Khi Chung Hành trở lại phòng ngủ, Lâm Hàn đã leo lên giường.
Nhìn cái màn giường dày dặn đã được buông xuống che kín cả cái giường khiến bên ngoài không nhìn được, Chung Hành chỉ có thể gõ gõ ở cột giường mà dịu dàng gọi cậu: “Tiểu Lâm? Ông ngủ chưa?”
Màn giường khẽ rung động, Lâm Hàn nói bằng giọng mũi: “Chưa ngủ.”
“Tôi đã nghe chuyện rồi.” Chung Hành nói, “Ông cũng biết Giang Dĩ Hà là cái tên miệng tiện nói không thèm nghĩ mà, nếu nó mà dám đuổi ông đi, thì tôi là người đầu tiên không đồng ý đó.”
Lâm Hàn nghe vậy, nói: “Không phải tại nó, là tôi tự muốn đi.”
Chung Hành ngừng lại một chút, thở dài nói: “Phòng mình tuy không học cùng khoa nhưng vẫn không tệ mà, ông sang phòng khác còn không biết có hòa hợp được không. Ông đừng so đo với thằng dở Giang Dĩ Hà nữa, mai tôi bắt nó đãi cả phòng mình ăn cơm.”
Lâm Hàn cuối cùng cũng ngồi dậy, rũ đầu xuống, nhưng cậu vẫn không kéo màn ra. “…. ừ, sao cũng được.”
Thanh âm Chung Hành cao lên: “Tiểu Lâm à.”
Lâm Hàn vẫn còn khá tức giận, nhưng cậu cũng biết nếu đang giữa học kì mà đổi phòng ký túc xá, giáo viên phụ đạo nhất định sẽ không đồng ý. Mà cậu cũng không muốn chuyện cậu với Giang Dĩ Hà bị giáo viên biết, quá mất mặt.
Thấy cậu im lặng không nói gì, Chung Hành nhạy bén nhận ra cậu đã xuôi xuống, lại hỏi: “Tôi kéo màn ra nhé.”
Cái màn tối màu bị kéo ra, chăn bị đẩy sang một bên giường, Lâm Hàn đang ngồi bên cạnh cái chăn, hai cái chân xinh đẹp vẫn đang hơi co lại, mà cái đơn xin chuyển phòng kí túc xá vẫn còn đang đặt trên gối.
Chung Hành nhanh chóng cầm cái đơn kia ném đi, sau đó mới ngồi vào mép giường, ngón tay chậm rãi sờ lên mắt cá chân của Lâm Hàn: “Để tôi xem vết thương của ông đã ổn chưa.”
Lòng bàn tay chạm lên làn da ấm áp, da Lâm Hàn rất trắng, mắt cá chân tinh tế, làn da mỏng đến mức có thể nhìn thấy những đường mạch máu xanh xanh dưới da.
Cậu thuận theo động tác của Chung Hành mà vươn chân ra cho anh nhìn, không ngờ, mắt cá chân cậu bị bàn tay kia nắm lấy, kéo cả cái chân cậu lên đùi Chung Hành.
Lâm Hàn giật mình, theo bản năng mà muốn rút chân về, lại bị Chung Hành đè lại, anh cười nói: “Sao thế?”
Cậu có chút mất tự nhiên mà chống tay ra đằng sau, hơi nửa người nói: “… Ừm không sao, ông xem nhanh lên.”
Ban nãy Chung Hành đã tắm rồi, trên người anh đang mặc áo ngủ rất chỉnh tề, cả chân phải cậu đang đặt trên đùi anh, cho dù cách một lớp vải, cậu vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp khác lạ này của anh.
Cậu hơi mím môi, ánh mắt nhìn sang chỗ khác cũng không dám nhìn anh, thế nên cậu đã bỏ qua ánh mắt của Chung Hành khi nhìn chân cậu.
Làn da của Lâm Hàn vừa trắng vừa mịn màng, đôi chân thon dài, đầu gối hơi hồng làm người ta muốn cắn một cái.
Chung Hành kịp dời đi tắm mắt của mình, nhìn bắp chân mềm mại kia chỉ muốn véo một cái. Anh hơi nâng chân cậu lên, miệng vết thương kia cũng lộ ra trước mắt.
Miệng vết thương trên chân cậu cũng không sâu lắm, chỉ hơi dài khiến người ta sợ hãi. Bây giờ đã đóng vảy lại rồi, có lẽ mấy ngày nữa là khỏi hẳn.
Ngón tay Chung Hành khẽ vuốt lên làn da mịn màng, nghĩ thầm: Mong là không để lại sẹo, chứ nếu để lại sẹo thì…. Quá đáng tiếc.
Lâm Hàn bị anh sờ đến khó chịu, ngón chân không nhịn được mà cuộn lại, muốn rút chân về. “Ổn không?”
Lúc này Chung Hành mới hoàn hồn, tay chậm rãi buông chân cậu ra, nhìn Lâm Hàn nhanh chóng rút chân lại. Một đôi mắt sạch sẽ, đuôi mắt cong cong lên nhìn anh, từ đây anh có thể thấy rõ hàng mi cong vυ't của cậu: “Không sao chứ?”
“Ừ, không sao.” Chung Hành nói, đôi mắt hơi cúi xuống. Lâm Hàn đang mặc một cái áo phông rộng thùng thình, bên dưới là một cái quần đùi rộng, đùi non mượt mà lộ ra làm người ta muốn nhéo một chút.
Sau khi thu được chân về khiến Lâm Hàn cũng có chút thả lỏng, đôi mắt cậu hơi ướt, mái tóc vẫn còn ẩm do vừa tắm xong, đôi chân thon dài đặt tùy ý trên giường, hương thơm ngọt ngào thoảng thoảng phả vào mặt Chung Hành.
Chung Hành khẽ hắng giọng, anh không có ý định xuống giường mà lại ngồi sâu hơn vào trong, “Ông… Ông không chuyển đi nữa chứ?”
Vẻ mặt Lâm Hàn lại hiện lên chút tức giận làm Chung Hành khẽ bật cười trong lòng, anh cảm thấy như mình đang nuôi một chú mèo nhỏ thích xù lông vậy, nhịn không được mà vươn tay xoa đầu cậu: “Nhé?”
Mái tóc đen của Lâm Hàn cũng mềm mại, sờ lên cảm thấy rất tuyệt. Chung Hành xoa một lúc mới cảm thấy không ổn, hành động này hơi thân mật quá mức thì phải.
Nhưng trên mặt anh vẫn không biểu hiện ra, nhìn Lâm Hàn đang sững người nhưng không hất tay mình ra, ngược lại còn hơi cúi đầu, như một chú mèo ngoan ngoãn: “Ừ, không chuyển đi nữa.”