Sa Hải Ii - Sa Mãng Xà Sào

Chương 27: C27: 26. Đá Ngầm Dưới Sông Quỷ

Chương 26: Đá ngầm dưới sông quỷ

Editor: An Nhiên

Cả năm người xếp chen chúc ở cồn cát cạnh bờ sông, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lê Thốc ngủ liền bốn tiếng, quần áo căng ra phơi nắng, trên người đầy những tôm cổ tích, Lương Loan cẩn thận nhổ từng con tôm trên người cậu ra. Cậu quá mệt, ngủ như chết, nên cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Khi tỉnh lại, Tô Vạn liền hỏi cậu, chuyện làm thuyền là sao, cậu có kế hoạch gì không.

Bốn phía hồ nước này có bảy tám cây hồ dương, còn có rất nhiều cỏ lau, sau khi bọn họ ở lại đây, liền dùng cây hồ dương kết thành cái bè "ba khúc gỗ", dùng cỏ lau làm dây buộc, cột vào bốn đầu để tăng sức nổi, sau đó lại dùng nhánh cây cố định vào hai bên bè tạo thành hai thanh cân bằng.

Người thành phố làm thủ công vô cùng tệ, lần đầu tiên đẩy xuống nước khung bè lập tức rời ra, phải kéo lên làm lại tới bốn năm lần mới thành công.

Giữa sông không nhiều tôm cổ tích lắm, hẳn là chúng đều tập trung ở một chỗ nhất định nào đó. Lê Thốc phát hiện sông này là sông nước ngọt, gió sông thổi lạnh cóng, đoán chừng chỉ khoảng sáu bảy độ, cậu dự là nước ở đây chắc bắt nguồn từ sông băng.

Đẩy bè gỗ vào giữa sông, để trang bị lên trên, từng người cũng nối theo nhau mà xuống bè, bọn họ bắt đầu xuôi theo dòng nước.

Hỏa thiêu phong vẫn thổi, nhưng nước sông mát mẻ, cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới bọn họ. Tô Vạn cực kỳ hài lòng, khen ra mặt cái diệu kế của Lê Thốc rất tốt, không cần đi mà còn mát nữa, nhưng mà, hắn vẫn lo sẽ xảy ra chuyện khác, cái bè gỗ này trông cũng không chắc chắn gì cho lắm.

Mọi người ngồi trên bè, bình tĩnh mà ngắm phong cảnh, Dương Hảo lại nhìn chằm chằm xuống nước, muốn tìm xem có con cá nào đó để săn không. Ăn lương khô cùng mì tôm lâu rồi, hắn không chịu nổi mùi chất bảo quản nữa.

"Mày nói xem chúng ta có thể gặp mấy con quái ngư gì đó không, hoặc là mấy thứ như trăn triếc ấy." Tô Vạn nhìn đáy sông đen ngòm, "Không phải là sông ngầm ở sâu dưới đất khoảng một vạn mét sao, có khi còn chứa cả khủng long nữa."

"Bên dưới là tầng cát, một vạn mét gì, cái con to bằng cúc áo cũng không chứa nổi được đâu." Lê Thốc nói, liếc mắt nhìn Lương Loan, cô ấy đang khua chân xuống nước ngẩn người.

"Quái vật kia có khi đang ngủ say dưới tầng cát, bị nước làm cho bừng tỉnh, bước ra chặn đường chúng ta thì sao."

"Chó chết, mày không chịu nổi cuộc sống quá mức an bình phải không, muốn chết cũng được thôi, lão tử thả mày xuống, không cần phiền đến con quái vật nào hết." Dương Hảo nổi giận.

Xa Dát Lực Ba xen mồm vào hỏi bọn họ: "Mấy ông chủ đây tại sao lại mang theo súng tự động thế, không giống đang đi du lịch bình thường lắm. Chẳng lẽ mấy vị tham gia quân ngũ à? Tại sao lại không mặc quân phục?"

Tô Vạn giao tiếp tốt, lập tức tiếp lời. Ba người còn lại đều im bặt, để Tô Vạn ra bịa chuyện, Tô Vạn nói: "Bọn tôi là ba lính cảnh vệ, làm việc cho thủ trưởng. Con của thủ trưởng trong một lần làm nhiệm vụ, đã hi sinh gần khu vực Cổ Đồng Kinh, sau đó không tìm được thi thế, bọn tôi là muốn tìm thi thể, nếu thật sự không tìm ra, thì sẽ lập mộ ở đó luôn. Thủ trưởng rất nhớ con mình, nhưng mà khổ một nỗi là vướng kỷ luật bộ đội nên không thể tự mình đến đây. Mang súng theo là vì bọn tôi nghe nói ở Cổ Đồng Kinh có dã thú, sợ không ổn, đừng nói là không lập mộ được cho cậu ấy, có khi bọn tôi còn ở lại làm bạn với cậu ấy luôn thì rất đáng tiếc."

Xa Dát Lực Ba nghe vậy liền gật đầu, chỉ vào Lương Loan hỏi: "Cô gái xinh đẹp kia thì sao? Chẳng lẽ các cậu đến Cổ Đồng Kinh thì đốt cô ấy xuống dưới đó làm vợ cho con thủ trưởng à?"

Lương Loan nghe xong bật cười, nói: "Tôi gặp họ trên đường đi, đi cùng nhóm họ rất thú vị, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Xa Dát Lực Ba cười ha ha, gật gù nói đúng đúng.

Xuôi một đường trôi theo dòng nước, khoảng trưa, đã đi được năm dặm, đường thủy dài hơn so với đường bộ, nhưng GPS hiển thị cũng không khác lắm, thêm nửa thời gian nữa, sẽ có thể tới được nơi cần đến.

Tới nơi, mặt hồ trở nên rất rộng, quả thực giống như một dòng sông nhỏ. Nhìn nước đã sâu hơn năm mét, có thể thấy trong nước thật sự có cá, rõ ràng cái sông quái qủy này thông đến nhiều hồ khác, trong sông có vài con cá cũng không đáng ngạc nhiên.

Dương Hảo dẫm nát đầu bè gỗ, dùng súng bắt cá, bắt một băng đạn chỉ trúng hai con cá mè. Trước đó Lê Thốc có nghe nói người người Mông Cổ kiêng cá, không nghĩ tới Xa Dát Lực Ba lại thuận tay cầm con cá cạo vảy vô cùng thành thạo, móc nội tạng ra, rửa qua nước, sau đó lại thái mỏng ăn: "Cá sống trong hồ không tanh, bởi vì cá không ăn bùn, không có vị đất, bọn tôi đều ăn như thế hết."

Đám người Lê Thốc cũng ăn vài miếng, hương vị cực kỳ ngọt, so với cá hồi nhập khẩu còn ngọt hơn, hai con cá mau chóng được giải quyết sạch sẽ.

Sau khi ăn xong mọi người hạnh phúc nhảy xuống nước bơi lội, sớm quên sạch mấy con tôm cổ tích đáng sợ. Lê Thốc lặn xuống nước, nhìn thấy dưới nước có rất nhiều cây hồ dương và cỏ lau, không những vậy mà tất cả đều còn sống. Chắc là con sông này xuất hiện đúng lúc.

Ở nơi nước cạn, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đáy nước, sinh ra hiện tượng "trong suốt", bọn họ giống như đang bay ở sa mạc, nhìn cây hồ dương vàng óng dưới dòng nước tựa như cây anh đào vàng, còn cá thì dạo chơi trong rừng cây ấy, hệt như tiên cảnh.

Tiếp đó dòng nước càng ngày càng xiết, mấy người Lê Thốc sợ xảy ra sự cố bất ngờ nên bò lên bờ phơi nắng, Lương Loan lấy nước hắt vào cậu đùa giỡn, làm cậu rất chi là hạnh phúc.

"Đã ăn no cả rồi chứ, thoải mái rồi phải không." Xa Dát Lực Ba nói, "Các ông chủ hãy nghe tôi nói chút chuyện, tôi có chuyện cần bàn với mọi người."

Mọi người nghe Xa Dát Lực Ba chủ động nói chuyện, cũng tò mò, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Mọi người sống trong giang hồ, đừng cứ ôm mãi cái ý nghĩ trong nước có yêu ma quỷ quái tiền sử gì đó, trên thế giới này, thứ đáng sợ nhất, mãi mãi vẫn là con người," Xa Dát Lực Ba nói, "Vừa rồi ông chủ Tô nói nhiều khả năng như thế, nhưng lại không tính đến chuyện tôi sẽ hại các cậu, điều đó không được chuyên nghiệp lắm."

Mọi người ngây ra, Lê Thốc nhìn Xa Dát Lực Ba đầy cảnh giác, tay đè lên trên súng tự động của mình, hỏi: "Ông tại sao lại muốn hại bọn tôi?"

"Lạc đà đều chết hết, 20000 đồng đó. Giao dịch lỗ vốn."

"Bọn tôi có thể đưa thêm tiền cho ông, đó vốn là do bọn tôi làm tổn thất, ông kiếm tiền không dễ gì, bọn tôi cũng sẽ không bạc đãi ông."

"Nơi này không ai biết tới, dân Bắc Kinh mấy thằng chúng mày đã vào rồi ra không được là chuyện quá bình thường, vào đời chuyện này cần cẩn thận nhiều hơn." Xa Dát Lực Ba nói, "Mày không nghĩ thế, nhưng cô gái xinh đẹp này hẳn đã nghĩ đến rồi."

Lê Thốc gật đầu, cảm thấy không khí không đúng lắm, Dương Hảo giơ súng tự động lên, nói: "Nếu muốn hại bọn này phải hỏi qua cây súng đã."

"Đạn vừa nãy đã bắn hết rồi." Xa Dát Lực Ba cười hắc hắc nói, bỗng nhiên rút từ hông ra một cây đao Mông Cổ, một phát chém vào dây cột bè.

Dây buộc vốn chẳng chuyên nghiệp gì, bè gỗ lập tức rời ra, tất cả mọi người trên bè đều ngã xuống nước. Xa Dát Lực Ba nhanh nhẹn bắt lấy cái túi sau lưng Lê Thốc, lặn xuống nước, bơi qua bờ bên kia. Hô to với Lê Thốc: "Gặp lại các ông chủ sau nhé, Trường Sinh Thiên sẽ phù hộ các người."

Nước chỗ này đã chảy vô cùng xiết, bọn họ căn bản không quan tâm đến chuyện bắt lấy Xa Dát Lực Ba, lại thấy Xa Dát Lức Ba chuyển toàn bộ thức ăn nước uống vào túi của mình, đến cái bao nhỏ đựng tiền trong túi Lê Thốc cũng bị gã xé toạc ra. Sau đó gã quăng ba lô đi, chuyển hướng bơi đi mất.

Dương Hảo muốn đuổi theo, Lê Thốc hô to:"Đừng đuổi nữa, nhặt mấy cái túi kia về! Nếu không giờ chúng ta đuổi theo hắn chỉ có thể lấy thịt của hắn về thôi!"

Dương Hảo vừa nghe, ba người trong dòng nước xiết cố gắng bám vào cái gì đó, nhặt toàn bộ ba lô về, Lương Loan thì bắt được một cây gỗ nổi, tất cả mọi người bám vào nó mà bơi.

Tô Vạn bám vào cây gỗ, thở hổn hển hai ba phút lấy hơi, bắt đầu mắng: "Lão tử phải báo cảnh sát, cái tên đó là thằng khốn, cái loại người gì, ở nơi này cướp bóc chúng ta, chẳng khác gì đang mưu sát!"

"Chúng ta mà chết trong sa mạc thì có ích gì. Nhưng mà tại sao hắn lại nói cầu cho Trường Sinh Thiên sẽ phù hộ chúng ta? Tao cảm thấy không may mắn lắm." Lê Thốc sờ sờ mặt nước, bỗng nhiên nhìn thấy, một núi đá ngầm lướt qua sau lưng bọn họ.

Lê Thốc ngẩn ngơ, Lương Loan cũng bị dọa tái mặt, cô ấy nói: "Cái hồ này có đá ngầm, đều là mạch núi, có nhiều khi nước dưới sông ngầm phun lên từ dưới đó."

"Bố trí cũng quá đầy đủ." Tô Vạn nói, vừa dứt lời, Dương Hảo bỗng gào to: "Đến gần bờ, đừng để va trúng đấy."

Cùng lúc gốc cây hồ dương liền đập vào một khối đá ngầm trồi lên mặt nước khoảng một cánh tay, gốc hồ dương lắc lư dữ dội , tiếp đó ma sát với đá ngầm, hất văng Lương Loan và Tô Vạn đi.

Hai người bị cuốn vào đá ngầm, không thấy tung tích. Lê Thốc vội vã, gào thét bảo Dương Hảo tìm Tô Vạn, còn mình thì tìm Lương Loan.

Còn chưa bơi được bảy tám mét, Lê Thốc cảm thấy bụng mình bị đánh mạnh một cái, cả người va trúng đá ngầm dưới nước lập tức nhào lên rồi lại rơi xuống, thoáng chốc liền ngất lịm đi.