, cũng là biện pháp duy nhất để cứu cậu. Từ khi cha cậu tham gia vào đội của Hoàng Nghiêm, vận mệnh của mấy người đã được quyết định." Ngô Tà hít một hơi thuốc, vén tay áo mình lên, Lê Thốc thấy trên cánh tay của Ngô Tà, là từng vết từng vết máu, vừa nhìn là biết tự hắn cắt lên.
Đầu óc quả nhiên có vấn đề, Lê Thốc thầm nghĩ, chợt nghe Ngô Tà nói: "Tổng có mười bảy vết, mỗi một lần thất bại, tôi đều cắt lên chỗ này một đao."
"Cái gì thất bại?"
"Tôi vẫn luôn tìm kiếm một người xa lạ đáng tin cậy, mười bảy người trước cậu không chạy trốn thì cũng thất bại." Ngô Tà nói, "Cậu là người thứ mười tám, không chạy trốn cũng không thất bại, hơn nữa kiên cường sống đến nơi này. Đối với tôi mà nói, coi như là thành công, con số rất may mắn."
Lê Thốc nghe không hiểu, cậu cầm khăn giấy dính bột đá Ngô Tà vừa lau đưa cho Tô Vạn, nói: "Bao giờ có thể kết thúc tất cả chuyện này? Lúc nào tôi có thể nhìn gặp cha tôi?"
Ngô Tà không để ý tới câu hỏi của cậu, quay đầu hỏi Tô Vạn: "Này cậu, tôi đã điều tra gia cảnh cậu, nghe nói cha cậu có một cửa hàng rượu, cậu có mang rượu ngon không?"
Tô Vạn lắc đầu: "Bọn tôi đến sa mạc thám hiểm, làm sao có thể mang theo thứ vô dụng ấy."
"Nhưng tôi lại ngửi thấy mùi rượu." Ngô Tà nhìn ba lô của cậu, "Còn giấu thì tôi sẽ không đưa các cậu khỏi đây đâu." Sắc mặt của Tô Vạn liền thay đổi.
Lê Thốc và Dương Hảo trợn mắt nhìn về phía Tô Vạn, cậu đành phải rút ra từ trong ba lô một bình màu xanh nhạt chứa vật thể nửa cô đọng, chắc là rượu nguyên chất, lấy móng tay gảy lên một khối lớn, thêm nước vào, đưa cho Ngô Tà. Ngô Tà lắc lên một chút, uống một ngụm, mặt có chút say mê: "Một người bạn dạy tôi, lúc làm việc lớn phải uống chút rượu thì lời nói mới có sức thuyết phục, tôi nghĩ đó là điều vớ vẩn, nhưng rượu đúng là thứ tốt."
Uống vài hớp, Ngô Tà lúc này mới quay lại Lê Thốc, nói: "Tôi hiểu rõ tâm trạng của cậu, đương nhiên tôi sẽ giúp cậu giải quyết, nhưng trước tiên cậu phải trả lời tôi một câu hỏi." Ngô Tà dừng lại giây lát, "Nếu cậu là một con chim quý, chỉ cần ăn thịt cậu là có thể trường sinh bất lão, có một nghìn kẻ đều muốn ăn thịt cậu. Những người này ở khắp nơi nơi, thần thông quảng đại, làm người ta khó mà phòng bị được, cậu không muốn chết, vậy có biện pháp nào để giải quyết vấn đề ấy không?"
Ba người nhìn nhau, Tô Vạn hỏi: "Đột nhiên thay đổi suy nghĩ à?"
Ngô Tà nói: "Là vấn đề thực tế."
Dương Hảo muốn trả lời, Ngô Tà xua tay làm mấy người im lặng.
Tô Vạn và Dương Hảo nhìn về phía Lê Thốc, nhìn ánh mắt chờ đợi của bọn họ, Lê Thốc mới từ từ mở lời: "Gϊếŧ hết một nghìn kẻ đó."
Ngô Tà cười cười: "Có thiên phú lắm." Hắn đứng lên: "Tôi không thể nói quá nhiều với cậu ở đây, chắc cậu sẽ nhanh chóng gặp được "người xa lạ" xuất hiện với tứ thế "nằm úp" của chúng ta, khi đó chính là thể hiện được giá trị của chuyện tôi và cậu làm. Qua đây, qua cả đây nào, để cậu càng dễ dàng giúp đỡ tôi, tôi sẽ kể qua về cố sự của vùng sa mạc này."